Lúc này , Mặc Tam ngồi xếp bằng ở ngoài lều vải , cảm giác được trong lều thiếu hơi thở của một người liền hơi hơi mở mắt, đứng dậy, liếc mắt Thiết Mộc vẫn đứng ở bên cạnh. Từ khi ra khỏi, Thiết Mộc này vẫn cứng rắn đứng ở nơi đó y như kẻ đầu gỗ.
Cũng không biết hắn cùng Phương Hạo Nhiên, còn có Trương Minh Thụy ba người ấy rốt cuộc có ân oán gì ? Nhưng, từ lời nói của Trương Minh Thụy , Thiết Mộc này từng tự tay bắt giữ Phương Hạo Nhiên tống vào thiên lao sao ?
Vậy xem ra quan hệ cũng không ra sao, Mặc Tam trong lòng nghĩ liền bước vào lều vải, tiếp theo tay vung lên, đem kết giới lần nữa khép lại. Khiến Thiết Mộc vốn định đi theo vào bị chắn ở bên ngoài .
Vào lều vải, thấy Phương Hạo Nhiên ở trên giường mê man , Vị Vị ngồi ở một bên ngưng mi suy nghĩ, Mặc Tam liền phóng khinh cước bộ, chậm rãi đi qua “Vị Vị?”
“Tiểu Mặc?” Hứa Vị lấy lại tinh thần, nhìn về phía Mặc Tam, miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
Mặc Tam nhíu mày nhìn về phía tươi cười trên mặt Hứa Vị, Vị Vị cười thực miễn cưỡng, Vị Vị đang lo lắng cái gì?
Mặc Tam nâng nhẹ tay khẽ vuốt hai má Hứa Vị “Làm sao vậy?”
Hứa Vị nhẹ nhàng thở dài “Tiểu Mặc, ta lo lắng cho cha ta.”
Mặc Tam liếc mắt nhìn Phương Hạo Nhiên mê man trên giường, Phương Hạo Nhiên này hiện tại tay chân song toàn, trừ bỏ sắc mặt khó coi thì còn có cái gì phải lo lắng chứ ?
Nhưng trên mặt Mặc Tam chỉ khẽ gật đầu , đem kéo Hứa Vị vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Hứa Vị, ngữ khí có điểm gượng gạo thấp giọng trấn an “Yên tâm, cha ngươi không có việc gì đâu .”
Hứa Vị dựa vào trong ngực Mặc Tam, cúi đầu cười khổ một tiếng, cha hắn thân thể khoẻ mạnh đương nhiên không có việc gì, chính là, trên người cha hắn thì có phiền toái…….
Mặc Tam nghe Hứa Vị cười có chút chua xót, trong lòng bỗng nặng nề, nghĩ nghĩ, cúi đầu nói “Vị Vị, ta sẽ dùng hết tất cả năng lực của ta để bảo trụ cha ngươi và ca ngươi . Ngươi đừng lo lắng.”
Ngươi nếu thật muốn lo lắng thì chỉ cần lo lắng cho một mình ta là tốt rồi.
Hứa Vị ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu đối diện đôi mắt Mặc Tam, trong mắt Mặc Tam tràn đầy nghiêm túc.
************
Trương Minh Thụy từ quang quyển đi ra , đầu tiên là liếc mắt nhìn quét quanh mình một phen, lúc này khách *** một mảnh im lặng, đã muốn vào đêm , hơi thở trong phòng nhị hoàng tử rất là hỗn loạn, bên trong còn tản ra hương vị tình sắc ám muội , khóe miệng Trương Minh Thụy hiện lên một nụ cười châm chọc nhưng lập tức rất nhanh biến mất.
Xem ra, không ai phát hiện hắn tiêu thất nửa giờ.
Trương Minh Thụy chậm rãi ngồi vào trên tháp, nhắm mắt lại, dựa vào phía sau giường, tay không ngừng vuốt ve hạt châu trên tay, động tác mềm nhẹ như là thứ gì rất quý trọng.
**********
Lúc này, không khí trong lều của Phương Hạo Nhiên có chút áp lực nặng nề.
Kim Đại Vĩ bưng mấy bát cháo nhạt từ bên ngoài đi vào, chỉ thấy lão sư Phương Hạo Nhiên nhà hắn ngồi ở trên giường, trợn mắt nhìn tam hoàng tử diện vô biểu tình đối diện, mà tam hoàng tử chỉ ngổi xổm xuống bên cạnh Hứa Vị giúp Hứa Vị soạn dược thảo , diện vô biểu tình , tựa hồ không có phát hiện Phương Hạo Nhiên đang trợn mắt.
Kim Đại Vĩ đem chén buông xuống , trong lòng vô lực, nói xem , đang êm đẹp thì lão sư hắn cần chi hung hăng trừng mắt tam hoàng tử như vậy chứ ? Tam hoàng tử đã làm gì sao ?
Kim Đại Vĩ ho nhẹ một tiếng “Lão sư, dùng cơm đi.”
Phương Hạo Nhiên lúc này mới quay đầu, tiếp nhận chén cháo do Kim Đại Vĩ truyền tới , tức giận thoáng bình phục một ít, nghĩ tới vừa mới thật vất vả cố sức mở mắt đã thấy tam hoàng tử kia ôm Vị Vị nhà hắn !!
Phương Hạo Nhiên tức giận lẩm bầm nói “Vị Vị! Lại đây! Dùng cơm !”
Hứa Vị quay đầu, hướng về phía cha hắn , mỉm cười “Đã biết, cha!” Lại kéo Mặc Tam đang vội giúp sắp xếp dược thảo “Tiểu Mặc, chúng ta ăn cơm trước! Cơm nước xong, ngươi lại theo ta đi y phòng xem như thế nào nhé.”
Mặc Tam gật đầu “Hảo.”
Phương Hạo Nhiên cũng thiếu chút nữa đem chiếc đũa bẻ gẫy , trên mặt cũng tươi cười thực hiền lành, chỉ là tươi cười hiền lành này thấy thế nào cũng đều có cảm giác vặn vẹo “Vị Vị, tam hoàng tử người ta bề bộn nhiều việc , đợi tý nữa ngươi với Đại Qua ca đi là được .”
Phương Hạo Nhiên vừa dứt lời, Mặc Tam lại lập tức tiếp lời “Không vội, ta bồi Vị Vị, Kim huynh phải xử lý chuyện tình khu tị nạn, chỉ sợ cũng không có thời gian .” Mặc Tam vừa nói vừa không dấu vết liếc nhìn Kim Đại Vĩ một cái.
Kim Đại Vĩ bị ánh mắt cảnh cáo của Mặc Tam liếc mà trong lòng rùng mình, vội không ngừng gật đầu nói “Đúng vậy, đúng vậy. Vẫn nên để cho tam hoàng tử cùng Vị Vị là tốt hơn .”
Phương Hạo Nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Kim Đại Vĩ một cái, tên ăn cây táo rào cây sung ! Một bên hung hăng bới mấy muôi cháo , một bên âm trầm mở miệng “Ngươi bề bộn nhiều việc? Thiết tướng quân đâu?! Hắn làm gì ?!”
Kim Đại Vĩ sửng sốt, lập tức nột nột nói “Lão sư, Thiết tướng quân hiện tại đang điều phối sĩ tốt đi liên hệ huyện phủ ở hạ du.”
Phương Hạo Nhiên sửng sốt, liên hệ huyện phủ hạ dụ ? Phương Hạo Nhiên vuốt cằm, nhíu mày “Viễn Viễn còn chưa trở về?”
Kim Đại Vĩ chậm rãi lắc đầu, nghĩ đến tới nay mà không có tin tức của Phương Viễn, cũng không từ khẽ nhíu mày.
Mặc Tam lúc này lại nói “Không có việc gì, Phương Viễn cùng Tuệ Khả đang ở cùng một chỗ, Tuệ Khả là thủy yêu vật , hắn sẽ chiếu cố Phương Viễn .”
Phương Hạo Nhiên giật mình, lập tức nhíu mày suy ngẫm, Hứa Vị lại là nhãn tình sáng lên “Tiểu Mặc, ngươi nói Tuệ Khả? Tuệ Khả hắn cũng đến đây sao?”
Mặc Tam khẽ gật đầu, lại nghĩ tới cái gì đó , quay đầu đối Hứa Vị trịnh trọng nói “Tuệ Khả hiện tại là nữ hài tử , Vị Vị, ngươi phải chú ý khoảng cách. Không thể giống như trước cứ ấp ấp ôm ôm người ta .” ( Nam nhân thì đc sao ?? Như anh ??)
Hứa Vị ngẩn ngơ, cáp, nữ hài tử?!
Phương Hạo Nhiên lại tựa hồ có chút minh bạch vuốt cằm, nhìn về phía Mặc Tam, hỏi “Thủy yêu vật có thể lựa chọn? Hay là hắn [ nàng ] cùng Mộc Vân Hi giống nhau?”
Mặc Tam một bên đem cháo trong bát mình múc sang bát Hứa Vị, một bên hờ hững nói “Đúng vậy.”
“Sách, vậy làm chi lại lựa chọn thân nữ tử?” Phương Hạo Nhiên liếc nhìn Mặc Tam rất là tự nhiên đem cháo múc sang cho Hứa Vị , ho nhẹ một tiếng, tiếp tục hỏi “Yêu vật theo đồn đại , thân nam tử không phải càng mạnh?” Xem Mộc Vân Hi kia cường đến như thế là biết . Phải biết rằng, Mộc Vân Hi kia trước khi chưa lựa chọn giới tính thì nhược đến đáng thương .
“Bởi vì thân nữ tử có thể cùng người kết hợp, mà là nam tử thì chỉ sợ không thể nối dõi tông đường.” Mặc Tam hờ hững nói xong.
Phương Hạo Nhiên ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói “Hữu lý!” Dứt lời, vừa cười hì hì nói, giống như vô tình “Thật sự là đáng tiếc nha, mặc quỷ không thể lựa chọn, bất quá mặc quỷ ở thân nam tử dường như có thể cùng nữ tử nhân loại kết hợp, cũng có thể nối dõi tông đường đó .”
Mặc Tam hơi hơi hí mắt nhìn về phía Phương Hạo Nhiên, sau một lúc lâu, lãnh đạm nói “Vị Vị vẫn là họ Hứa, không phải họ Phương.” Vị Vị căn bản là không cần phải nối dõi tông đường cho Phương gia các ngươi!!
Phương Hạo Nhiên ra vẻ ảo não vỗ vỗ cái trán “Ai u, ta đều đã quên đâu.” Dứt lời, quay đầu nhìn về phía Hứa Vị, cười tủm tỉm nói “Vị Vị nha, ngươi vẫn là họ Hứa đi, xem như là niệm tưởng của cha đối với cái tên Hứa Chính Nhất, về sau, ngươi cưới vợ sinh nhi tử cũng là họ Hứa, biết không?”
Hứa Vị đã sớm từ ngẩn ngơ lấy lại tinh thần, lúc này nghe vậy, tuy rằng trong lòng có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, tươi cười sáng lạn “Hảo!”
Hứa Vị vừa dứt lời, chợt nghe choang một tiếng, đám người Hứa Vị , Phương Hạo Nhiên và Kim Đại Vĩ theo tiếng bát vỡ nhìn qua , chỉ thấy bột phấn từ bát vỡ trong tay Mặc Tam theo khe hở của kẽ tay mà chậm rãi rơi xuống .
Mặc Tam diện vô biểu tình, đôi mắt hắc kim rũ xuống , nhưng Kim Đại Vĩ lại cảm thấy hơi thở uy áp cùng lạnh lẻo đã muốn phô thiên cái địa mà đến, Kim Đại Vĩ trong lòng lau mồ hôi , tam hoàng tử này sinh khí cái gì nha?
Bên người Mặc Tam , Hứa Vị cũng hoang mang khó hiểu nhìn Mặc Tam.
Tại thời khắc lặng im này, một tiếng lãng tiếu lại vang lên “Ha ha! Tam hoàng tử có lực cổ tay thật hảo a, bát này một phát liền nát nè !”
Mặc Tam lạnh lùng giương mắt nhìn qua , Phương Hạo Nhiên vẫn cười hì hì như cũ, Mặc Tam nắm chặt tay , liếc liếc Hứa Vị vẫn ngồi bên cạnh đang mở to mắt khó hiểu nhìn mình, hít sâu một hơi, mạnh mẽ đứng dậy, bình tĩnh nói “Vị Vị, ta ở bên ngoài chờ ngươi.”
Hứa Vị sửng sốt một chút, mới vội đáp “Nga, hảo.”
Mặc Tam dứt lời, liền bật người chạy hướng ra ngoài .
Hứa Vị nhìn thân ảnh Mặc Tam, trong lòng nghi hoặc, Tiểu Mặc rốt cuộc làm sao vậy?
Mà Phương Hạo Nhiên nhìn Mặc Tam rời đi, khóe miệng cũng đắc ý nhếch lên.
Hứa Vị cúi đầu vừa định mấy ngụm giải quyết sạch bát cháo của mình , lại ngạc nhiên phát hiện trong bát cháo của mình đầy cả miệng chén , Hứa Vị liếc mắt nhìn mảnh vỡ bên cạnh mình , trong lòng ấm áp, nhất định là Tiểu Mặc múc cho hắn, lúc này ở khu tị nạn lâm thời của Lưu Sa Huyền , lương thảo không đủ, mọi người chỉ có thể miễn cưỡng dùng cháo để no bụng , mỗi ngày mỗi người ba bữa chỉ có thể ăn một chén cháo, huyện lệnh như cha cũng không có ngoại lệ, Tiểu Mặc là tam hoàng tử vốn có thể hưởng thụ đãi ngộ càng thêm tốt, nhưng Tiểu Mặc lại không có yêu cầu gì……
Hứa Vị ăn từng muôi cháo lớn , vừa định thu thập bát để đứng dậy, Phương Hạo Nhiên lại nói “Đại Qua, ngươi đem đồ vật thu dọn ra ngoài trước đi , ta có chút chuyện muốn nói cùng Vị Vị.”
Kim Đại Vĩ nhìn Hứa Vị đã dừng động tác trong tay đứng ở một bên, cung kính gật đầu đáp ứng , thu bát xong liền rời đi .
Đợi Kim Đại Vĩ rời đi, Phương Hạo Nhiên thu hồi khuôn mặt tươi cười, trầm mặc trong chốc lát mới hạ giọng hỏi “Vị Vị, Trương Minh Thụy với ngươi nói những gì , ngươi tái cùng cha nói một lần.”
Hứa Vị nhìn mặt lão cha hắn thực bình thản, nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng liền đem lời Trương Minh Thụy nói kể lại hết , thuật đầy đủ lại một lần, một câu không mất .
Khi Phương Hạo Nhiên nghe được câu kia “Ta tin ngươi, mặc kệ bọn họ nói cái gì, Trương Minh Thụy, Hạo Nhiên ta tin ngươi, vĩnh viễn tin ngươi, chẳng sợ tương lai sẽ có một ngày ta chết trên tay ngươi , ta cũng tin tưởng ngươi.” Khi, khóe miệng tràn ra tươi cười chua xót bất đắc dĩ, nghe được “Vì những lời này, đã giúp ta kiên trì tới hiện tại.” đôi mắt Phương Hạo Nhiên không khỏi nhắm chặt, vẻ mặt phức tạp mà chua xót.
Khi Phương Hạo Nhiên nghe được câu cuối cùng kia “Tự tiện cởi bỏ , Trương Minh Thụy sẽ vĩnh viễn không gặp lại Phương Hạo Nhiên” Khi đó , Phương Hạo Nhiên trừng mắt, nhìn về phía Hứa Vị “Hắn thật nói như vậy?”
Hứa Vị gật đầu phi thường khẳng định.
Phương Hạo Nhiên trợn tròn mắt, nghiến răng, sau một lúc lâu, cũng oán hận xoay người “Mụ nội nó ! Hỗn đản Trương hồ ly! Lần sau đừng để cho ta gặp ngươi !”
Hứa Vị nhìn cha hắn oán hận xoay người, cũng tò mò hỏi “Cha, lần này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nha?”
Phương Hạo Nhiên rầu rĩ nói “Chờ thời cơ chín muồi , cha tái nói với ngươi.”
Hứa Vị thở dài trong lòng, biết chắc cha hắn sẽ nói như vậy.
“Cha, ta đây đi ra ngoài trước, ngài nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng nóng vội đi ra ngoài làm việc. Có Đại Qua ca cùng Tiểu Mặc ở, còn có Thiết tướng quân, cha , ngài cũng đừng lo lắng .”
Phương Hạo Nhiên kêu rên một tiếng, xem như đồng ý, nhưng ở thời điểm Hứa Vị vừa định đi ra lều vải, Phương Hạo Nhiên đột nhiên xoay người gọi lại “Vị Vị!”
“Cha?”
“Đừng cùng tam hoàng tử kia thân như vậy!”
“…… Cha, Tiểu Mặc đối ta tốt lắm……”
“Hừ! Hắn chả hảo tâm!”
“Cha……”
“Nào có hảo huynh đệ hảo bạn hữu nào mà cả ngày ấp ấp ôm ôm ! Tóm lại, Vị Vị, ngươi cách hắn xa một chút.”
“…… Cha, nhi tử muốn cùng ngài nói một chuyện .”
“Nói!”
“Lúc ngài hôn mê , Trương Minh Thụy đại nhân vẫn ôm ngài……” Ý ngoài lời , hắn còn là địch nhân của ngươi nha !
“……”