• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩm Mạn đã trở lại công ty nên Tần Lam không cần quản nữa, rảnh rỗi cả ngày không biết làm gì. Nhớ lại những lời hôm qua của Cố Viễn có chút cảm động, quyết định gọi cho Vương Tuyết hẹn ra ngoài. Tần Lam tới sớm một chút, chọn góc khuất ngắm nhìn xung quanh, tình cờ lại thấy Cẩm Mạn có lẽ đang đi mua đồ, bên cạnh là Tiêu Hàn chứ không phải cô. Đang thẫn thờ suy nghĩ thì Vương Tuyết từ đâu đi tới, nhìn theo hướng Cẩm Mạn đứng, ngạc nhiên "Kia chẳng phải tiểu Mạn sao? Em hẹn nó à?". Tần Lam lắc đầu, đặt chú ý vào menu, gọi một cốc trà sữa. Vương Tuyết nhíu mày, hỏi tiếp "Hai đứa cãi nhau à?". Tần Lam vội xua tay phủ nhận, kể lại toàn bộ sự việc. Vừa nghe xong Vương Tuyết liền tức giận, đứng dậy định ra nói chuyện với Cẩm Mạn nhưng bị Tần Lam kéo lại. Cô nói "Tuyết tỷ, em muốn nhờ chị hai việc". "Nói đi, ta đáp ứng tất". "Cảm ơn chị. Em muốn được phụ trách phần hợp tác với Tần thị của công ty chị". "Cái đó đơn giản, với năng lực của em thì thay chị điều hành cũng được. Còn yêu cầu thứ hai?". "Em sẽ tìm cách hẹn Cẩm Mạn tới chỗ bà ngoại, chị tới đó gặp và thuyết phục chị ấy giúp em, dù sao bây giờ với tình hình của chị ấy chỉ có thể tin tưởng bà ngoại thôi". "Mẹ chị sao? Em gặp bà ấy rồi à?". "Lần trước em cùng Cẩm Mạn tới thăm rồi đưa bà về biệt thự để tiện chăm sóc". "Vậy à, tốt quá, cảm ơn em. Xấu hổ quá, người làm con như chị lại không làm được như hai đứa. Bảo sao chị gửi thư địa chỉ cũ không thấy thư trả lời. Em cho chị địa chỉ đi, bao giờ gọi thì chị đến". Tần Lam gật đầu, viết một mẩu giấy đưa cho Vương Tuyết, nhanh chóng uống nốt rồi ra thanh toán. Vương Tuyết rời khỏi, suy nghĩ một chút quyết định đi đến khu trung tâm thương mại, quả nhiên gặp đứa cháu yêu quý đang chờ trước phòng thay đồ. Vương Tuyết mỉm cười tinh nghịch, đi đến vỗ vai Cẩm Mạn, chỉ tay ra cửa "Có người nhờ tôi gọi cô ra ngoài, cô mau ra đi". Cẩm Mạn chần chừ một lúc, đi ra xem thử. Vương Tuyết đứng ở chỗ Cẩm Mạn, muốn xem mặt Tiêu Hàn một chút. Một lúc sau quả nhiên có người đi ra, đứng trước mặt cô xoay một vòng "Em thay xong rồi nè, chị thấy hợp không? Hơ, chị thay đồ lúc nào vậy?". Vương Tuyết ra vẻ nhìn một lượt từ trên xuống, khinh bỉ phun ra hai chữ "Xấu hoắc!". Tiêu Hàn ngạc nhiên, câu trả lời này nằm ngoài dự định của cô ta, với tính cách của Cẩm Mạn chắc chắn có xấu cũng khen đẹp. Chợt lại thêm Cẩm Mạn thứ hai từ ngoài đi vào, cô ta còn ngạc nhiên hơn, lắp bắp nửa ngày không thốt được một câu. Cẩm Mạn vỗ vai Vương Tuyết "Có ai ngoài đó đâu, cô chắc chứ?". Vương Tuyết làm biểu cảm ngạc nhiên rồi thốt lên "Sao lại thế? À phải rồi, tôi quên mất, mắt cô mù thì thấy sao được". "Ý cô là sao?". "Ý tôi chính là đến người yêu mình còn nhận nhầm thì mắt mù chứ sao nữa?". Cẩm Mạn tức giận "Cô muốn gây sự?". "A, xin lỗi, tôi tưởng mỗi cô gái này mù thôi chứ hoá ra cả hai người đều mù hả, vậy thì xin lỗi nha! Cô xem, tôi với cô khác nhau thế này mà bạn gái cô còn nhận nhầm thì cũng chịu". Cẩm Mạn tức giận kéo Tiêu Hàn đi, không ngoái lại. Vương Tuyết mỉm cười, vội chạy theo, kéo tay Tiêu Hàn lại "Chờ đã, nãy cô làm áo tôi dính son rồi này, có phải nên đền bù không?". Cẩm Mạn tức giận quay ra "Em với cô ta đã làm gì?". Tiêu Hàn hốt hoảng thanh minh "Không làm gì hết, Mạn, chị phải tin em". Cẩm Mạn hất tay cô ta ra, một bước bỏ đi. Tiêu Hàn sững người, định chạy theo lại bị Vương Tuyết giữ lại không cho đi. Vương Tuyết hơi cúi người, ghé vào tai cô ta "Tôi biết tất cả rồi, nếu không muốn cô ta biết chuyện cô lừa dối thì đi theo tôi". "Cô nói cái quái gì vậy? Tôi không hiểu cô đang nói gì". Vương Tuyết bật cười thành tiếng "Cô nghĩ phong tỏa mọi tin tức về Tần Lam và Cẩm Mạn là được sao? Cô phong tỏa được thì tôi cũng moi ra được, Tiêu gia các người thật có khiếu hài hước! Lúc gia đình cô phá sản còn đến cầu xin tôi đấy!". Nói xong vui vẻ kéo Tiêu Hàn đang ngơ ngác về. Cẩm Mạn chờ một lúc không thấy Tiêu Hàn đuổi theo, bắt đầu suy nghĩ kỹ càng, nhận ra bản thân đã quá tin tưởng cô ta vì chiếc vòng, cô bước vào thang máy, bấm nút đi xuống. Thang máy đi được nửa chừng liền dừng lại, không di chuyển cũng không mở cửa. Cẩm Mạn hoài nghi, bấm nút báo động chờ người tới mở, hôm nay đúng là xui xẻo. Chợt đầu cô lại đau nhức, những mảng ký ức vỡ vụn đang dần tạo nên một khung cảnh quen thuộc, chính tại chiếc thang máy này, cô đã tỏ tình với một người con gái, nhưng khi cố nhớ ra người ấy là ai, đầu cô lại càng đau hơn, cô có chút linh cảm người con gái ấy với cô bé năm xưa là một. Cẩm Mạn đau đớn ôm lấy đầu, gục xuống trong thang máy.
~~~~~~~~~~~~~~
Tình hình là ko thấy bạn nào đề xuất nên mk đã thay ảnh bìa, mong là ko quá xấu :33


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK