• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Hôm nay là ngày Hạ Uyển Đình xuất viện, thần sắc cô đã khá hơn rất nhiều. Cô trang điểm nhẹ che đi chút hốc hác ở má, thêm một chút son nhìn tươi tắn hơn. Xong việc, cô nhìn vào gương, khẽ mỉm cười.


Cô đã sớm nhận được thông báo của giám đốc Hàn, dự án hợp tác giữa hai công ty không hiểu sao lại gặp sự cố. Phía trên đã bắt đầu chú ý và có lệnh gọi Cố Thần lên nhằm mục đích điều tra. Nghe nói anh ta bây giờ đang lo sốt vó lên, chạy đông chạy tây tìm luật sư bào chữa.


Nhắc đến người này, Hạ Uyển Đình chỉ cảm thấy căm tức trong lòng. Sau sự việc hôm ấy, Thẩm Trì cũng ít nhắc đến trước mặt cô, anh sợ cô sẽ nhớ lại rồi tổn thương một lần nữa.


Nhưng cô cũng sớm không phải Hạ Uyển Đình của hai năm trước rồi!


Cô biết Thẩm Trì đã sớm trút giận thay cô, sợ rằng bây giờ Cố Thần chỉ còn nửa cái mạng. Anh không nói cô biết cũng vì sợ Hạ Uyển Đình sẽ nghĩ nhiều.


Hạ Uyển Đình ngồi thẳng lưng tựa vào ghế trong xe, tầm mắt cô hướng ra ngoài cửa.


Bên ngoài thời tiết đã vào đông, tuyết đầu mùa cũng bắt đầu rơi rớt!


Hạ Uyển Đình vào đến công ty, thư ký lập tức đưa đến một tập văn kiện. Cô không cần xem qua cũng biết bên trong là gì.


“Cô Hạ, sự việc này sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta chứ? Số cổ phần đó..” Thư ký ngập ngừng không nói.


Hạ Uyển Đình mỉm cười, đương nhiên là cô không lo rồi. Trước khi Cố Thần đặt bút kí lên bản hợp đồng, cô đã cố tình thêm một điều khoản, Thẩm thị được phép đơn phương chấm dứt hợp đồng và hưởng 80% coi như phí đền bù tổn thất nếu Cố thị dính líu đến pháp luật.


“Cô giúp tôi mở cuộc họp hội đồng quản trị, tôi có chuyện muốn thông báo!” Cô đặt sấp văn kiện lên bàn, trên mặt vẫn giữ nét bình thản.


“Nhưng...” Thư ký lo lắng đáp.


“Không sao, tôi đã chuẩn bị trước rồi. Cô giúp tôi chuẩn bị đi, càng sớm càng tốt.”


“Có cần gửi thông báo đến Cố thị không vậy?” Thư ký ghi chép đầy đủ những thứ cô vừa nói một cách chuyên nghiệp.


“Cần chứ!” Hạ Uyển Đình xoay ghế tựa nhẹ nhàng đứng lên, cô đi đến bên cửa sổ nhìn từ trên cao xuống, “Không phải gia quyến được phép sao? Tôi nhớ không lầm anh ta đã kết hôn, vậy để bà Cố đến thay đi.”


Hạ Uyển Đình mỉm cười, hắn ta bây giờ chắc đang bận rộn trong phòng tạm giam rồi.


“Vâng! Tôi sẽ đi làm ngay.” Thư ký cúi đầu bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.


Cạch!


Tiếng mở cửa thật nhẹ một lần nữa lại vang lên. Hạ Uyển Đình vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên nhất thời không để ý.


Thẩm Trì vặn nắm đấm cửa, anh nhìn quanh đến khi tìm được cô đang đứng một mình nơi cửa kính nhìn xuống. Anh mỉm cười, bước chân nhanh hơn vội vọt đến.


“A!” Bất chợt bị ôm từ phía sau, Hạ Uyển Đình kêu lên một tiếng.


Cô quay đầu lại muốn xem kẻ chán sống này là ai. Ánh mắt cô lập tức va phải Thẩm Trì, chỉ thấy anh bật cười nhẹ, giơ tay lên gõ nhẹ lên trán cô.


“Nghĩ gì mà thất thần vậy? Anh mở cửa lớn như vậy em cũng không để ý.” Thẩm Trì hơi cúi người tựa đầu lên vai cô. Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, hàm răng nanh không có việc gì làm cạ nhẹ.


“Đừng nghịch! Đang ở công ty đấy!” Cô khẽ đẩy anh ra, khuôn mặt đỏ bừng vội lấy tay che mặt.


“Anh có làm gì đâu? Chỉ ôm thôi mà.” Con người nào đó rất đứng đắn nói, “Chẳng lẽ em nghĩ anh định làm gì à?”


“Em...” Hạ Uyển Đình cứng họng.


Đúng vậy! Cô vừa nghĩ đến Thẩm Trì muốn ngay tại đây, văn phòng play với cô!!!!!


Hạ Uyển Đình quẫn bách, cô đá nhẹ vào chân anh tỏ vẻ tức giận.


Thẩm Trì giả vờ cúi xuống rồi bất chợt ôm cô áp vào tường. Hơi thở nam tính, giọng nói trầm khàn vây lấy cô. Anh nghiêng đầu nhìn cô thật say mê.


“Cho dù có làm thật, anh cũng khóa cửa rồi, sẽ không ai thấy đâu!” Thẩm Trì lưu manh ghé sát vào tai cô nói mấy lời không đứng đắn.


Người đàn ông này từ bao giờ lại không biết liêm sỉ như vậy???


Như thế thấy cô chưa đủ quẫn bách, ngay tại giâu phút cô tưởng Thẩm Trì sẽ buông cô ra, anh lại dán môi mềm lên tai cô, đem theo giọng nói đầy từ tính, không chút ngập ngừng nói: “Mỗi tội cách âm không tốt, em chịu khó nhỏ tiếng chút, anh sẽ chú ý nhẹ nhàng.”


Đầu Hạ Uyển Đình bốc khói, bình thường mặc bộ đồ bác sĩ cầm dục, nào biết bác sĩ Thẩm cao cao tại thượng bây giờ lại ở đây, dán lấy cô buông những lời không đứng đắn.


“Anh có thôi đi không, đây là công ty đấy!”


“Thì?” Thẩm Trì không chút khách khí, anh vẫn ôm chặt lấy cô, không cho cô cơ hội trốn chạy.


“Em sợ không đủ tiện nghi à? Hay vì không có nến, có hoa?” Anh cúi xuống gặm cắn cần cổ cô một cách say mê, “Chẳng lẽ em thích...!”


BDSM!!!!?


Hạ Uyển Đình bịt chặt tai, cô dứt khoát làm ngơ, giả điếc: “Em không biết gì hết! Tất cả đều là anh tự mình đa tình.”


“Hạ Uyển Đình!” Thẩm Trì hơi ngưng lại một chút, “Anh phát hiện em gần đây đối với anh có những suy nghĩ không trong sáng, anh chỉ đơn giản muốn ôm em, em lại nghĩ đến cái đó rồi.”


Sao giờ cô mới phát hiện ra chứ, luận mồm mép cô không đọ được với người đàn ông này.


“Anh đi chết đi! Ai thèm có suy nghĩ không trong sáng với anh chứ!” Hạ Uyển Đình hậm hực dứt khoát thoát ra khỏi vòng tay anh. Cô chỉnh lại quần áo bị anh làm cho xộc xệch.


Mà người đàn ông nào đó còn rất cà chớn, anh nhe răng nhìn cô tỏ ý mình vô tội, đôi mắt màu hạt dẻ chớp chớp.


Hạ Uyển Đình cố gắng tưởng tượng người đàn ông cao gần m9 này với những hành động tỏ vẻ đáng yêu kia, cô bất giác rùng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK