• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Cố Thần như kẻ phát điên gắt gao ôm lấy cô. Hắn thô bạo áp sát cô vào tường, thân người cao lớn đổ ụp xuống. Tròng mắt hắn đục ngầu, hai tay siết lại giữa không trung không tình nguyện hạ xuống. Hắn cứ như người điên ôm lấy cô, lẩm nhẩm một mình.


“Tôi sai rồi! Tất cả đều là lỗi của tôi! Mẹ nó tôi khi đó rất khốn nạn!” Hắn gầm lên, sắc mặt cũng vì thế mà thay đổi.


“Tôi không yêu Hạ Uyển Lâm, tôi chỉ là nhất thời mê muội.”


“Dạo gần đây tôi liên tục nghĩ về em, tôi chợt nhận ra, có khi nào tôi đã yêu em mất rồi.”


“Với tên họ Thẩm đó, tôi không trách em, thật sự không trách em. Hắn quyền lực như vậy, hẳn chỉ coi em là công cụ làm ấm giường, hắn không có thật lòng với em. Em không nghĩ xem, một người hoàn hảo như hắn, sao lại nhìn trúng em vào thời điểm em thảm hại nhất được?”


Cố Thần như phát điên lảm nhảm bên tai cô, cánh tay rắn chắc của hắn gắt gao khóa chặt lấy cô.


Hạ Uyển Đình nhất thời hốt hoảng không phản ứng kịp. Đến khi bình tĩnh lại đã bị hắn ôm chặt vào người. Gương mặt cô trì trệ, nụ cười đông cứng, hai tay dùng sức đẩy hắn ra.


Cuối cùng Hạ Uyển Đình nhân lúc thần trí hắn mơ hồ, cô ngay lập tức cắn mạnh vào tay hắn. Cố Thần bất ngờ bị đau lập tức thả lỏng cánh tay, Hạ Uyển Đình nhân cơ hội thoát ra được.


Cô tức giận hét lên: “Anh điên rồi! Anh nghĩ tôi sẽ tin những lời đó của anh sao? Anh vẫn còn mặt mũi nhắc đến đứa con bạc mệnh của tôi à? Anh không xứng!”


Hạ Uyển Đình đưa tay chỉnh lại váy áo bị Cố Thần làm cho xộc xệch. Cô liên tục vỗ vào mặt để khiến bản thân mình bình tĩnh lại. Hắn ta thật vô sỉ, cô không ngờ hắn có thể thốt ra được những lời này.


Cố Thần nhìn cô, hắn đột ngột cười phá lên như điên dại. Hắn cúi gục người xuống, không ngừng cười. Hạ Uyển Đình khẽ lùi lại đằng sau, cô run sợ bấu chặt vạt váy trên người như bám vào chiếc phao cuối cùng của sinh mạnh.


“Không sai! Em nói gì cũng đúng! Tôi mẹ nó bị điên thật rồi.” Hắn ta không nhìn cô, vừa nói vừa nhìn mông lung bên ngoài.


“Tôi bị điên rồi nên sau tất cả mới nhận ra bản thân yêu em!”


Ông Trời hẳn đang trêu ngươi hẳn đúng không? Để cô yêu hắn vào thời điểm hắn mù quáng nhất, rồi khi hắn nhận ra lạị nhẫn tâm lấy đi tình yêu của cô.


Hắn nhìn Hạ Uyển Đình thật lâu, cô vẫn như vậy mà dường như không phải vậy. Trong mắt cô đã mất đi ánh sáng khi nhìn hắn rồi.


Hai người, không thể trở lại như trước nữa rồi!


“Anh đừng ở đây nói hươu nói vượn, tôi sẽ không tin anh nữa đâu!” Cô lạnh lùng lên tiếng, triệt để chặt đứt hy vọng của hắn liên quan đến mình, “Còn nữa, Thẩm Trì không như anh, anh ấy đối với tôi là thật. Anh ấy không như anh, không người đàn ông trên đời nào tồi tệ như anh.”


“Giữa chúng ta không còn bất kỳ dính dáng gì nữa, có chăng chỉ là hận thù tôi dành cho anh không hề vơi đi. Tôi muốn anh phải trả giá cho những gì mà anh đã làm, với tôi, với đứa con chưa kịp chào đời của tôi. Tôi muốn anh và cô ta nếm trải cảm giác mất đi tất cả, sống không bằng chết. Các người phải đau đớn hơn tôi gấp trăm lần mới được coi là bù đắp!”


Giọng nói Hạ Uyển Đình nhẹ bẫng, cô nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng. Từng lời nói đanh thép khiến người khác phải dè chừng. Hạ Uyển Đình hả hê nói hết những lời trong lòng. Cô nhìn vẻ mặt méo mó khó coi của Cố Thần, trong lòng vui sướng hơn bao giờ hết.


“Tôi cũng không ngại nói cho anh một bí mật, bản hợp đồng đó tôi đã lén giở một ít thủ đoạn. Có điều anh yên tâm, tôi vẫn chừa lại cho anh một con đường lui.Tội danh ăn hối lộ và trốn thuế không đến mức phải chết, nhưng anh sẽ phải rũ xương trong tù!”


Trong không gian buổi đêm tĩnh lặng, hai con người nhìn nhau, mỗi người lại mang một tâm tính rất phức tạp. Đã từng là yêu, giờ chỉ còn hận, trớ trêu thay cuối cùng cũng đi đến bước đường này.


Hạ Uyển Đình không hối hận về những gì đã làm, từ khi đặt bút ký kết bản hợp đồng cô đã thề rằng nhất định phải khiến hắn mất đi tất cả.


Về phần Hạ Uyển Lâm, cô đã chuẩn bị sẵn kinh hỷ dành cho cô ta. Đứa em gái cô trân quý nhất, bất ngờ cũng phải khác với người bình thường.


“Em hận tôi đến như vậy sao?” Cố Thần vẫn không chịu thua, hắn nhìn cô với vẻ mặt đau thương muốn từ phía cô lấy lại một chút tình cảm.


“Phải! Tôi chỉ hận không thể tự tay giết chết anh, xả nỗi hận trong lòng.”


“Vậy…” Cố Thần đột nhiên lấn tới ép sát người vào cô, vây chặt cô trong vòng tay của mình. Hắn kéo dài câu nói, không kiêng dè phả vào tai cô hơi thở nóng rực: “Tôi cũng không ngại khiến em hận tôi thêm, chí ít cũng để tôi xem xem, em rốt cuộc dùng cách gì leo được lên giường của Thẩm tổng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK