Sau hơn mười phút kiểm tra cẩn thận Đình Nguyên vui vẻ nói:
Sức khỏe của cô ấy đã tốt rồi, bây giờ chỉ đợi cho những vết thương nó lành lại, phải thoa thuốc đều để không để lại sẹo.
Thiếu Dương nghe vậy anh nhanh miệng lên tiếng:
_ Vậy hôm nay xuất viện về biệt thự được không?.
Đình Nguyên liền nhanh phản đối:
_ Không chưa được đâu, cô ấy còn phải làm một vài xét nghiệm nữa, mai mới về được.
Thiếu Dương xụ mặt, đầu gật nhẹ ý như đã hiểu.
Lúc này Trịnh Thiên từ ngoài bước vào, trên tay còn cầm theo một bọc thức ăn thơm phức do Thiếu Dương nhờ anh mua vào cho Ngữ Thần cùng các bạn của cô.
Thiếu Dương đi đến lấy ra từ bọc hộp cháo tổ yến anh nhìn sang Ngử Thần giọng nhẹ nhàng nói:
_ Anh đút cho vợ ăn nha!
Ngữ Thần đang nói chuyện với hai cô bạn mình, nhưng vì giọng Thiếu Dương không hề nhỏ nên vừa nghe xong, cô ngại ngùng đỏ hết cả mặt mũi, mặt cuối gầm xuống không dám ngước mặt nhìn mọi người.
Trịnh Thiên thấy vậy lúc này anh lên tiếng nói với mọi người:
Thôi chúng ta sang phòng khách ăn, để cho họ ăn riêng cùng nhau đi, nói xong tất cả đều rời khỏi, ở đây giờ chỉ còn hai người họ.
Thiếu Dương để chén cháo lên bàn, anh cầm lên tay phải của Ngữ Thần, anh nhanh nhẹn đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út của cô, giọng đầy yêu thương nói:
Dù có sảy ra chuyện gì đi nữa, anh xin em đừng rời xa anh, và đừng tháo chiếc nhẫn này ra nhé em, anh yêu em, nói xong anh lại lấy ra một cái hộp lớn, cầm lên sợi dây chuyền mặt hình trái tim đá kim cương, có khắc hai chữ cái đầu tên của hai người, anh đeo vào cổ cho Ngữ Thần từ tốn nhìn cô nói:
Cái này là vật gia truyền của gia tộc Kỳ gia được truyền từ đời ông bà để lại cho các con trai, nay anh đeo vào em, em chính thức là con dâu của nhà họ Kỳ của anh, anh chỉ có một người vợ đó là Giang Ngữ Thần em mà thôi.
Nói xong Thiếu Dương hôn môi cô, một nụ hôn nồng thắm, hôn thõa mãn lúc này anh mới buông Ngữ Thần ra, anh đưa một chiếc nhẫn nữa cho cô, giọng nhẹ nhàng nói:
_ Em đeo cho anh đi, vừa nói ngón tay áp út bên trái anh đưa ra, Ngữ Thần nhẹ nhàng đeo vào cho anh, cô từ nãy đến giờ không biết phải nói đều gì nữa, cô chỉ im lặng mà nghe anh thổ lộ, rồi mặc anh làm gì thì làm, trái tim cô đập nhanh từng hồi vì cảm giác anh đem lại cho cô, vì Ngữ Thần không bao giờ suy nghĩ đến điều này trước đó.
Mãi lo suy nghĩ mà cháo anh đút cho cô, mà cô không buồn há miệng ăn, cho đến khi một giọng nói bực bội của anh vang lên:
_ Ngữ Thần em đang tơ tưởng đến ai vậy hả?.
Nghe giọng nói lớn Ngữ Thần giật mình trở về thực tại, cô nhìn mặt anh đen thui vì giận dữ, anh nhìn cô bằng ánh mắt dò xét khó chịu, cô cười tươi làm huề, giọng nhỏ xíu nói:
_Em đang suy nghĩ có phải em đang ngủ mơ hay không mà thôi.
Thiếu Dương nghe cô nói vậy anh liền cười tươi, giọng lại trầm ổn nhìn cô nói:
_ Là thật không phải mơ đâu, và bây giờ em há miệng ăn cháo ngay cho anh, dứt lời Thiếu Dương đưa muỗng cháo vào miệng cô, Ngữ Thần cũng vui vẻ há miệng ăn, cho cô ăn xong, rồi uống thuốc, anh lại đở cô nằm xuống, anh cũng nằm kế cô, anh để đầu cô gác lên cánh tay mình, anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng mình, cả hai cùng nhau tiến vào mộng đẹp, mặc cho chung quanh họ có bao cặp mắt nhìn mà đầy ngưỡng mộ, cùng ganh tị.