Cẩm Mạn mở mắt, chớp chớp mắt để quen dần với bóng tối, với tay bật đèn ngủ bên cạnh. Tìm mãi không thấy, cô ý thức được đây không phải nhà, tay mò mẫn tìm điện thoại. Tìm được điện thoại, cô bật chế độ đèn pin, thành công bật được công tắc điện. Quả nhiên không phải ở nhà, Cẩm Mạn lắc lắc đầu để xua đi cơn choáng. Lục lọi ký ức để nhớ ra xem mình đến đây bằng cách nào. Ký ức dần rõ ràng, cô bị khống chế sau khi ra khỏi phòng, hình như là Tiêu Hàn cứu cô nhưng do bị tiêm thuốc vào nên cô không khống chế được mà làm cùng Tiêu Hàn, cô vội đảo mắt nhìn quanh, không có ai ở đây, cảm giác bất an ập tới, nếu hôm qua thực sự làm thì sao quần áo cô vẫn nguyên vẹn? Chẳng lẽ Tiêu Hàn mặc đồ cho cô? Không có khả năng, vậy là Tần Lam? Với trình độ của Tần Lam thì tìm ra cô không khó. Cẩm Mạn run rẩy, mở điện thoại. Không có tin nhắn hay cuộc gọi, cô vội gọi cho Tần Lam nhưng không ai nghe máy, cô càng bất an hơn, vội gọi cho Cố Viễn. Cũng không ai nghe, cô nghi ngờ, đang nhấn gọi Trương Minh thì thông báo tin tức đến, là một thương nhân, cô thường xuyên phải cập nhập tin tức nên luôn bật thông báo khi có tin quan trọng. Cẩm Mạn nhấn vào xem, dòng tiêu đề to tướng đập vào mắt cô [ Tiêu thị sụp đổ trong một đêm ]. Bài báo ghi rõ đã có người bí mật thu mua gần 70% cổ phần Tiêu thị trong một đêm, các nhà đầu tư lớn cũng đồng loạt rút vốn, Vương thị hợp tác lâu nay chợt trở mặt, cạnh tranh khốc liệt khiến cổ phiếu rớt giá, Tiêu thị sụp đổ, Tiêu tổng bị bắt vì trốn thuế, Tiêu Dao là con trưởng phải gánh nợ nần, scandal lâu nay chợt nổi lên, Tiêu Hàn chưa xuất hiện. Toàn bộ quay cuồng quanh đầu Cẩm Mạn, có bản lĩnh hạ gục Tiêu thị trong một đêm, là Tần Lam làm sao? Cô không sao lý giải được, gọi Trương Minh hỏi thì cậu ta chỉ đưa một địa chỉ bệnh viện và số phòng, dặn cô mau đến. Cẩm Mạn không dám chậm trễ, vội vệ sinh cá nhân rồi xuống trả phòng, bắt taxi đến bệnh viện. Cô vô cùng áy náy, lo sợ Tần Lam đã biết chuyện mà bỏ cô, cô không biết phải nói thế nào với cô ấy. Hơn nữa, mới 7h sáng Trương Minh đã bảo cô đến bệnh viện, chẳng lẽ Tần Lam gặp chuyện? Những thắc mắc này, chỉ đến lúc gặp Tần Lam mới có thể giải đáp. Rất nhanh đã đến bệnh viện, Cẩm Mạn trả tiền taxi rồi vào hỏi thăm xem phòng kia ở đâu. Vị y tá nghe Cẩm Mạn hỏi thì chỉ đường, không hiểu sao cứ nhìn chằm chằm vào cổ cô. Cẩm Mạn tìm được phòng, hồi hộp vặn tay nắm cửa đẩy vào. Vừa nhìn thấy Tần Lam trên giường bệnh, đầu cô như bị đánh mạnh một cái, tim như bị bóp nghẹt. Cô viền mắt hơi đỏ, lảo đảo đến bên giường bệnh, nắm tay Tần Lam đưa lên, cúi người hôn tay cô. Ánh mắt đau đớn nhìn kỹ khuôn mặt Tần Lam, tay không tự chủ vuốt lên gò má người cô yêu. Cúi đầu gục xuống lòng Tần Lam, quỳ xuống ôm lấy cô. Miệng nói nhỏ từng tiếng "Xin lỗi". Nước mắt trào ra, nhỏ từng giọt xuống áo Tần Lam, thấm ướt một mảng. Cẩm Mạn dụi dụi mặt vào lòng cô, gạt nước mắt ngước lên. Ánh mắt chạm phải ánh mắt của Tần Lam liền vội vàng di chuyển sang chỗ khác, tay lau sạch nước mắt đứng lên, rút tay về. Tần Lam nắm chặt tay cô không cho rút, nhẹ nhàng hỏi "Thế nào? Tại sao lại rút tay? Là thất vọng tôi chưa chết à?" Cẩm Mạn ngạc nhiên, trong lòng đau đớn, lắp bắp giải thích "Không phải, chị......chị không có, là giật mình." Tần Lam thả tay ra, chống tay ngồi dậy, dựa vào thành giường, liếc mắt qua Cẩm Mạn, giọng bắt đầu bốc mùi giấm chua "Hừ! Cô với Tiêu Hàn cũng thắm thiết quá đi, để dấu hôn đỏ chót không thèm che là muốn cho mọi người thấy hai người rất hạnh phúc à?" Cẩm Mạn giật mình, bất giác đưa tay lên cổ, thì ra vừa nãy cô y tá là nhìn cái này, đúng là cô bất cẩn thật. Cẩm Mạn hạ tay xuống, cúi đầu nói "Tần Lam, xin lỗi. Chị bất cẩn để bị đánh thuốc, không những phản bội em mà còn gây tổn hại cho Tiêu Hàn. Em ấy chỉ vì cứu chị mà bị liên luỵ. Chị xin lỗi!" Tần Lam nghe xong lòng bắt đầu nổi gió, giọng nặng hơn "Cứu chị? Ha ha, cô ta không làm diễn viên thì thật phí, vở kịch này cô ta diễn cũng quá đạt đi." Cẩm Mạn sững sờ "Ý em là cô ấy cố tình làm thế?" Tần Lam quay mặt đi, miệng hơi mở ra định nói thì cửa bất ngờ bị đẩy vào, Cố Viễn tiến vào, theo sau là Vương Khiết và Trương Minh. Vương Khiết nhanh nhẹn lao đến, ôm tay Tần Lam "Lam, cậu tỉnh rồi! Mau ăn cháo đi, tớ xúc cho cậu nha!" Tần Lam ghét bỏ đẩy Vương Khiết ra, hỏi nhanh "Cậu có làm gì Tiêu gia không đấy?" Vương Khiết nở nụ cười độc ác, sát ý nổi lên "Tớ không làm gì quá cả, chỉ dạy cô ta chút bài học." Nói xong quay sang Cẩm Mạn, vòng tay ôm cô từ phía sau, mắt hướng vào phía trong cổ áo, ghé tai Cẩm Mạn nói một câu ẩn ý "Lần sau ăn vụng nhớ chùi mép, lần này Lam chùi hộ cô, lần sau tôi trực tiếp đá cô ra khỏi cuộc sống". Nói xong buông tay, chìa tay ra phía Tần Lam mỉm cười. Tần Lam bắt lấy tay Vương Khiết, đứng dậy ra ngoài. Cẩm Mạn định đi theo thì Cố Viễn kéo cô lại. Cẩm Mạn giật tay ra, hỏi "Tần Lam có sao không?" Cố Viễn trả lời "Uống nhiều rượu quá nên bị xuất huyết dạ dày, giờ không nguy hiểm nữa." Cẩm Mạn ngồi xuống giường, nhẹ giọng nói "Xin lỗi." Cố Viễn hừ lạnh "Cô biết lúc mẹ tôi vào căn phòng đó, mẹ đã làm gì không?" Ngừng một chút, cậu nói tiếp "Mẹ lau người cho cô, cắn lên dấu vết Tiêu Hàn để lại để tự lừa mình rằng cô không phản bội mẹ, mặc quần áo cho cô rồi bỏ đi. Lúc ấy mẹ rất đau khổ, về nhà liên tục uống rượu rồi đập phá, đến nỗi phải vào bệnh viện. Lúc ấy, mẹ đã bảo tôi là như vậy cũng tốt, cô đã có hạnh phúc mới, sẽ không đau khổ khi ở cùng mẹ nữa." Cẩm Mạn từ bao giờ nước mắt đã rơi lã chã đầy mặt, cô vội vàng lau đi, mở cửa lao ra ngoài.
Danh Sách Chương: