• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Phàm là con người, không thể cùng lúc bị lừa bởi một người đàn ông. Phản bội một lần thì là lỗi của Cố Thần, để bị phản bội lần hai thì chỉ trách Hạ Uyển Đình quá ngu ngốc.


Cô bỏ ra thời gian hơn hai năm của đời người để tin vào cái gọi là mưa dầm thấm lâu, muốn người kia từ cảm động mà rung động với mình.


Nhưng cô đã lầm, ngựa vẫn quen đường cũ, cô không thể nào yêu cầu sự duy nhất từ một người đàn ông trăng hoa, càng không thể hy vọng có đứa con sẽ gắn kết hai người.


Nhưng hắn vốn không cần đứa con này.


Cuối cùng không thu được gì, ngược lại còn khiến bản thân rơi vào đường cùng, vạn kiếp bất phục, đến cả đứa con cũng lực bất tòng tâm, không giữ lại được.


Hạ Uyển Đình càng nghĩ càng thấy hối hận biết bao. Cô mới 22, 23 tuổi, độ tuổi đẹp nhất của đời người. Cô không cam tâm như vậy. Có lí nào cô thì sống chật vật còn những người gây ra đau khổ cho cô lại tự do tự tại, không bị lương tâm cắn rứt.


Từ hôm đó, Hạ Uyển Đình như trở thành một con người khác. Cô đã không còn bài xích Thẩm Trì, nghiễm nhiên coi anh như một phần của cuộc sống.


Hạ Uyển Đình cầm cây cọ trên tay, dặm chút phấn vào nửa bên mặt còn lại. Cô ngắm nhìn bản thân trong gương, cảm thấy không tệ mới đứng lên chuẩn bị bước xuống lầu.


Hôm nay Thẩm Trì không có ca trực, hắn đang nhàn nhã ngồi ở sofa, cầm ly rượu đỏ trên tay thỉnh thoảng lắc qua lắc lại. Trông thấy cô bước ra liền không tự chủ được đứng dậy, quá đột ngột còn khiến bản thân va vào chân ghế.


“Em chuẩn bị xong rồi?”


Hạ Uyển Đình trông thấy vậy khóe miệng nhếch lên một đường thật khẽ, cô nhìn thấy anh đang bối rối cũng ngay lập tức điều chỉnh lại nét mặt.


“Ừm. Tôi xong rồi, chúng ta có thể đi.”


Thẩm Trì chủ động mở cửa cho cô. Lúc đi qua người cô, hắn không kìm được giơ tay muốn ôm trọn vòng eo kia vào người. Xa cách quá lâu khiến hắn không có cảm giác an toàn.


Nhưng rồi hắn vẫn hạ tay xuống, vờ cho tay vào túi quần chữa ngượng. Nếu để Kha Bân trông thấy bộ dạng này, hẳn sẽ làm trò cười cho cả trên dưới Thẩm gia.


Hạ Uyển Đình bước vào xe, quay sang người kia nói khẽ.


“Làm phiền Thẩm tiên sinh quá, ngày nghỉ còn bắt anh đi với tôi.”


Mỗi lần cô xưng hô khách sáo càng khiến sự khó chịu trong lòng anh tăng lên. Suốt mấy tuần nay, cô một tiếng Thẩm tiên sinh, hai tiếng Thẩm tiên sinh. Thẩm Trì nghe nhiều đến mức gần như thuộc lòng.


Hắn điều chỉnh lại sắc mặt, quay sang cô mỉm cười: “Chuyện của em cũng là chuyện của tôi, tôi không thấy phiền.”


“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Hạ Uyển Đình mở điện thoại lên tra đường.


Thẩm Trì nhìn cô ở tư thế này thật muốn đưa tay ra xoa nhẹ lên mái tóc mềm mượt. Từng lọn tóc sượt qua vai, dừng lại ở phần xương quai xanh đầy quyến rũ. Thẩm Trì hắng giọng nhìn đi chỗ khác, muốn nói gì đó xua tan bầu không khí lúc này.


“Sắp đến rồi, cho em một bất ngờ.”


Hạ Uyển Đình cũng không quá quan tâm, thời gian này anh đã giúp cô quá nhiều, sao cô có thể nghi ngờ ý tốt của anh được.


Hai người dừng xe trước một công ty con , Thẩm Trì rất ga lăng xuống trước mở cửa cho cô.


Hạ Uyển Đình không kìm được tò mò hỏi nhỏ: “Thẩm tiên sinh đưa tôi đến đây làm gì?”


Hắn cười với cô thật nhẹ, sự ôn nhu, dịu dàng không cần thu liễm toát lên qua từng cử chỉ ánh mắt.


“Em vào là biết thôi.”


Thẩm Trì dẫn cô lên một căn phòng rộng lớn, bên trong có một người đàn ông đã chờ sẵn. Hắn đã có sự dặn dò trước nên người đàn ông kia hướng cô gọi Hạ tiểu thư, hướng hắn gọi Thẩm tiên sinh. Mọi thứ bình thường đến mức hoàn hảo, nhất định sẽ không khiến cô nghi ngờ.


Người đàn ông lôi trong túi ra một xấp giấy, một bản đưa Thẩm Trì, bản còn lại đưa Hạ Uyển Đình.


“Thẩm tiên sinh với tôi cũng coi như chỗ quen biết, cậu ấy đã đích thân nhờ tôi giúp cô làm một thân phận khác. Với chỗ giấy tờ này, cô có thể yên tâm làm bất cứ chuyện gì cũng không ai nghi ngờ.”


“Em xem có ưng không? Nếu không tôi sẽ nhờ người sửa lại.”


Nhận thấy sự khích lệ của Thẩm Trì, Hạ Uyển Đình chậm rãi cầm lên xem.


Bên trên viết cô là Hạ Nhã Đình, nghiên cứu sinh mới trở về từ Mỹ, có học hàm cao cấp nên được đặc cách điều đến công ty chính của Thẩm gia...


Trên giấy tờ còn nhiều thông tin nữa nhưng Hạ Uyển Đình không để ý, cô dán mắt vào chữ Nhã Đình. Dường như cô đã nghe được ở đâu, trong lòng dâng lên một cảm giác thân quen đến lạ.


Cô không biết để làm giả chỗ giấy tờ này mất bao nhiêu thời gian, cái cô tò mò là thân phận thật của Thẩm Trì, một thương nhân bình thường sẽ không có lá gan làm ra chuyện đó. Hơn nữa lại có thể bình thản, mặt không đỏ tim không run.


“Cái này...” Hạ Uyển Đình có chút lưỡng lự.


Thẩm Trì nghĩ cô muốn từ chối nên ngay lập tức chặn lại.


“Em cứ suy nghĩ cho kỹ, yên tâm, nó sẽ hữu ích với em.”


Hạ Uyển Đình cũng không định từ chối, cô biết bản thân hiện tại cần nó như thế nào.


Hạ Uyển Đình đã chết rồi. Cô ấy đã chết từ thời khắc bọn chúng cướp mất con của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK