Khi đó, khi Hứa Vị đến đây , Kì Liên sơn vẫn mưa phùn kéo dài như cũ, quỷ thụ so với bây giờ còn sinh trưởng tốt hơn, còn đáng sợ hơn .
Trên người Hứa Vị mang theo hạ trùng mà quỷ thụ tối sợ hãi, hắn mới có thể thuận lợi ngắt lấy khổ quả, bất quá, tuy rằng thực thuận lợi, nhưng cũng ăn rất nhiều đau khổ, bị mấy cái mồm lớn trên thân cây quỷ thụ cắn vài nhát .
Lúc này, hắn đứng ở dưới tàng cây quỷ thụ , mặt mày hớn hở ngửa đầu nhìn Mặc Tam đem từng quả từng quả khổ quả ngắt xuống , thật tốt, Tiểu Mặc giúp hắn hái , hắn sẽ không phải leo lên nữa , nhìn Tiểu Mặc ở giữa quỷ thụ bay đến bay lui , đem từng quả khổ quả ngắt xuống , trong lòng Hứa Vị cảm khái, có vũ kỹ thật là tốt!
Nhìn Tiểu Mặc bay tới bay lui, trong lòng Hứa Vị lại có chút buồn bực, mặc kệ đời trước hay là đời này, sư phó đều nói thể chất hắn không thích hợp luyện võ, được rồi, không thể luyện võ, vậy học chút tiểu pháp thuật cũng tốt a. Đáng tiếc, sư phó cũng lắc đầu thở dài, rất là tiếc nuối nói, trong thân thể hắn ngay cả nửa điểm linh lực đều không có, pháp thuật là không thể tu luyện.
Ai, dùng lời cha nói để miêu tả , hắn chính là một kẻ phế sài ( củi bỏ đi ) a.
Mặc Tam ôm mười mấy khổ quả phi xuống trước mặt Hứa Vị, khẽ nhíu mày, mở miệng nói “Vị Vị, chỉ có từng này .”
Hứa Vị nhìn chằm chằm mười mấy khổ quả trong ngực Mặc Tam, ánh mắt sáng rực , oa, đều là quả chín nha ! Đời trước hắn chỉ vặt được có ba quả , lại chỉ là quả mới kết trái , quỷ thụ này mười năm kết một lần khổ quả , mỗi lần chỉ kết ba trái , muốn chín tới thì phải chờ thêm năm năm , hơn nữa đám khổ quả chín rồi thì sẽ rơi ngay xuống , một khi rơi xuống sẽ nẩy mầm biến thành tân quỷ thụ.
Hiện tại Tiểu Mặc có thể giúp mình hái đến tận mười mấy khổ quả này đã là phi thường khó được !
Hứa Vị vội vàng tiếp nhận, vội không ngừng mở miệng nói “Đủ rồi ! Thế này đã là rất nhiều .”
Nhìn Hứa Vị vội vàng tiếp nhận khổ quả, thật giống như tiếp nhận bảo bối, Mặc Tam không nói, ánh mắt cũng chỉ hơi hơi nheo lại, sớm biết rằng Vị Vị thích như vậy, hắn…… Sẽ không hái nhiều đến thế !!
Lúc này, bọn họ đã đứng yên ở dưới màn mưa phùn khá lâu , nhưng trên người Mặc Tam vẫn khô mát thoáng đãng, trên người Hứa Vị thì sao, cũng thực khô mát , tinh tế xem kĩ , sẽ kinh ngạc phát hiện, mưa phùn này thế nhưng một giọt cũng không rơi xuống hai người bọn họ .
“Vị Vị, chúng ta đi thôi.” Mặc Tam ngẩng đầu nhìn không trung đầy mây đen , dắt tay Hứa Vị nói.
“Nga? Hảo!” Hứa Vị ôm khổ quả đang muốn nhấc chân đi, Mặc Tam lại thoáng xoay người, đem khổ qua mà Hứa Vị đang ôm vào ngực , thản nhiên nói “Để ta giữ cho.”
Hứa Vị ngây ngốc cười, gật đầu, vẫn mặt mày hớn hở vui vẻ như cũ, không có chú ý tới mặt Mặc Tam càng ngày càng nhăn.
Vị Vị vì sao thích dược thảo như vậy? Hắn rất không thích như vậy!
Xuyên qua rừng quỷ thụ , rừng cây trước mắt càng thêm rậm rạp, may mà ở đây không phải rừng quỷ thụ, bằng không tuy rằng trên người hắn có không linh giáp do Tiểu Mặc đưa cho thì cũng vẫn rất nguy hiểm , hơn nữa trên người Tiểu Mặc không mặc không linh giáp , Tiểu Mặc chỉ dựa vào vũ kỹ cùng pháp thuật, phải xuyên qua rừng cây dày đặc quỷ thụ như vậy cũng là một chuyện thực phiền toái, bất quá, kỳ quái, vì sao rừng quỷ thụ mà bọn họ mới đi qua lại không công kích Tiểu Mặc nhỉ ?
Trên người mình có thánh vật – không linh giáp nên vật tà mị cũng không dám tới gần, quỷ thụ không dám công kích mình là điều hiển nhiên , nhưng trên người Tiểu Mặc lại cái gì cũng không có nha .
Nhìn chằm chằm rừng cây rậm rạp trước mắt, Mặc Tam không có đi vào, suy nghĩ một phen, mới quay đầu nói “Vị Vị, khi ta ôm chặt thì ngươi phải nhắm mắt lại , mặc kệ phát sinh chuyện gì, nghe được thanh âm gì, cũng không được mở mắt ra , chờ xuyên qua rừng cây này, ngươi mới được mở mắt ra nhé .”
Hứa Vị ngoan ngoãn gật đầu, tiếp nhận khổ quả từ ngực Mặc Tam , cởi xuống cái bọc trên lưng, đem khổ quả bỏ vào, sau đó mới một lần nữa đeo lên trên lưng , ngẩng đầu đối Mặc Tam nhếch miệng cười, tươi cười rất sáng lạn “Tiểu Mặc, chúng ta đi thôi.”
Mặc Tam dừng ở khuôn mặt tươi cười của Hứa Vị, trong mắt ấm áp , hơi hơi giơ lên khóe miệng, đem Hứa Vị kéo vào trong ngực, liền hướng rừng rậm đi vào.
Hứa Vị bị Mặc Tam kéo vào trong ngực sau, liền gắt gao nhắm mắt lại, hắn đối nơi này không quen, đời trước không có vũ kỹ không có pháp thuật hắn chỉ có thể tới rừng quỷ thụ là đã cực hạn lớn nhất , tuy rằng chưa có tới qua nơi này, nhưng đời trước vì hái khổ quả , trước khi hắn tiến vào Kì Liên sơn cũng tốn khá nhiều công phu, lão nhân ở lán trà kia từng thiếu chút nữa bị hắn làm phiền chết .
Lão nhân ở lán trà nói cho hắn, phía sau rừng quỷ thụ này có một huyễn lâm , trong huyễn lâm có một loại dụ điệp, chúng nó sẽ tản mát ra mùi hương ngọt nị, mùi có độc, kẻ trúng độc sẽ sa vào ảo cảnh sợ hãi trong lòng, ngủ mê đi trong sợ hãi , sau đó, bọn họ sẽ biến thành đồ ăn cho dụ điệp, nhưng dụ điệp chỉ biết ăn nhân tâm .
Hứa Vị gắt gao từ từ nhắm lại hai mắt, ở giữa mùi hương ngọt nị, hắn vẫn ngửi được mùi hương dược thảo thơm mát trên người Tiểu Mặc , hương vị của dược thảo làm Hứa Vị chậm rãi buông tâm.
Hắn biết Tiểu Mặc thực hiểu biết Kì Liên sơn này, tuy rằng hắn thực kinh ngạc vì sao Tiểu Mặc hiểu rõ Kì Liên sơn này đến vậy , nhưng trong lòng đoán , đại khái là do người hầu hoặc thuộc hạ của Tiểu Mặc nói cho biết .
Hơn nữa Tiểu Mặc sẽ không làm chuyện chưa nắm chắc , nếu không phải đối Kì Liên sơn phi thường hiểu biết, Tiểu Mặc cũng sẽ không mang mình đến.
Bỗng nhiên một tiếng thanh âm thấp khóc truyền đến —
“Vị Vị…… Cứu cứu nương…… Vị Vị…… Mau tới nơi này, mau tới chỗ nương……”
Là thanh âm của nương ?
Hứa Vị biến sắc, theo bản năng kéo chặt quần áo Mặc Tam, nương?!
“Vị Vị…… Đến, chúng ta về nhà!”
Ca ca??
“Vị Vị…… Đi! Cùng cha về nhà!”
Cha?!
Không, không đúng! Không phải!
“Vị Vị…… Rời đi Thanh Dương! Vĩnh viễn cũng không cần về !” thanh âm sư phó?
Đó là khi nào ? A, đúng rồi, là lần đó, hắn ở Thanh Dương Huyền xem xong bệnh cho vài người , một hồi đến Ngọc Hoa tự, sư phó liền phi thường nghiêm khắc nói với mình .
“Vị Vị! Đi! Ngươi đi! Không cần trở về! Có nghe hay không!” Là cha!?
Còn có cha, bị sư phó đuổi khỏi Ngọc Hoa tự sau, cha liền đem mình đuổi khỏi gia môn.
Vì cái gì các ngươi đều phải đuổi ta đi? Vì cái gì các ngươi không cần ta ?
Trong hoàng hốt , Hứa Vị dường như lại thấy, sau khi mình vội vàng chạy về nhà , đã thấy cảnh tượng cha im lặng nằm ở trên giường, gầy trơ cả xương, đầu đầy tóc bạc……
Đột nhiên mùi máu tươi chui vào cái mũi Hứa Vị, Hứa Vị giật mình một cái, mạnh mẽ lấy lại tinh thần, không xong! Sao mình lại bị dụ điệp mê hoặc !
Mùi máu tươi…… Là…… Tiểu Mặc?
Tiểu Mặc bị thương sao?! Hứa Vị không dám mở to mắt, gắt gao cắn môi mình , đau đớn làm cho hắn từ mê ly chuyển dần sang thanh tỉnh, hắn vươn một bàn tay thật cẩn thận sờ soạng Mặc Tam, nhưng Mặc Tam ôm thật chặt, hắn rất khó sờ đến , tuy rằng rất khó nhưng địa phương đụng đến đều ẩm ướt ? Nhưng lại có mùi máu tươi? Nghĩ muốn mở miệng nói chuyện, hỏi Tiểu Mặc một chút có phải bị thương hay không, nhưng lại không dám mở miệng, chỉ sợ khi mình mở miệng, buông lỏng thần kinh , chính mình lại bị dụ điệp mê đảo tâm hôn ! Rốt cục, thanh âm Mặc Tam vang lên.
“Vị Vị……” thanh âm khàn khàn mỏi mệt làm cho Hứa Vị mạnh mẽ mở to mắt, đợi thấy rõ tình trạng của Mặc Tam trước mắt, Hứa Vị thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Bào sao mà Mặc Tam mặc trên người đã muốn bị máu tươi thấm ướt !
“Tiểu Mặc ngươi đừng nói chuyện!” Hứa Vị mạnh mẽ cao giọng đánh gảy, thật cẩn thận đẩy ra đôi tay vẫn đang gắt gao ôm lấy mình của Mặc Tam, đem bào sam trên người Mặc Tam thật cẩn thận cởi bỏ, đợi thân thể thấy rõ Mặc Tam sau , Hứa Vị hít một hơi thật sau , phía trước của Mặc Tam hoàn hảo, có lẽ là bởi vì ôm mình nên không có miệng vết thương, chính là sau lưng, trừ bỏ dấu hiệu mặc quỷ, nơi khác cơ hồ đều là da tróc thịt bong !
Còn có mấy chỗ trong miệng vết thương có con dòi trắng ?!
Đáng chết! Đây là cái gì !
Hứa Vị cắn mạnh môi mới không cho bản thân kinh hô ra tiếng, để cho Mặc Tam ngồi xổm xuống, Hứa Vị cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, rất nhanh, Hứa Vị bình tĩnh xuống, kéo xuống cái bọc trên lưng, Hứa Vị xuất ra túi đựng kim châm , dùng kim châm đem mấy miệng vết thương tỉ mỉ kéo hé ra , nhìn xem có dòi trắng hay không , vừa mở ra mới phát hiện, cơ hồ trong tất cả miệng vết thương đều có dòi nhỏ màu trắng , tay Hứa Vị có chút phát run, không biết mấy con dòi này rốt cuộc là thứ gì , tiến vào bằng cách nào , nhưng khẳng định không phải thứ tốt!
Khi Hứa Vị đẩy ra miệng vết thương của Mặc Tam, Mặc Tam chỉ giật mình rất nhỏ, lại im lặng không nói.
Nhưng ở khi Hứa Vị bắt đầu lấy dòi ra , Mặc Tam khàn giọng , thực bình tĩnh nói “Đây là trứng trùng của dụ điệp, chúng nó sợ ánh sáng , vừa thấy ánh sáng sẽ biến mất, thời điểm dụ điệp cắn người sẽ đem trứng trùng hạ vào , một khi trứng trùng lớn lên sẽ bắt đầu cắn nhân tâm .”
Sắc mặt Hứa Vị trắng bệch .
Cắn chặt môi, tốc độ nhanh hơn, nhờ vào sự thuần thục sử dụng kim châm từ đời trước tới đời này , rất nhanh, dòi đều bị hẩy ra , Hứa Vị lại xuất ra một quả khổ quả , đem vỏ khổ quả xé mở, đem thịt khổ quả bôi từng chút từng chút lên da thịt Mặc Tam .
Cảm nhận được trên lưng thanh lương sảng khoái, Mặc Tam khàn khàn nói “Vị Vị, ngươi dùng khổ quả?”
“Ân.” Hứa Vị rầu rĩ lên tiếng.
Mặc Tam không nói, sau một lúc lâu, mới trầm thấp cười “Vị Vị, ta là mặc quỷ, ngươi cũng biết mà ?”
“Mặc quỷ sẽ không bị thương!?” thanh âm Hứa Vị lãnh đạm chưa từng có .
Mặc Tam sửng sốt.
Ân? Vị Vị làm sao vậy?
Mặc Tam nghĩ muốn xoay người, nhưng Hứa Vị một phen đè lại bả vai Mặc Tam, thanh âm rầu rĩ tựa hồ sắp khóc đến nơi “Không được quay lại đây.”
Thân mình Mặc Tam cứng đờ.
Không khí có chút nặng nề, khi Mặc Tam bắt đầu nôn nóng không kiên nhẫn, thanh âm trầm thấp của Hứa Vị vang lên.
“Ta…… Quả nhiên liên lụy ngươi…… Ta…… Không nên đi theo ngươi tới……”
Hắn tuy rằng không biết không linh giáp rốt cuộc có bao nhiêu trân quý có bao nhiêu hảo, chính là, hắn biết, bởi vì không linh giáp này , hắn không có bị quỷ thụ công kích, tuy rằng hắn bị dụ điệp dụ dỗ, nhưng không có bị dụ điệp công kích, chính là, Tiểu Mặc lại……
Hắn không có vũ kỹ, ngay cả pháp thuật đều không có, duy nhất hắn có bất quá là một thân y thuật, chính là y thuật cũng không thể làm cho hắn cứu Tiểu Mặc ở thời điểm Tiểu Mặc bị dụ điệp công kích, y thuật chỉ có thể làm cho hắn cứu Tiểu Mặc ở khi Tiểu Mặc đã bị thương, chính là…… Hắn tình nguyện bản thân không có một thân y thuật này, cũng không muốn nhìn thấy Tiểu Mặc cần mình trị thương !
Mặc Tam nghe Hứa Vị trầm trầm nói , thanh âm tựa hồ còn có chút nghẹn ngào, nhíu mày, mạnh mẽ xoay người, quay người lại, liền giật mình.
Hứa Vị cúi đầu xuông , biểu tình khinh thường, nhưng uể oải cùng khổ sở vờn quanh chung quanh là chuyện gì xảy ra!
Nâng tay đem Hứa Vị kéo lại đây, Mặc Tam nhíu mày, cái gì liên lụy hay không liên lụy ? Cái gì có nên hay không ?
Rõ ràng là hắn muốn đi theo Vị Vị nha, là mình đem Vị Vị mang tới đây , nếu không có mười phần nắm chắc, hắn sẽ không làm cho Vị Vị đặt chân vào Kì Liên sơn này.
Đương nhiên, chuyện tình huyễn lâm hôm nay xảy ra ngoài ý liệu của hắn , Mặc Tam nhớ rõ đời trước, thời điểm hắn xuyên qua huyễn lâm, dụ điệp như không thấy hắn , ngược lại là hắn nghe mấy mặc quỷ thuộc hạ nói mới biết dụ điệp cắn người . Hôm nay dụ điệp cũng nổi điên mà công kích tới hắn.
Bị công kích, hắn không sợ, hắn là mặc quỷ, mặc quỷ mặc dù bị thương, thể chất đặc biệt cũng sẽ rất nhanh làm cho hắn phục hồi như cũ, Vị Vị không phải đã sớm biết sao? Nhưng nhìn bộ dáng Vị Vị kích động sợ hãi, hắn cảm thấy thực hưởng thụ, trong lòng thực thỏa mãn, mặc dù không cần trị liệu, cũng giả bộ không biết, cảm thụ được Vị Vị đối hắn quan tâm cùng khẩn trương, chính là…… Làm Vị Vị bối rối sợ hãi đến mức xuất ra khổ quả , hắn liền cảm thấy có chút lãng phí .
Khổ quả rất khó có được , hơn nữa khổ quả còn có một tác dụng trọng yếu phi thường.
Đã nghĩ mở miệng giải thích , nhưng không nghĩ tới Vị Vị lại sẽ nói ra câu đó.
Là bản thân mình nghịch lửa phát hỏa…… Mặc Tam ôm Hứa Vị, cảm thấy được Vị Vị chôn ở bả vai mình đang khóc, bả vai ẩm ướt , trong lòng Mặc Tam bắt đầu cảm thấy buồn đau, giống như bị cái gì đó nghiền nát , rất khó chịu.
“Thực xin lỗi…… Vị Vị……” Mặc Tam không tự giác mở miệng. Ảo não , nhưng lại vui vẻ , trên đời này nguyên lai còn có một người sẽ bởi vì mình bị thương mà khổ sở khóc lóc …… Sẽ bởi vì mình bị thương mà phẫn nộ vì tự thân vô năng……
Đột nhiên, Mặc Tam hiểu được , vì cái gì đời này dụ điệp lại nổi điên công kích mình……
Dụ điệp, dụ điệp, hấp dẫn nhân tâm , cướp lấy trân quý.
Đời trước trong lòng mình không có gì trân quý. Cho nên dụ điệp không nhìn thấy mình.
Nhưng đời này, trong lòng hắn có một Hứa Vị. Cho nên, dụ điệp nổi điên công kích mình.
Thứ gọi là trân quý thì chỉ có thể có một, dụ điệp thấu thị nhân tâm thích nhất chính là thứ trân quý nhất mà lòng người che dấu .