Bình thường đều là Hứa Vị vừa đến , tiểu hài tử kia liền sưu một tiếng xuất hiện.
Tỷ như nói hiện tại:
“Tiểu Mặc, ngươi đừng mỗi lần đều xuất quỷ nhập thần như vậy được không? Hoàn hảo lúc này người lên núi là ta , nếu là người khác, ngươi sẽ dọa đến bọn họ , thật là ! Đã nói với ngươi thiệt nhiều lần rồi ……” Hứa Vị lải nhải lẩm bẩm , nhưng Mặc Tam chỉ im lặng nghe, cũng không chen vào.
Mặc Tam đi ở bên người Hứa Vị, nhìn Hứa Vị rốt cục lải nhải xong rồi, mới chậm rãi nói ra “Trời chưa sáng hẳn , sẽ rất nguy hiểm.”
Hứa Vị ngẩn ra, chớp mắt , lập tức cười, tươi cười ấm áp “Không có việc gì đâu , lúc 5 tuổi ta đã một mình lên núi được rồi nha .”
Mặc Tam nhíu mày, nhìn chằm chằm Hứa Vị, sau một lúc lâu, mới nói “Không được.”
Hứa Vị sửng sốt, không được cái gì?
“Nguy hiểm……” Mặc Tam bình đạm nói, dừng một chút, bổ sung nói “Có đậu hũ trắng cũng không được.”
Hứa Vị vò đầu, Tiểu Mặc này hảo cố chấp.
Thôi, dù sao thêm một người nữa cũng không sao cả .
Hứa Vị nhìn sắc trời, sắp sáng rồi . Bỗng nhiên nhớ tới lúc này ở ngọn núi có một nơi ……
Nhãn tình sáng lên, kéo Mặc Tam đi , kích động nói ra nói “Đi! Ta dẫn ngươi đi xem cảnh đẹp !”
Mặc Tam ngẩn ra, nhìn Hứa Vị lôi kéo tay hắn, đôi mắt âm lãnh bỗng ấm áp.
Hứa Vị lôi kéo Mặc Tam lên tới lưng chừng núi , rẽ trái rẽ phải sau , Mặc Tam nhìn cảnh sắc trước mắt không khỏi ngẩn ngơ.
Trước mắt là một mảng lớn cụm hoa nhỏ màu tím , mọc dài trên sườn núi .
Tiểu Bạch lúc này cũng sưu một cái lập tức xuất hiện, ở trên sườn núi lăn lộn vui đùa.
Hứa Vị đối Mặc Tam thần bí hề hề nói “ Đừng nhắm mắt lại, đợi chút nha , ngươi sẽ nhìn thấy cảnh đẹp nhất thiên hạ đó .”
Mặc Tam sửng sốt, nhìn theo, thấy Hứa Vị hết sức chăm chú nhìn chằm chằm triền núi. Liền cũng quay đầu nhìn về phía triền núi.
Khi thái dương chậm rãi đi lên , sắc trời dần dần trong sáng.
Sau đó, ánh mặt trời chiếu lên những cụm hoa nhỏ màu tím trên sườn núi ……
Trong không trung chậm rãi xuất hiện một cầu vồng rực rỡ bảy màu , ngay sau đó, trên cầu vồng bảy màu có một con vật gì đó tựa như phượng hoàng hay rồng bay lên ……
Mặc Tam không khỏi mở to hai mắt, ngón tay theo bản năng xiết chặt, là rồng ?!
“Thế nào ? Đẹp chứ ?” Hứa Vị cười tủm tỉm quay đầu nói với Mặc Tam, lại kinh ngạc phát hiện Mặc Tam không chút thay đổi , ánh mắt bỗng nhiên trở nên u ám, không khỏi lo lắng hỏi “Tiểu Mặc, ngươi làm sao vậy?”
Mặc Tam lấy lại tinh thần, nhìn về phía ánh mắt lo lắng của Hứa Vị, khẽ lắc đầu “Không có việc gì.”
Hứa Vị hoang mang, không có việc gì? Không có việc gì sao sắc mặt lại khó coi như vậy ?
Hứa Vị theo bản năng dùng cái trán của mình chạm vào cái trán của Mặc Tam, ân, hoàn hảo nha.
Mặc Tam cũng bởi vì lần đụng chạm này của Hứa Vị mà hơi hơi chấn động, không khỏi ngơ ngác nhìn về phía Hứa Vị.
Cho tới bây giờ đều không có người dám chạm vào mình……
Ngay cả thân sinh mẫu phi cũng không muốn chạm vào mình……
Hắn sao lại …… Một chút cũng không sợ hãi chứ ?!
Mặc Tam nắm tay thành quyền, có chút khó hiểu nghi hoặc nhìn về phía Hứa Vị, nhịn không được thấp giọng hỏi “Ngươi không sợ?”
Hứa Vị sửng sốt, nghi hoặc hỏi “Ta vì sao phải sợ? Tiểu Mặc, ngươi lại đói bụng sao ? Nói chuyện thế nào khiến ta đây chẳng hiểu gì cả ?”
Mặc Tam trầm mặc một hồi, chậm rãi gật đầu, rất nghiêm túc nói “Ta đói bụng.”
Hứa Vị thoải mái cười, thở phào nhẹ nhõm “Ta còn nghĩ rằng do ngươi làm sao nên không thoải mái chứ.” Vừa nói vừa từ trên lưng cởi xuống một cái bọc nhỏ , lôi kéo Mặc Tam ngồi xuống, cười tủm tỉm , từ trong bọc lấy ra một cái bao giấy lớn .
Tiểu Bạch lúc này sưu một cái đã vọt lại đây, vừa định hướng bọc giấy kia mà vọt qua , ánh mắt Mặc Tam chợt lóe, nhanh nhẹn nhảy lên, một cước đạp qua , Tiểu Bạch chạy trốn , hướng Mặc Tam kêu lên mãnh liệt.
Hứa Vị vội vàng kéo lại Mặc Tam, hướng Tiểu Bạch trừng mắt “Tiểu Bạch, không được kêu!” Xuất ra một bọc giấy nhỏ hơn , ném qua “Tiểu Bạch, đây là của ngươi.”
Tiểu Bạch lúc này mới không kêu nữa , cái đuôi ngắn lúc lắc , rất vui vẻ chạy đi .
Mặc Tam nhíu mày nhìn Tiểu Bạch đi xa, mới nhìn Hứa Vị nói “Thật sự không thể ăn nó sao?”
Hứa Vị cứng đờ, trừng mắt “Không thể!”
Mặc Tam sờ sờ cái mũi, cúi đầu nhìn về phía bọc giấy lớn đã được Hứa Vị cởi bỏ hết , có đại bánh bao nóng hầm hập , còn có mấy cánh gà thơm thơm , còn có một mâm điểm tâm nhỏ .
“Ăn đi! Đại bánh bao này là nương ta làm đó nha . Ăn ngon lắm . Mấy cánh gà này là do ngũ tẩu nhà ta làm , cũng ăn rất ngon. Còn mâm điểm tâm này là điểm tâm cha ta thích ăn nhất , ngươi nếm thử chút .” Hứa Vị vừa nói, vừa cầm lấy một cái đại bánh bao đưa cho Mặc Tam.
Mặc Tam tiếp nhận, trong lòng mềm mại , nhìn về phía Hứa Vị cười tủm tỉm “Ngươi không ăn sao ?”
Hứa Vị cười tủm tỉm lắc đầu “Ta đã nếm qua . Đây là mang cho ngươi.”
Mặc Tam lúc này mới cúi đầu cầm lấy đại bánh bao , cắn một miếng , trong lòng yên lặng nhớ kỹ , người trước mắt này mang cho mình những thứ nào , đại bánh bao, cánh gà, điểm tâm…… Còn có…… ngẩng đầu nhìn Hứa Vị cười tủm tỉm nhìn mình, còn có , tươi cười ấm áp của người này nữa ……
**********
Nhìn Mặc Tam đem tất cả đồ ăn ăn bằng hết , lúc này Hứa Vị mới đứng dậy, cùng Mặc Tam chậm rãi lên núi .
Hứa Vị vừa đi vừa giới thiệu cho Mặc Tam một ít dược thảo trên đường.
Mặc Tam nhìn Hứa Vị đang lẩm bẩm niệm , nghe thực chăm chú , mà ánh sáng mặt trời sớm mai chậm rãi chiếu vào phía sau bọn họ .
Tới Ngọc Hoa tự trên núi rồi. Hứa Vị phải đi dược điền. Mặc Tam đi theo nhị sư huynh luyện võ .
Tuệ Viễn từ trong thiện phòng đi ra, nhìn hai người đang đứng ở cửa , một người hướng dược điền đi tới , tươi cười thực sáng lạn cùng phất tay cáo biệt, một người đi sang trái chỗ luyện võ , tuy rằng không cười, cũng không phất tay, biểu tình băng lãnh đã có chút buông lỏng, trong đôi mắt còn có chút quang mang ấm áp.
Tuệ Viễn mỉm cười.
********
Mặc Tam luyện võ xong, đi vào thiện phòng, tiếp tục công việc mỗi ngày một lần – sao chép kinh thư.
Tuy rằng không biết vì sao Tuệ Viễn muốn để mình sao chép kinh thư, nhưng Mặc Tam vẫn im lặng làm theo.
Mặc Tam biết, Tuệ Viễn này là người rất có bản lĩnh.
Hắn làm như vậy nhất định có lý do đặc biệt.
“Nhìn thấy rồng ?” Tuệ Viễn vừa niệm một lần kinh phật sau , hơi hơi mở mắt, thản nhiên hỏi.
Tay của Mặc Tam dừng lại , tiếp theo liền buông bút lông, đứng dậy đi hướng Tuệ Viễn, đứng ở trước mặt Tuệ Viễn, hai tay tạo thành hình chữ thập hành lễ, sau mới ngẩng đầu , diện vô biểu tình hỏi “Thỉnh sư phụ nói cho đệ tử, rồng kia có phải là thứ đệ tử muốn tìm ?”
Tuệ Viễn nhìn chằm chằm Mặc Tam, chậm rãi nói ra nói “Ta biết mỗi vị hoàng tử khi du lịch thiên hạ thì phải được kiếm hoặc là ngọc thạch có dấu hiệu long văn, có được dấu hiệu long văn chân chính mới có thể hoàn thành đại lễ sắc phong hoàng tử. Nhưng, theo ta được biết, khi tam hoàng tử vừa sinh ra đã có được dấu hiệu long văn phi thường trân quý , vì sao còn chấp nhất muốn tìm kiếm một long văn khác nữa ?”
Đôi mắt Mặc Tam lạnh lùng “Nếu không có dấu hiệu long văn trên người này, có lẽ lúc này ta sớm là tiểu quỷ âm phủ…… Sư phụ , nếu biết trên người ta có long văn, cũng sẽ biết long văn trên người ta là màu đen đi .”
Tuệ Viễn trầm mặc, thở dài “Cho nên, tam hoàng tử nếu muốn hoàn thành sắc phong sẽ phải có được thêm một loại dấu hiệu long văn nữa ?”
Mặc Tam thản nhiên nói “Đây là quốc sư cùng phụ hoàng yêu cầu. Nếu ta muốn thành hoàng tử……”
Tuệ Viễn trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói “Tam hoàng tử hẳn là biết, Đại Sở chưa bao giờ có hoàng tử nào có thể được hai loại long văn.”
Mặc Tam lạnh lùng nói ra “Ta đây sẽ làm người đầu tiên!”
Tuệ Viễn nhìn chằm chằm Mặc Tam, sau một lúc lâu, mới thở dài nói ra “Vậy tam hoàng tử liền kiên nhẫn chờ đợi hai năm đi.”
Mặc Tam trầm mặc một hồi, yên lặng gật đầu, hai tay tạo thành hình chữ thập hành lễ , lại xoay người , diện vô biểu tình hướng phía bàn đi đến , chăm chú sao chép kinh thư.
Tuệ Viễn nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Mặc Tam , trong lòng thở dài.
**************
Sao chép kinh thư xong , Mặc Tam liền rời đi thiện phòng, đi hướng dược điền, rất xa, liền thấy Hứa Vị ngồi xổm ở dược điền , đang nhổ dược thảo, thường thường xuất ra bút lông viết viết gì đó.
Sắc mặt Mặc Tam hòa hoãn hơn nhiều.
Nhìn Hứa Vị, trong mắt Mặc Tam có chút hoang mang.
Người này cho hắn một loại cảm giác đặc biệt, hắn nói không nên lời loại cảm giác này là cái gì, chỉ cảm thấy rất muốn tiếp cận .
Trong lòng có một thanh âm đang nói, tiếp cận hắn, nếu tiếp cận hắn, nhất định sẽ có được thứ gì đó ……
Hứa Vị vừa mới nhổ xong một gốc cây dược thảo, cảm thấy có chút mệt, khi ngẩng đầu, chỉ thấy Mặc Tam đứng ở cách đó không xa đang dõi theo hắn, mỉm cười, đứng dậy hướng Mặc Tam phất tay, lớn tiếng hô “Tiểu Mặc, lại đây nha!”
Mặc Tam dừng chút rồi chạy qua ngay .
Hứa Vị cười đưa cho Mặc Tam một trứng gà nóng hầm hập “Cho ngươi !”
Mặc Tam tiếp nhận, lại nhìn Hứa Vị “Ngươi thì sao ?”
Hứa Vị hì hì cười “Ta không đói bụng. Ngươi ăn đi.”
Mặc Tam cúi đầu, bóc trứng gà rồi bẻ thành hai nửa, đem nửa lớn hơn đưa cho Hứa Vị, vẻ mặt rất kiên quyết “Ngươi ăn.”
Hứa Vị sửng sốt, nhìn vẻ mặt Mặc Tam kiên quyết, liền cười khẽ một chút, tiếp nhận, chậm rãi nuốt , trong lòng vui tươi hớn hở nghĩ, tiểu hài tử này cũng không tệ lắm nha !
Mặc Tam nhìn Hứa Vị ăn rồi , mới tự mình cắn một miếng .
Hứa Vị lôi kéo Mặc Tam đi đến dưới cây đại thụ , xuất ra một quyển dược thảo thư, đưa cho Mặc Tam, nói “Cái nè , sư phó nói muốn ta dạy ngươi kiến thức dược thảo cơ bản, hiện tại, ngươi đem quyển sách này cầm trước đi , cho ngươi ba ngày nga. Nhất định phải đọc hết quyển này cho ta đó nga !” Hứa Vị nghiêm túc dặn .
Mặc Tam nhìn vẻ mặt Hứa Vị nghiêm túc, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thú vị, khuôn mặt luôn cười ha hả lại đột nhiên nghiêm túc như vậy, thật đúng là…… Thú vị.
Mặc Tam nâng tay niết niết mặt Hứa Vị.
Hứa Vị sửng sốt, lập tức trừng mắt, chụp được tay Mặc Tam, có chút tức giận nói “Ngươi có nghe ta nói hay không nha ?!”
Mặc Tam thu hồi đôi tay đang bị chụp lấy , trong lòng yên lặng quyết định, về sau nên xoa bóp nhiều hơn , xúc cảm…… Tốt lắm.