Trân trọng <3
_____________________________________________________________________________________________________________________________________________
- ai da thật là lạnh_Trương Nhi đưa hai tay lên xoa xoa vào nhau. Buổi tối gió ở biển rất mạnh, cô lại mặc quần jeen áo phông thôi. Ngó ngang ngó dọc cô vẫn không thấy ai.
Đi thêm một đoạn nữa, bóng tối bao trùm lấy cộng với tiếng sóng lại thêm tiếng gió làm cô bất giác giật mình. Bỗng xa xa cô thấy bóng một người con trai, ánh mắt rất quen thuộc và đang hướng về mình. Là Vương Nguyên. "Sao anh ấy lại đứng ở đấy nhỉ?" Cô thắc mắc rồi cũng nhanh chóng chạy lại phía Nguyên.
- Nguyên...Nguyên. Tử Di và Mạn Ngọc bị bắt cóc rồi_ Cô nói mà như sắp khóc. Đặt tất cả niềm tin vào anh. Dựa dẫm vào anh.
- Em đừng lo lắng, họ không sao đâu_ Nguyên kéo cô vào lòng nói nhẹ. Không hiểu sao sự tiếp xúc này làm trái tim cô đập liên hồi. Giọng nói của anh như an ủi cô để bớt đi phần nào lo lắng. Cô biết cô đang rất mất bình tĩnh và người cô muốn bây giờ là anh. Cô cần phải bình tĩnh để giải quyết mọi chuyện.
- Anh yêu em, làm người yêu anh nhé! Anh sẽ ở bên chăm sóc em, sẽ cùng em trải qua những ngày hạnh phúc, anh sẽ bảo vệ em. Anh thực sự ghét em khi mới gặp, việc cãi nhau với em như thói quen hằng ngày của anh, anh muốn nhìn thấy khuôn mặt tức giận của em để anh biết em còn quan tâm đến anh. Nhìn những người con trai bao vây em anh chỉ muốn đánh họ rồi nói với họ rằng em là của anh. Anh cũng không biết anh yêu em từ khi nào nhưng từ lúc em bị bắt cóc, nhìn em nằm dưới đất bất tỉnh mà trong lòng anh dâng lên cảm giác xót xa, anh không muốn mất em, anh sợ phải mất em. Khi đấy anh biết con tim anh đã là em nắm giữ. _ Nguyên quỳ xuống một tay nắm lấy tay Trương Nhi, tay kia buông thõng, đôi mắt ngước lên. Xung quanh chỗ cô đứng sáng lên, một hình trái tim được thắp sáng, Nguyên và Trương Nhi đứng trong hình trái tim đó. Trương Nhi xúc động lấy tay che miệng ra sức nhồi nhét vào bộ não mình những lời nói của Nguyên.
Hít một hơi thật sâu anh nói tiếp:
- Anh biết anh không hoàn hảo đến mức làm em chú ý. Nhưng anh hứa ở bên anh em chỉ có nụ cười, nếu em khóc anh sẽ ở bên em, em tức giận anh cũng sẽ ở bên em làm bao cát free, anh rất sợ em sẽ từ chối anh nhưng anh vẫn nói. Làm người yêu anh nhé! _ Có lẽ lúc này trông Nguyên trưởng thành nhất. Không là một cậu bé chỉ ăn, trẻ con tranh cãi cùng Trương Nhi, trông anh thực chững trạc, anh mang lời yêu giãi bày cho người con gái trong lòng.
Trương Nhi đảo mắt xung quanh, những cái biển sáng lên ghi " Trương Nhi anh yêu em" hình trái tim. Và Trương Nhi thấy cô đứng đấy, cô vẫy tay với cô rồi gật đầu ủng hộ. Cô thu tầm mắt về nhìn xuống. Cái tay buông thõng của Nguyên đã cầm một bó hoa hồng tươi.
- Em không muốn.....làm..._ Nguyên nghe đến đây rất ỉu xìu.
- Em không muốn làm bạn mà em muốn làm người yêu của anh_ Cả một câu hoàn chỉnh của cô làm Nguyên ngước mắt lên, ánh mắt sung sướng. Trương Nhi vui vẻ đón lấy bó hoa kia. Đôi mắt Trương Nhi ầng ậng nước mắt, những giọt nước mắt như pha lê rơi xuống khuôn mặt cô. Nguyên vui đến mức nhấc bổng Trương Nhi lên quay vòng vòng, khuôn mặt Trương Nhi thập phần hạnh phúc. Cả hai cười với nhau rồi....dưới ánh trăng, cả hai trao nhau một nụ hôn mà mỗi người coi là tất cả. Trương Nhi rất vui, thực ra cô đã biết mình đã có cảm tình với Nguyên nhưng rất ngại không muốn nói ra, Nguyên tỏ tình làm cô bất ngờ vô cùng, phải nói sao để miêu tả hết sự sung sướng này đây...........Ukm.....Thôi bỏ đi! Từ đây hai người sẽ ở bên nhau chính thức là nửa kia của nhau.
hức hức......_ Trương Nhi òa khóc trong hạnh phúc lao vào cô đang đứng đó. Cô vừa mới bước đến bị Trương Nhi ôm lại còn là rẻ lau free nữa chứ.
- Trời ơi. Mày làm gì vậy? Vui đến phát khóc á? Nín đi anh Nguyên lo kìa _ Khuôn mặt Nguyên đờ đẫn nhìn Trương Nhi khóc rồi nghe cô nói thế thì ú ớ không nên lời.
- hix, hix tại tao vui quá mà, hỳ _ Trương Nhi gạt nước mắt đi thay vào nụ cười tỏa sáng nhất. Cô ôm chặt đứa bạn thân, cả hai đứa bạn thân của cô đều đã tìm được bến đỗ hạnh phúc của riêng mình rồi, cô vui thay cho cả hai nhưng..........còn cô thì sao?
Trương Nhi sao khi dùng áo của cô khịt khịt vào thì cũng tách ra chạy lại ôm Nguyên. Bỗng có một khu sáng hẳn lên, cách không xa chỗ bọn cô đứng. Nguyên choàng tay qua vai Trương Nhi kéo cô về chỗ đó.
Nơi đó có một cái bàn tròn nhỏ, trên đó đặt một chiếc bánh gato 5 tầng đã thắp nến sáng lung linh, rồi kéo dài thẳng tắp là một chiếc bàn dài phủ khăn màu hồng, trên bàn là bao nhiêu thức ăn: tôm hùm, cua, cà ri, thịt nướng, xúc xích, kimpap,món tráng miệng, nước uống........Mọi thứ đều được bày biện rất đẹp mắt. Là buffect ngoài trời, một buffect với khung cảnh lãng mạn: tiếng gió, tiếng sóng, dưới những ngọn nến. Trương Nhi bất ngờ tiếp, lần này cô chúi đầu vào ngực Nguyên. Cả đám đi đằng sau hài lòng nhìn.
Nguyên đưa Trương Nhi đến chỗ chiếc bánh gato, cầm lấy bàn tay cô. Cả hai bàn tay cầm một chiếc dao nhỏ, chiếc bánh gato dần dần bị chia cắt (T^T). Trương Nhi vẫn giữ nguyên tư thế - Chúi đầu vào ngực anh khóc. Sau khi cắt bánh mặc "vợ nhỏ" trong lòng, anh nâng ly mời mọi người (Vì lúc nãy cả đám có nhờ khách sạn thông báo từng phòng có tiệc buffect ngoài biển, mời mọi người ra ăn cùng cho vui). Mọi người nhìn Nguyên với Trương Nhi một ánh nhìn ngưỡng mộ.
- Đừng làm nó rơi nước mắt, nó yếu đuối hơn vẻ ngoài nhiều _ Cô đặt tay lên vai Nguyên nói chững chạc như mẹ vợ gả con con về nhà chồng. Nguyên mỉm cười rồi gật nhẹ đầu. Cô bước đi luôn, phải lấp đâỳ cái dạ dầy đang gào thét này. Những món ở kia thật đẹp mắt và có lẽ sẽ ngon.
Mạn Ngọc với Khải cũng bước tới trêu vài câu. Rồi bước đi.
- Đấy. Ck xem kìa, ck tỏ tình vs vk được như thế không? Hứ. Vk giận_ Mạn Ngọc vừa đi vừa trách móc, nghĩ về lần Khải tỏ tình mà tức xì khói. Anh chỉ đá bay cửa phòng cô rồi nói: - Em làm ny anh nhé! Không thì em sẽ ế dài dài_ Cô tức ứa máu nhưng vẫn nhận lời mà bây giờ hai ng yêu nhau cx đi chơi rất ít mà Khải còn không cho ns với mọi người biết.
- Ck xin lỗi mà. _ Khải vừa đi vừa kéo tay Mạn Ngọc xin lỗi
______________ Ta là tia dịch chuyển địa điểm @#&*?":)%[email protected]
- Không khóc nữa. Khóc rất xấu _ Nguyên đẩy Trương Nhi ra hôn lên từng giọt nước mắt của cô khẽ nói.
- Em yêu anh, yêu nhiều lắm luôn _ Trương Nhi vòng tay ôm Nguyên thủ thỉ trong hạnh phúc.
Từ xa xa anh nhìn thấy cảnh này thầm cảm ơn Trương Nhi khi mang đến hạnh phúc cho Nguyên. Anh cầu mong nó được vui - thằng bạn thân.
- ai da, bổn tiểu thư đang ăn ai dám quấy rầy _ Cô đang cầm xiên thịt nướng cách rất rất gần khuôn miệng nhỏ nhắn của cô thì bỗng có một bàn tay đưa xiên thịt nướng đó đi.
- Là bổn thiếu gia đây_ Anh mỉm cười rồi đưa xiên thịt nướng vào mồm. Từng miếng từng miếng một....Xong còn mỗi cái cây chơ chơ. Cô mắt chữ A mồm chữ O nhìn anh uất ức.
- anh...._ Cô dậm chân bực tức rồi vẻ rỗi hờn quay đi. Anh rất bình tĩnh lấy giấy lau mồm rồi quay người cô lại. Cô không thèm nhìn anh, mắt liếc nhìn chỗ khác.
- Làm gì vậy?_ Anh nhìn thấy chút tương cà dính trên khóe mồm cô thì lấy cớ lau mà sát khuôn mặt mình vào cô. Cô lấy tay cố đẩy mặt anh ra.
10cm
5cm
3cm
2cm......chuẩn bị ( -t/g:nhắm mắt vào nào)
- Hey, 2ng thấy Khải đâu không? _ Con tiểu yêu tinh phá đám là Mạn Ngọc bất ngờ ở đâu chui vào nói. Anh tự lùi lại, cả 2 bất ngờ hắng giọng như vừa làm chuyện gì đó rất mờ ám (- Mon: ^^). Mạn Ngọc cười thầm trong bụng.
- Không thấy_ Cô ấp úng xua tay nói.
- Nhà ai người ấy lo, ck ai người ấy giữ_ Anh đỡ lời cô.
- A...i là....chồng...ai...chứ_ Hai má Mạn Ngọc đỏ bừng.
- Ai da bạn thân vs nhau không cần dấu nhìn hai người gắn bó như thế chắc......_ Cô lấy lại uy phong châm trọc.
- Tớ với anh ấy không yêu nhau_ Mạn Ngọc quả quyết nói.
- hahha có tật giật mình, tao có bải mày với Khải yêu nhau đâu, chưa giết đã khai_ Cô cười đến nỗi suýt ngã may mà anh đỡ được.
Manh Ngọc đang không biết trả lời như thế nào thì một giai điệu vang lên.
...