• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Thẩm Trì nở nụ cười nhẹ, trong thâm tâm anh tin tưởng cô vô điều kiện. Trước kia là vậy, bây giờ là vậy và tương lai vẫn như vậy.


Hạ Uyển Đình lờ mờ nhận ra hôm nay tâm trạng hắn không đúng lắm, dáng vẻ gấp gáp, hành động khác thường, lại còn hay hỏi cô những câu thật khó hiểu.


Trở về bàn, cô chủ động tìm cách gợi chuyện muốn giải tỏa tâm trạng hắn.


Hạ Uyển Đình nở nụ cười dịu dàng, từ tốn nói: “Công việc của anh dạo này vẫn ổn chứ? Bên phía bệnh viện có áp lực quá không?”


Thẩm Trì nghe cô vậy hơi chột dạ, vẻ mặt không được tự nhiên. Vốn dĩ công việc của anh không phải là một bác sĩ, cũng không biết nên giải thích như thế nào cho cô hiểu.


Anh gượng cười qua loa đáp lại: “Vẫn tốt, trước mắt tôi chỉ muốn tập trung chăm sóc cho một mình em.”


Thẩm Trì nói xong bỗng thấy lí do của mình đổi lại là người khác thì rất khó tin. Anh nhấp một ngụm nước che giấu đi sự bối rối của mình.


Thật kỳ lạ, trước mặt cô anh như không còn là chính mình nữa.


Hạ Uyển Đình cũng vì câu nói của anh mà phì cười, cô ngây ngốc nghiêng đầu hỏi lại, vẻ mặt không giấu được sự ngạc nhiên xen lẫn tò mò: “Bác sĩ như anh cả đời chỉ chăm sóc một bệnh nhân thì sao mà được chứ! Dù gì tôi cũng đã khỏe hơn rồi.”


Không phải!


Một đời người chỉ cần một thôi. Đó không phải là điều cô từng nói với anh sao


Một nhà, hai người, bốn mùa, mười hai tháng, trăm năm.


Cuộc đời anh từ năm mười bảy tuổi đó định sẵn chỉ có một vết gạch nối là cô. Có thể cô đã không còn nhớ nhưng anh sẽ từ từ gợi nhắc cho cô. Cái anh có là thời gian đủ để bao dung mọi thứ của cô gái nhỏ này.


Nhưng Thẩm Trì không nói ra, anh biết bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp.


Anh khẽ nghiêng đầu cười hùa theo cô. Mỗi khi nhìn vào nụ cười đó của cô, trái tim anh không ngừng được đập mạnh hơn, nó như muốn gào thét cho cô biết tình cảm của mình, hành động cũng vì thế mà dịu dàng hơn bao giờ hết.


“Em nói cũng phải.” Thẩm Trì nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp đầy từ tính mang theo chút đùa cợt vang lên. Anh khẽ rút trong túi áo ra một tấm thiệp đưa cô xem, “Vậy nếu quý cô đây đã khỏe thì đi cùng tôi tới một nơi được không?”


Hạ Uyển Đình bật cười vì câu nói của anh, cô khẽ nhướn mày nhìn anh rồi nhanh nhẹn cầm tấm thiệp lên xem. Nội dung trên tấm thiệp khiến cô hơi bất ngờ nhưng cũng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh.


Tiệc đêm trên du thuyền Tư Đế Lan.


Đây không phải nơi dành cho các thương nhân giàu có sao? Cô đã từng xem qua tư liệu mà Thẩm Trì gửi, bữa tiệc này được tổ chức thường niên hai năm một lần. Cánh thượng lưu thường biến nó trở thành một cuộc đấu giá, buổi triển lãm để che giấu những giao dịch ngầm.


Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn là tại sao Thẩm Trì lại có nó? Anh không phải chỉ là một bác sĩ bình thường, một thương nhân bình thường thôi sao?


Hạ Uyển Đình không dằn được nỗi nghi hoặc, cô liếc nhìn anh rồi lại cúi đầu xuống không biết bao nhiêu lần.


Đoán được suy nghĩ của cô, Thẩm Trì vẫn giữ sắc mặt nhu thuận mỉm cười thật nhẹ. Anh cầm lấy tấm thiệp thuận tiện vứt sang một bên: “Không phải em vẫn muốn trả thù Cố Thần sao? Đây sẽ là một cơ hội tốt với em.”


Hạ Uyển Đình lại càng khó tin hơn: “Ý anh là gì?'


Thẩm Trì cũng rất kiên nhẫn giải thích với cô, bàn tay rắn rỏi dễ dàng kéo chiếc ghế ngồi sát vào gần cô, ánh mắt mang theo lực hấp dẫn mê người nhìn thật sâu vào đôi tròng mắt cô: “Tôi nghe nói hôm đó Cố Thần cũng được mời nên mới nghĩ cách lấy về cho em, em xem, đây hẳn là một cơ hội tốt đấy chứ?”


Hạ Uyển Đình đã lờ mờ hiểu được ý anh, Thẩm Trì muốn cô tại một sự kiện quan trọng như vậy công khai xuất hiện. Hóa ra anh muốn rải đá lót đường cho cô, giúp cô khẳng định tầm quan trọng của mình.


Suy nghĩ chu toàn như vậy hẳn anh cũng đoán được cô sẽ không từ chối, nói không chừng khi cô đang do dự không quyết đoán thì anh đã chuẩn bị xong hết rồi.


Thẩm Trì nhìn cô, đoán chừng cô đã hiểu tất cả, điều quan trọng bây giờ là chờ xem quyết định của cô. Thẩm Trì cũng không vội, nếu cô không đồng ý, anh tự khắc có cách thuyết phục.


“Em không định cân nhắc chút sao?”


Có đôi lúc Hạ Uyển Đình phải công nhận, người đàn ông này thật biết cách thao túng người khác. Anh như vị hoàng đế trên bàn cờ đang nắm giữ những quân tốt, sai khiến người khác đi vào con đường anh đã vạch sẵn ra, cho dù con đường ấy có là núi cao, mặt đất bằng phẳng hay vực sâu vạn trượng cũng như vậy thôi.


Hạ Uyển Đình mím chặt môi, đôi mắt vụt sáng, cô ngẩng cao đẩu nhìn thẳng vào Thẩm Trì. Anh nhận được tín hiệu của cô cũng rất nhanh ý thức được: “Sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này chứ! Tôi sẽ đi cùng anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK