• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩm Mạn rất nổi trong giới thương nhân, nhanh chóng đã có người nhận ra, đến chào hỏi. Cẩm Mạn rất tự nhiên, tửu lượng không kém, ai cũng kính một ly. Đến lúc gần kết thúc, có một đối tác lớn đến gặp. Người này vô cùng tự tin về tửu lượng của mình, chỉ cần uống thắng ông ta sẽ đạt được hợp đồng giá trị. Cẩm Mạn không bỏ qua cơ hội, đi đến chào hỏi. Cẩm Mạn nâng ly rượu, cất lời "Bạch tổng, lâu rồi không gặp, tôi kính ngài một ly." Bạch tổng là ba của tên Bạch Trì mấy lần trêu ghẹo cô, hắn ăn chơi trác táng nhưng vô cùng sợ ba, không như con trai, vị Bạch tổng này là người liêm khiết, thẳng thắn. Vừa thấy Cẩm Mạn đến, ông liền nở một nụ cười, giơ ly rượu lên cụng với cô, gương mặt phúc hậu, dễ gần. Cẩm Mạn lại tiếp lời "Không biết Bạch tổng có rảnh không, tôi muốn nói chuyện hợp tác giữa hai công ty." Bạch tổng cười khà khà, đưa tay chỉ về một góc khuất, tiện tay cầm chai rượu, ra động tác mời. Cẩm Mạn cũng cầm theo chai rượu, tiến lại gần chỗ ngồi. Hai người đồng thời đặt chai rượu xuống, sẵn sàng thi đấu. Tiêu Hàn mở một chai rượu, rót vào ly cho Bạch tổng và Cẩm Mạn. Ly thứ nhất, ly thứ hai, ly thứ ba,...... số rượu ngày càng nhiều, Bạch tổng mặt đỏ ửng, ngồi không vững, hơi men bốc lên nồng nặc. Cẩm Mạn cũng không khá hơn mấy, lưng thẳng tắp, hai tay chống bàn, lắc lư ly rượu, phong thái yêu mị, không ít ánh mắt thèm thuồng dán trên người cô. Bạch tổng không chịu nổi nữa, đặt ly rượu xuống bàn, rút ra một bản hợp đồng trắng nội dung và Tên công ty, ném qua Cẩm Mạn "Ha ha, tôi thua rồi, tửu lượng cô tốt thật đấy. Mai gặp lại ở công ty tôi nhé. Xin phép về trước." Cẩm Mạn mỉm cười, cảm ơn Bạch tổng rồi cầm bản hợp đồng đưa cho Tiêu Hàn, đứng dậy ra về. Tiêu Hàn cất bản hợp đồng đi, tiến lại đỡ lấy một tay Cẩm Mạn. Cẩm Mạn vịn vào Tiêu Hàn, ra đến ngoài mới để ý Tiêu Hàn đã đeo khẩu trang từ bao giờ, trong đầu cảnh báo không ổn, định giật tay ra thì thấy người mềm nhũn, giọng Tiêu Hàn vang lên trước khi cô mất ý thức "Cẩm Mạn, đừng trách em."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tần Lam tâm tình không tốt, đang ngồi uống rượu chờ tin thì có một đám người đến quấy phá. Một Tên thanh niên đầu đỏ, tóc dựng ngược như mào gà lại gần, trêu ghẹo cô. Tần Lam bực mình, làm như không thấy. Tên đầu đỏ không biết điều, liên tục trêu chọc, bị bơ liền tức giận nắm một bên vai cô. Tần Lam sầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo nắm cổ tay hắn lấy đà vật ra sau. Mấy Tên còn lại thấy đồng bọn bị thương liền xông lên. Tần Lam khéo léo lách qua một Tên đang xông đến rồi tiện thể đạp hắn văng vào bàn, né bàn tay đang vươn ra trước mặt, cúi xuống tung một cú đấm vào bụng, Tên này ngã xuống, ho ra máu. Những tên còn lại sợ hãi lùi một bước, rút dao ra xông đến. Tần Lam nhanh chóng cầm chai rượu dưới đất, chặn lưỡi dao đang chém tới, một cước đá bay con dao. Cô xoay người, đạp lần nữa vào con dao đang bay khiến nó ghim thẳng vào vai Tên vừa rồi. Mấy Tên còn lại không dám xông lên, bị kết cục thảm hại kia dọa sợ, đành lôi mấy tên bị hạ ra ngoài. Tần Lam suốt cuộc ẩu đả mặt không biến sắc, dựng chiếc bàn cùng ghế bị đổ lên, tiếp tục chống cằm uống rượu. Rượu vừa vào đến miệng đã bị một giọng nói vang lên làm đắng ngắt "Tưởng ai dám phá quán của ta, hoá ra là sư phụ." Chủ nhân của giọng nói không ai khác ngoài Tiber. Hắn bước vào, nhìn quán một lượt, nhanh chóng tiến lại bàn gần đấy lấy ra một chiếc máy ảnh. Chủ nhân của chiếc máy sợ hãi không dám đòi lại, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn xoá toàn bộ ảnh vừa chụp được từ vụ ẩu đả. Xong việc, Tiber ném trả chiếc máy, bước qua đống thủy tinh vỡ tiến lại gần. Tần Lam không mấy ngạc nhiên, chỉ nói một câu "Thiên thần gẫy cánh sẽ thành người thường, thiên thần chết đi để lại chiến tranh, thiên thần sa đọa còn đáng sợ hơn ác quỷ, một đôi cánh thiên thần có thể đổi lấy trăm năm thống trị." Tiber ngồi xuống, hỏi một câu chẳng liên quan "Ngài tin tưởng cô ta đến thế ư?". Tần Lam không nghĩ nhiều, nói luôn "Ta tin tưởng cô ấy, mong là mọi việc sẽ không như ta nghĩ." Tiber thở dài, nói thêm "Quán bar đó đã bị thổi vào lượng lớn thuốc ngủ. Giờ này cô ta chỉ như cá nằm trên thớt thôi." Tần Lam lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào màn hình đen, hỏi "Vụ cha ta là ngươi giật dây phải không?". Tiber nhún vai "Con chỉ muốn người thoát khỏi cái tập đoàn thối rữa đó thôi." Tần Lam không nói gì, đứng dậy rời đi, bước chân hơi loạng choạng. Cô gọi cho Trương Minh, mãi sau mới có người bắt máy, Tần Lam hỏi "Cô ấy đang làm gì?" Trương Minh liếc về phía cửa phòng "Không biết nữa, vẫn đang ở trong." Tần Lam nhíu mày "Không ổn, vào kiểm tra đi." Trương Minh cúp máy, mở cửa vào, nhìn xung quanh vẫn không thấy, vội chạy ra ngoài mở máy tính hack hệ thống an ninh. 15 phút sau, hệ thống an ninh đã bị cướp quyền, Trương Minh bật camera cửa sau kiểm tra, quả nhiên 2 tiếng trước Cẩm Mạn đã ra khỏi phòng nhưng đi bằng cửa sau. Tần Lam từ xa chạy đến, không nghe Trương Minh nói mà trực tiếp kéo cậu ra, sang khách sạn gần đó kiểm tra. Tần Lam vẫn nhớ như in số phòng trong tập tài liệu Tiber đưa, mượn chìa khoá dự phòng của lễ tân, bấm thang máy. Thang máy bận, tình cảnh này y hệt lần Cẩm Mạn suýt bị Tiêu Dao hiếp, vội chạy lên thang bộ. Chưa được nửa chừng đã bị chặn lại, Tần Lam đoán là người của Tiêu Hàn nên nhanh chóng hạ gục 5 Tên đô con trong nháy mắt, tiếp tục chạy lên. Cô uống không ít rượu, đầu óc sớm choáng váng nhưng nhờ cuộc ẩu đả trong quán bar mà đã tỉnh táo không ít, nhanh chóng chạy lên. Nỗi lo sợ dần xâm chiếm cả người Tần Lam, từng bộ phận đều hoạt động hết mức, tất cả mọi vật như tan biến, hình ảnh Cẩm Mạn lớn dần, choáng ngợp tâm trí cô. Tần Lam mở cánh cửa cầu thang, tìm kiếm số phòng. Số phòng y hệt lần đó, chỉ có điều không biết Cẩm Mạn là bị hại hay chủ động.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK