Hương Trà:...
Tại sao mới đi ra ngoài một chút thôi mà tên này nổi cơn điên rồi. Hình thể khổng lồ, virus tang thi và ngọn lửa hắc ám kia, ăn trọn combo như thế thì lên bàn thờ luôn chứ ở đó mà đánh với giết.
Văn Trung không nói gì thêm, kéo Hương Trà ra khỏi xe, chạy tới chỗ hai chiếc xe chở vôi sống và than cốc cách đây mấy tòa nhà. Sau đó cậu giải thích: hai thứ này tác dụng với nhau ở nhiệt độ khoảng hơn 2000 độ C tạo ra đất đèn canxi cacbua. Nếu canxi cacbua tác dụng với nước sẽ tạo thành khí acetylene, rất dễ cháy nếu dính phải mồi lửa.
Nghe tới đây thì Hương Trà lườm Văn Trung một cái, cô vẫn ghi hận vụ cậu ta làm cô giật mình đó nha. Hương Trà tạt một chậu nước lạnh vào mớ kế hoạch của cậu: “Lấy đâu ra nhiệt độ cao như thế chứ, hơn 2000 độ C cũng phải là sản xuất trong lò hồ quang rồi.”
Văn Trung cười như đã biết trước Hương Trà sẽ dội nước vào mặt cậu mà nên đã đem theo cái máy đo nhiệt trên x, chỉ vào con rồng phía xa kia, nói: “Đó, lò hồ quang của chúng ta kìa.” Vừa nói vừa chỉ con rồng vừa giơ ra máy đo nhiệt độ hơn 3000 độ C từ ngọn lửa hồi nãy.
Nhìn bản mặt cười cười đáng ghét này Hương Trà vẫn muốn tạt nước lạnh: “Nhưng lấy đâu ra nước chứ?”
Văn Trung vẫn tươi cười chỉ vào vòi nước trước cửa công ty nông nghiệp, đề phòng cháy các công ty lớn như thế này luôn sắm sẵn vòi nước khá lớn, máy đo mực nước trong bể chứa cho thấy lượng nước đủ để tạo thành hơn chín cái hồ bơi lận.
Hương Trà nghiến răng, cô lại tìm sơ hở nói: “Cậu có từng tính toán là với hình thể khổng lồ đó liệu chỗ này đủ để thổi bay nó không?”
Nụ cười trên mặt Văn Trung vẫn không giảm, cậu nói: “Làm nông nghiệp chắc chắn không thể thiếu phân bón, mà phân bón dễ sản xuất nhất là amoni nitrat. Khi vụ nổ lan đến đống phân bón kia thì... Bùm...” Văn Trung vừa chớp chớp mắt liên tục, vừa làm động tác bàn tay nổ ra, chữ cái “Trùm hóa học” có thể hiện rõ lên trên đầu cậu luôn.
Hương Trà: “Tuyệt... Cậu tự xử đi.”
Hương Trà định về lại xe thì bị Văn Trung giữ lấy, cậu ta kéo cô vào tòa nhà của tập đoàn nông nghiệp kia.
Vì Văn Trung đã hết năng lượng nên không thể nào dịch chuyển bao phân bón kia ra ngoài được nên hai người phải vận chuyển thủ công. Hương Trà kéo các bao phân bón ra ngoài, vừa liên tục thề với lòng mình cô chỉ làm điều này vì tương lai đất nước thôi đấy, cô liên tục nhắc nhở mình Văn Trung là người tốt, luôn suy nghĩ cho đất nước.
Văn Trung vừa kéo các bao phân vừa cố lảng tránh đi ánh mắt muốn giết người của ai đó luôn nhìn vào mình. Cậu cảm thấy như trên người đã xuất hiện mấy cái lỗ đạn rồi.
Các bao tải sau hơn hai tiếng cũng đã vận chuyển hết ra bên ngoài. Hai người thở dốc liên hồi, sau đó đi về chiếc xe để chuẩn bị cho hành động tiếp theo.
Văn Trung vừa định mở cửa xe ngồi vào thì Hương Trà lập tức đóng sầm cửa lại.
Văn Trung: “Gì thế...”
Hương Trà chỉ vào ngôi nhà nói: “Vào trong tắm, cậu như vậy là muốn làm ô uế xe tôi hả.” Trên trán cô viết rất rõ xe của tôi, luật của tôi, muốn chơi sân của tôi thì phải nghe tôi.
Cũng đúng thôi, tiếp xúc với đống đó trong hơn hai tiếng đồng hồ, cả người của hai bọn họ đều bị ếm mùi phân rồi, rất là nặng mùi đó. Văn Trung đành phải nghe lời cô đi vào căn nhà kia mà tắm rửa.
Hương Trà nhìn Văn Trung rồi nhìn khắp người mình cũng chẳng khá hơn là bao, cô cũng tìm căn nhà nào đó rồi đi tắm luôn.
Thật may mắn cho Văn Trung khi phòng tắm nhà này rất rộng, nó còn có bồn tắm và vòi sen nữa chứ. Văn Trung cởi áo quần ra, để lộ làn da vàng săn chắc, quấn khăn tắm lấy trong không gian ra và một số thứ khác như vịt tắm, mặt nạ.
“Để xem chúng ta có gì nào... Dầu gội Romano Classic có Vitamin B5 giúp tóc chắc khỏe, sạch mát. Romano Vip, dầu gội nước hoa X-Men Metal, Head and Shoulders làm sạch gàu, Oxy, Clear Men bạc hà, Oxy Prime làm chậm lão hóa ở tóc, dầu gội...” Phải mất một lúc cậu mới chọn được loại dầu gội phù hợp.
Đứng trước lựa chọn tiếp theo.
“Hừm, dầu xả Deep Conditioner phục hồi tóc hư tổn, dầu xả Leave-in, dầu xả Rinse-out, Clear Total chăm sóc tóc toàn diện...” Mất ít phút Văn Trung mới chọn được loại phù hợp.
Văn Trung cầm từng hộp xà phòng lên.
“Xem nào, xà phòng Chateau Rouge nổi tiếng của Pháp, Kojiesan Classic đến từ Philipin, bánh xà phòng KAO White Nhật Bản, Alpha Arbuntin 3+ hàng Thái và xà bông đang thịnh hành Bumebime...” Cũng phải mất một lúc nữa Văn Trung mới chọn được loại phù hợp với cậu.
Lúc bắt đầu tắm thì Văn Trung mới nhớ ra một thứ quan trọng: “Oh! Còn khăn tắm, khăn lau và kem dưỡng da nữa...”
…
Hương Trà sau mười lăm phút tắm rửa, cô thoải mái đi ra, lau đi mái tóc trắng mượt của mình. Giờ đây trên người cô đã không còn nặng mùi nữa rồi. Lúc này Hương Trà mặc một chiếc áo thun trắng tay dài in logo thỏ con phía sau và các nhân vật nữ trong anime phía trước, cô mặc chiếc váy đen ngắn, đeo trên đầu ruy băng tai thỏ đen càng tô thêm nét đẹp nữ tính của tuổi thanh xuân.
Hai màu đen trắng hội tụ trên người vừa tạo cảm giác trẻ trung ngây thơ nhưng không kém phần thần bí, bớt đi một phần đoan trang nhu thuận, nhiều hơn một chút nghịch ngợm, cá tính.
Hương Trà khoác lên người chiếc áo Hoodie khác, nhưng lần này là màu hồng, cô đi ra xe, cô cứ tưởng là Văn Trung đã xong rồi chứ. Hương Trà ngồi vào xe, nhìn đồng hồ bây giờ đã là mười một giờ hơn rồi. Trong lúc đợi cậu ta cô mở điện thoại lên, tìm kiếm những bộ anime mà trước kia có mơ cô cũng không thể nào coi được. Cô vừa xem vừa chú ý thời gian.
1 phút... 5 phút... 30 phút đã trôi qua, cô bắt đầu rời mắt khỏi anime, nhìn căn nhà mà Văn Trung tắm.
Thêm 10 phút, rồi 10 phút nữa vẫn không thấy bóng dáng đâu, đã hơn một tiếng rồi... Hương Trà bắt đầu thiếu kiên nhẫn rồi...
Cạch... Cô lên đạn. Cái tên này sao cứ thích chọc điên cô thế nhỉ.
Lúc cô mở cửa xe ra thì cũng là lúc Văn Trung đi ra, cậu ta vừa đi vừa lau khô đầu tóc của mình, Văn Trung nhìn thấy Hương Trà với ánh mắt hầm hồ và khẩu súng trong tay thì cậu hết hồn.
Văn Trung hoảng hồn giơ tay nói: “Wow, wow, bình tĩnh thỏ con, có gì từ từ nói... Có mâu thuẫn gì đừng có giữ trong lòng, tôi có sai chỗ nào thì cô...”
“Lên xe đi.” Hương Trà đè xuống cảm giác giết người trong lòng. Thật muốn cho tên này ăn vài viên kẹo.
Văn Trung lướt qua người cô, ngồi vào xe, mùi bay thoáng qua mũi làm Hương Trà phải nhăn mặt. Sao mùi trên người cậu ta toàn là hơi tiền thế, còn nồng hơn cả mùi phân kia nữa.
Văn Trung ngồi vào ghế lai, kiểm tra đầy đủ tất cả, cậu nói: “Tất cả đã sẵn sàng, đích đến là căn biệt thự kia.”
Hương Trà nhìn thấy long đế vẫn đang ngủ say, cô nói: “Rồi, giờ làm sao mà gây chú ý nó đây.”
Văn Trung vừa cười, vừa lấy cái loa ra. Văn Trung quay đầu xe lại, bật loa lên hét lớn: “Này...” Tiếng hét vọng trong màn đêm tĩnh mịch, tạo thành tràng âm lượng lớn đánh thức con rồng. Nó mở mắt, ngước đầu về phía sau, trong mắt nó là một sinh vật nào đó đang cầm vật kỳ lạ hét lớn.
“Đồ giun đất...” âm thanh lớn lần nữa vang lên làm con rồng khó chịu. Khó chịu vì đang trong giấc say bị ai đó đánh thức, khó chịu vì sinh vật nhỏ bé này dám cả gan la hét.
Gào... Con rồng gào lớn thì Văn Trung lái xe chạy đi. Nó phun lửa, Văn Trung lách nhẹ qua tránh đi làm mảnh đường bị ăn mòn.
Bực tức vì lửa của mình không đánh trúng, nó liền đứng dậy đuổi theo, cơ thể to lớn giẫm đạp lên những chiếc xe bé nhỏ, liên tục phóng lửa về phía sau xe.
Rầm rầm... Rầm rầm... Mặt đường đen bóng mới vừa làm lại nay đã in hằng dấu móng rồng, bị vỡ nứt xuống...
Nó phóng bên phải, Văn Trung lách qua trái, nó phóng qua phải, Văn Trung lách qua trái, nó phóng vào giữa tâm, Văn Trung tăng tốc... Nhiều lần đánh trượt khiến nó càng điên cuồng đuổi theo xe.
Văn Trung khống chế tốc độ vừa đủ để vượt qua nó. Khi chiếc xe chạy qua hai chiếc container kia, con rồng tụ nguồn lửa lớn trong miệng, phun về phía xe thì cậu lại tăng tốc lên. Ngọn lửa bắn vào hai chiếc xe, làm tan chảy thùng sắt bên ngoài làm hai thứ vôi sống và than cốc trộn lẫn vào nhau, phản ứng tạo ra canxi cacbua.
Văn Trung nhìn Hương Trà ra hiệu: “Là lúc này.”
Hương Trà lập tức lấy súng, nhắm chuẩn xác bắn vào vòi nước, áp suất lớn làm nó phun vù ra chỗ hai chiếc container. Hương Trà càng mệt mỏi dựa vào ghế sau phát bắn đó, ánh mắt cô nặng trĩu mà nhắm lại, thiếp đi trên ghế.
Nước phản ứng với canxi cacbua tạo thành acetylene, acetylene gặp lửa kia thì...
Bùm... Ngay vào lúc con rồng đi qua đó, một vụ nổ xảy ra tạo thành ngọn lửa lớn, thiêu cháy con rồng...
Gào... Con rồng gào thét đau đớn, bây giờ nó chỉ mới cấp bốn mà thôi, vảy rồng chưa có tính kháng hỏa mạnh. Nó bị đốt cháy cả cơ thể làm nó càng căm hận sinh vật đang di chuyển kia hơn.
Gào... Cả thân thể khổng lồ đang bị thiêu cháy vẫn bước ra khỏi vụ nổ đó, vẫn hướng về phía hai người, nhiệt độ nóng lan đến gần các bao phân bón...
Văn Trung càng tăng tốc hơn nữa, vì phần nguy hiểm còn ở phía sau. Amoni nitrat tiếp xúc với lửa mất một vài giây mới cháy, nhưng với nhiệt độ như vậy, ngay lập tức kích nổ.
Bùm... Một vụ nổ khủng khiếp hơn nữa xuất hiện, quy mô gấp ba lần thổi bay cả những tòa nhà, xe cộ...
Gào... Con rồng quá gần vụ nổ, ngay lập tức đã bị ngọn lửa mãnh liệt nuốt chửng. Vẫn chưa dừng lại, vụ nổ đang lan đến với vận tốc cực nhanh, Văn Trung dù đã tăng hết tốc lực, vận tốc xe đã đạt cực hạn rồi nhưng dường như vẫn không thể vượt qua tốc độ lan của vụ nổ.
Ngọn lửa nuốt chửng tất cả những gì trên đường, đốt cả lũ zombie xấu số, đã gần chạm tới đuôi xe rồi. Lúc cách xe một mét thì chiếc xe biến mất.
Ngay sau đó thì nó xuất hiện bên ngoài vụ nổ. Dư chấn phát ra đẩy chiếc xe văng đi xa, Văn Trung liên tục khống chế không cho nó va chạm chướng ngại vật. Các tòa nhà chọc trời, to lớn đến mấy cũng bị sóng xung kích từ vụ nổ đôi này phá hủy, những mảnh vụn, những tầng nhà to như chiếc xe buýt đổ rầm xuống đường. Văn Trung phải tập trung gần hết tất cả các giác quan, tinh thần mà cầm chắc vô lăng tránh thoát, đôi lúc phải phán đoán trong khói bụi mịt mù... Cuối cùng nó cũng dừng lại trước một khách sạn.
Văn Trung nhìn lại kính chiếu hậu, ở phía sau xe tất cả đều là biển lửa, khói bụi, là sự đổ nát, hủy diệt. Long đế, một trong những sinh vật hùng mạnh nửa sau mạt thế, thứ đã gieo rắc bao nỗi sợ không chỉ ở Việt Nam mà trên thế giới, đã chết, chết bởi chính ngọn lửa của nó. Đúng là non mà.
Văn Trung thở vô cùng mệt mỏi, cậu đã không để ý hạn mức năng lượng mà sử dụng dị năng thoát khỏi đó rồi, dù vậy Văn Trung không hề thấy hối hận tý nào. Nhìn Hương Trà đang ngủ say cậu thở phào nhẹ nhõm.
Ngọn lửa vẫn chầm chậm lan tới thì thần may mắn lại mỉm cười, đột nhiên trên trời phát sáng, lôi âm phát ra vài tiếng thì ngay sau đó một cơn mưa lớn đổ xuống, nó giúp thu hẹp đám chảy lại chỉ ở trong khu vực của con long đế kia mà thôi.
Ở trong xe buổi đêm không phải ý hay. Dù cho cơ thể lúc này đang nặng trĩu cậu vẫn mở cửa xe ra, cố gắng ẵm Hương Trà vào cái khách sạn này.
Văn Trung tìm đại một phòng dưới sảnh, may mắn là cậu tìm thấy một căn phòng sạch sẽ. Qua từng giây ánh mắt Văn Trung càng tối đi. Cậu đặt Hương Trà xuống giường, định rời đi thì ánh mắt đã tối sầm lại. Văn Trung ngã luôn xuống giường, nằm cạnh Hương Trà. Rất may mắn là cửa khóa tự động lập tức đóng lại.
Bên ngoài cơn mưa mịt mù bao phủ thành phố, gió lạnh ban đêm lan tỏa khắp chốn, trong phòng hai người họ vẫn say giấc dựa vào nhau mà ngủ.
...
Hương Trà: Aaaaaa, trong sạch của tôi...
Pằng... Pằng... Pằng... Pằng...