Lúc Lục Thành đi vào công ty, thang máy chuyên dụng của chủ tịch đang trong quá trình sửa chữa nên anh đi thang máy của nhân viên, bên trong có một nhân viên Alpha đang đứng, nhân viên Alpha kia nhìn thấy anh thì vội vàng cúi đầu, lớn giọng: "Chào chủ tịch!"
Lục Thành khẽ mím môi, gật đầu.
Alpha kia nghiêng đầu hỏi: "Ngài lên văn phòng sao?"
Lục Thành lại gật đầu, nhân viên kia vội vàng giúp anh ấn tầng của văn phòng chủ tịch
Thang máy lên hai tầng, trong không khí chỉ có thể nghe thấy tiếng ồn ào đi lên của thang máy.
Lục Thành bỗng nhiên hỏi, nhưng không quay đầu lại: "Có tiền không?"
Alpha kia ngẩng đầu, trong thang máy cũng không có người khác, chủ tịch cũng không có gọi điện thoại, lời này hẳn là hỏi anh ta.
Anh ta không hiểu được tại sao chủ tịch lại hỏi như vậy, anh ta đắn đo một chút rồi nói: "Thưa chủ tịch, phúc lợi của công ty rất tốt, cuối năm còn có tiền thưởng nên tôi có một ít tiền tiết kiệm của mình, tất nhiên ... nếu tôi có thể được tăng lương thì tốt hơn, hiện giờ tôi đang tích cóp tiền, còn muốn cảm ơn chủ tịch đã cho tôi cơ hội được làm việc ở đây, cảm ơn ngài"
Anh ta nói xong liền cúi đầu cảm ơn Lục Thành, Alpha trời sinh đã kiêu ngạo cường đại, rất ít khi cúi đầu trước người khác, nhưng Lục thị là tập đoàn tài chính đỉnh nhất tinh tế, Lục Thành lại còn là một người lãnh đạo thành đạt, anh ta cảm thấy rất tự hào khi làm việc ở trong Lục thị, cũng rất kích nể Lục Thành.
Lục Thành im lặng trong chốc lát: "...Cậu có thể cho tôi mượn chút tiền không?"
Alpha kia ngạc nhiên một chút, thử thăm dò hỏi: "Chủ tịch, ngài cần bao nhiêu?"
"Hai mươi vạn."
Alpha kia lập tức đứng hình, trong thang máy yên tĩnh lạ thường, ngay lúc Lục Thành muốn rút lại lời vay tiền, Alpha kia đột nhiên "oa" một tiếng khóc lớn, độ thương tâm so với Nguyễn Phi còn lớn hơn một chút.
Lục Thành bị tiếng khóc đột ngột của anh ta làm cho giật mình, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh ta: "Cậu làm sao vậy?"
Alpha đó thở không ra hơi: "Chủ tịch, tôi còn phải nuôi vợ con, công ty sắp đóng cửa sao? Ngài ngay cả hai mươi vạn tệ đều không có ư, công ty này rơi vào tình trạng nào rồi, ngày sau tôi phải như thế nào đây huhu, tôi vừa muốn chuyển nhà, tối hôm qua còn đáp ứng mua cho vợ cái túi yêu thích, vợ tôi nếu biết tôi thất nghiệp thì sẽ cho tôi quỳ sầu riêng mất..."
Đường đường là chủ tịch của Lục thị thế nhưng hai mươi vạn cũng không có, xem ra Lục thị đã vào đường cùng, Alpha kia càng nghĩ càng thương tâm, không nhịn được khóc càng lớn hơn.
Hôm qua anh ta vẫn còn là người tài giỏi khiến kẻ khác hâm hộ, hôm nay lại biến thành người sắp thất nghiệp! Anh ta thật là khổ mà!
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, mọi người đều nhìn thấy chủ tịch của họ đứng trong thang máy với vẻ mặt kinh ngạc, trong khi nhân viên Alpha phía sau thì than thở khóc lóc.
Mọi người không khỏi run rẩy toàn thân, hoảng sợ nhìn về phía Lục Thành, chủ tịch cũng quá tàn nhẫn, thế nhưng có thể mắng một Alpha đến phát khóc, còn khóc một cách thảm thương như vậy! Thật sự rất khủng bố.
Sáng sớm tập đoàn Lục thị đã nghênh đón một bầu áp suất thấp, nhóm nhân viên sợ tới mức cẩn thận rời xa thang máy, ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía thang máy.
Trán Lục Thành giật giật, miễn cưỡng duy trì chút phong độ cuối cùng của một chủ tịch: "Công ty rất tốt, không có phải đóng cửa!"
Tiếng khóc của Alpha kia ngừng lại, lau nước mắt, chớp chớp mắt, anh ta có chút khó tin: "Thật sao?"
"Ừ!" Lục Thành tức giận lên tiếng, bước khỏi thang máy, không muốn ở lại lâu hơn một chút.
Sao nhân viên của Lục thị người này so với người khác càng kì quái hơn
Anh còn có vợ con phải chăm sóc, sao có thể để công ty đóng cửa!
Lục Thành ngồi trong văn phòng thở dài, đành phải miễn cưỡng từ bỏ kế hoạch vay tiền nhân viên.
Nhưng anh đã đồng ý với Nguyễn Phi rồi, không có tiền thì làm sao được, điều tệ nhất là lúc sáng anh còn bị Thang Nhất Viên bắt gặp.
Nhớ tới Thang Nhất Viên, Lục Thành càng lo lắng, không biết cậu còn tức giận không, có hay không sẽ lại "trừng phạt" anh.
Lục Thành nhớ đến trừng phạt cực kỳ tàn ác đêm qua, vừa chờ mong vừa sợ hãi, muốn nhìn Omega mặc áo ngủ ren, nhưng tiểu Thành Thành sẽ sụp đổ mất.
Đầu óc anh tràn ngập dáng vẻ của Thang Nhất Viên đêm qua, làn da trắng nõn mịn màng, đôi môi đỏ mọng, đôi má ửng đỏ, nghĩ đến màn tra tấn ngọt ngào đêm qua, anh không khỏi mỉm cười một hồi rồi lại chán nản, chỉ tách ra trong một thời gian ngắn, anh có chút nhớ nhung cậu.
Bộ dáng Omega mím môi hờn giận sáng nay cũng rất dễ nhìn, cũng không biết cậu muốn số điện thoại của Nguyễn Phi để làm gì? Chẳng lẽ ghen rồi đi cãi nhau với Nguyễn Phi, dù sao Nguyễn Phi cũng là tình địch của cậu... Không phải!
Lục Thành chợt đứng dậy...anh mới là tình địch của Thang Nhất Viên!
Dù Thang Nhất Viên từ trước đến nay vẫn luôn không minh bạch với Nguyễn Phi thì anh vẫn cảm thấy Thang Nhất Viên thích Nguyễn Phi.
Chẳng lẽ Thang Nhất Viên tình cũ khó quên, cho nên muốn lấy số của Nguyễn Phi, sau lưng anh liên hệ với Nguyễn Phi?
Lục Thành càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng tức giận, trong lòng như muốn bốc hỏa, chua xót dồn dập trong lòng, không nhịn được gọi điện về nhà.
Người nhận điện thoại là quản gia.
Lục Thành cố gắng áp chế lửa giận: "Nhất Viên đâu?"
"Phu nhân đi ra ngoài rồi ạ."
Lục Thành không nhịn được nhíu mày: "Đi đâu?"
"Tôi không rõ lắm, ngài có cần tôi giúp ngài hỏi lái xe một chút không?"
"Không cần, để tôi tự hỏi."
Lục Thành cúp điện thoại, sau đó lại gọi cho lái xe.
"Biết Nhất Viên ở đâu không?"
Lái xe nhìn hai bóng người trong quán cà phê qua kính, đáp: "Phu nhân đang nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi ở quán cà phê Xanh Lam"
Trong lòng Lục Thành run lên, khẩn trương hỏi: "Người đàn ông kia nhìn như thế nào?"
Tài xế nhìn người đàn ông đối diện Thang Nhất Viên, sau đó thành thật trả lời: "Dáng người tầm trung, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt dài nhỏ, trông anh ta có chút ốm yếu."
Lục Thành vừa nghe đã biết ngay! Không phải là Nguyễn Phi hay sao?
Anh lập tức đứng lên, cúp điện thoại xuống tầng, động tác liền mạch lưu loát, nhấn chân ga đi thẳng đến cà phê Xanh Lam.
Nhất thời anh không phân biệt được, tình địch của mình đang đến đào góc tường(*), hay là bạn trai cũ đang câu dẫn vợ của anh.
[*đào góc tường: ám chỉ người thứ 3 lén lút chen chân vào mối quan hệ tình cảm của 2 người khác, ở đây ý là Thang Nhất Viên xâm nhập vào mqh của Nguyễn Phi với Trầm Tây Nhiên.]
Trong quán cà phê Xanh Lam, Thang Nhất Viên nhìn Nguyễn Phi đối diện với tâm tình phức tạp, như thể cậu đã trở lại ngày tháng dây dưa không rõ giữa ba người.
Thang Nhất Viên gặp Nguyễn Phi lần đầu tiên ở cao trung, trường quý tộc nổi danh có một đứa trẻ mồ côi được nhận học bổng, Nguyễn Phi là một trường hợp đặc biệt luôn khiến người khác chú ý tới.
Nguyễn Phi khi đó lạnh lùng cao ngạo, các tiểu thư công tử nhà quyền quý không chơi với cậu ta, cậu ta cũng chướng mắt con dòng cháu giống. Nguyễn Phi giống như một làn gió mát trong khuôn viên trường, không thích hợp với nơi phồn hoa này.
Ở trong trường học, Thang Nhất Viên thường xuyên nhìn thấy dáng vẻ Nguyễn Phi chăm chỉ học tập, cậu ta không cam lòng với cuộc sống trong bùn lầy này, ra sức hướng về phía trước, Thang Nhất Viên rất ngưỡng mộ cậu ta, nhưng không có tiếp cận cậu ta.
Nếu không phải Lục Thành thích cậu ta, có lẽ Thang Nhát Viên sẽ không bao giờ có giao du với cậu ta.
Sau bao nhiêu năm, Nguyễn Phi dường như gặp nhiều chuyện không lành, đã không còn vẻ cao ngạo nữa, khuôn mặt tiều tụy, quần áo đã bạc phếch, gầy gò trông có chút đáng thương.
Thang Nhất Viên vốn là tức giận vì khi đó cậu ta lừa dối Lục Thành, nhưng giờ phút này, nhìn thấy cậu ta như thế này, cậu cũng không thể nói ra mấy lời tàn nhẫn.
Hai người im lặng trong chốc lát, Thang Nhất Viên mới mở lời: "Đã lâu không gặp."
Nguyễn Phi có chút ngượng ngùng cười cười: "Đã lâu không gặp ... tôi nghe nói cậu cùng Lục Thành kết hôn, chúc mừng."
Nhắc tới chuyện này, Thang Nhất Viên có chút ngượng ngùng, vội vàng bỏ qua đề tài này: "Cậu trở về khi nào vậy?"
Nguyễn Phi rất cẩn thận, nhìn qua thấp thỏm, ánh mắt nhìn Thang Nhất Viên có chút chột dạ, thậm chí là nhát gan.
"Mới trở về gần đây, người yêu tôi bị bệnh, ở đây chữa bệnh tốt hơn nên tôi trở về." Giọng nói của Nguyễn Phi có chút chua xót.
Hóa ra chính là Trầm Tây Nhiên bị bệnh, bốn năm sau Thang Nhất Viên vẫn không nghi ngờ người yêu của Nguyễn Phi vẫn sẽ là Trầm Tây Nhiên, Nguyễn Phi yêu Trầm Tây Nhiên rất sâu đậm, nếu không một người thanh cao như cậu ta cũng sẽ không vì Trầm Tây Nhiên mà lừa gạt tình cảm của Lục Thành.
Thang Nhất Viên nhìn Nguyễn Phi như vậy không khỏi mềm lòng, nhưng nghĩ đến bộ dạng thương tâm khổ sở của Lục Thành khi bị lừa, trong lòng liền cứng rắn, trầm giọng nói: "Trước đó Lục Thành bị tai nạn, cho nên anh ấy không nhớ chuyện lúc trước, nhưng tôi thì nhớ rõ, đừng nói dối anh ấy nữa, hiện tại anh ấy là bạn đời của tôi, tôi sẽ không cho phép cậu làm tổn thương anh ấy một lần nữa. "
Nguyễn Phi nắm chặt cốc cà phê, mu bàn tay gầy trơ xương đến nỗi có thể nhìn thấy cả mạch máu đang nổi lên, đỏ mắt: "Nhất Viên, lần này tôi không có lừa Lục Thành, cũng không lừa cậu, Tây Nhiên thật sự bị bệnh nặng, anh ấy sẽ chết nếu không có tiền chữa bệnh, tôi thật sự không có cách nào khác mới đến cầu xin hai người."
Cậu ta dừng lại một chút, thanh âm hơi nghẹn ngào: "Tôi biết cậu và Lục Thành đều hận tôi, tôi cũng biết lúc trước tôi không nên lừa gạt Lục Thành, lúc đó tôi nhất thời hồ đồ, cậu có biết bọn tôi lớn lên ở cô nhi viện có bao nhiêu gian khổ không?"
Nước mắt cậu ta chực trào, như thể cậu ta bị mắc kẹt trong ký ức: "Trước đây khi cô nhi viện phát bánh mì, tôi có thể để dành chiếc bánh mì cho người yêu. Khi anh ấy lớn lên, tôi không thể cho anh ấy bất cứ thứ gì. Tôi thấy anh ấy rõ ràng là có tài nhưng không thể đến tinh cầu Khế Khắc để được học hành tốt hơn, cảm giác đó thực sự đau đớn. Chính vì vậy mà hồi đó tôi đã phạm sai lầm, tôi nghĩ Lục Thành từ nhỏ đã nhiều tiền như vậy, tại sao lại không cho tôi một chút? Chỉ mấy vạn cũng có thể thay đổi vận mệnh của tôi, cho nên tôi mới lựa chọn lừa dối Lục Thành...Nhất Viên, tôi biết sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, tôi không nên lợi dụng tình cảm của anh ấy, huống hồ là lừa tiền anh ấy bằng những cách không chính đáng, tôi có tội, nhưng tại sao quả báo lại không phải đến trên người tôi ... Tại sao người yêu tôi lại bị bệnh ?"
Nước mắt Nguyễn Phi tuôn rơi, cậu ta nức nở một tiếng, đau khổ nhắm mắt lại,bình tĩnh một lúc mới tiếp tục nói tiếp: "Thời điểm Tây Nhiên ở tinh cầu Khế Khắc thì bị nhiễm vi rút nơi đó, nếu không phải tôi lừa tiền Lục Thành, chúng tôi không đến tinh cầu Khế Khắc, Tây Nhiên cũng sẽ không nhiễm bệnh, cho nên tất cả đều là báo ứng, tôi chỉ hận tại sao người bị báo ứng lại không phải là tôi."
Nguyễn Phi nói xong liền không quan tâm tới người xung quanh như nào, lớn tiếng khóc lên.
Thang Nhất Viên nhanh chóng đưa khăn giấy cho cậu, giọng nhẹ nhàng: "Trước tiên đừng khóc nữa..."
Cậu bỗng nhiên nhớ tới thời điểm ở cao trung tinh tế, mỗi ngày Nguyễn Phi đều vất vả giả trang Beta, cậu luôn che giấu giúp Nguyễn Phi, lúc đó Nguyễn Phi rất ỷ lại cậu, nếu Nguyễn Phi không có lừa gạt Lục Thành, bọn họ vẫn là bạn tốt.
Thời điểm đó Nguyễn Phi rất kiên cường, người duy nhất có thể hủy hoại cậu ta là Trầm Tây Nhiên, Thang Nhất Viên biết cậu ta yêu Trầm Tây Nhiên, cậu ta nhìn thấy Trầm Tây Nhiên bị bệnh, còn đau khổ hơn so với lúc cậu ta bị bệnh.
Nguyễn Phi cầm khăn giấy lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Thang Nhất Viên van xin, "Nhất Viên, tôi cầu xin cậu, cứu lấy người yêu của tôi với, tôi không có người thân, không có bạn bè, chỉ có anh ấy. Sau này tôi kiếm được tiền, tôi sẽ trả lại hết cho cậu, tôi hứa..."
Thang Nhất Viên thầm thở dài, nhìn Nguyễn Phi như vậy không khỏi cảm thấy chua xót. Tuy rằng Nguyễn Phi có lỗi với Lục Thành, nhưng năm đó nếu không có Nguyễn Phi, cậu cùng Lục Thành sẽ không có nhiều cơ hội tiếp xúc như vậy, Nguyễn Phi vẫn luôn biết tâm ý của cậu với Lục Thành, nhưng cậu ta lại giữ bí mật cho cậu, chưa bao giờ nói ra. Thậm chí trước khi Nguyễn Phi lợi dụng Lục Thành, cậu ta còn cố tình mang họ lại với nhau nhiều lần. Vào thời điểm đó, Nguyễn Phi thực sự đối với cậu rất tốt.
Ân tình cậu nợ Nguyễn Phi, lần này coi như trả lại cho Nguyễn Phi.
Cậu mỉm cười với Nguyễn Phi, nhẹ giọng thuyết phục: "Đừng buồn, tôi sẽ cho cậu tiền, tôi sẽ giúp cậu tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho người yêu của cậu, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn ..."
Nguyễn Phi chớp mắt, ngẩng đầu nhìn cậu cảm kích.
Lục Thành vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này, hai người ngồi dưới ánh mặt trời ấp áp, một người đôi mắt đẫm lệ, một người dịu dàng lưu luyến.
Ôi! Cái cuộc sống đầy màu xanh lá cây (cắm sừng) này!
------------------------------------------------------------------------
Một số thông báo nhỏ:
Phần truyện của Nhất Viên còn khoảng 6-7 chương nữa mới kết thúc cơ, sau khi edit xong phần chuyện Thang Nhất Viên (hoặc chưa xong :()tui sẽ nghỉ 1-2 tuần để thi học kỳ (dài như vậy vì cả tui lẫn beta đều thi) sau đó sẽ tiếp tục edit sang phần Nhị Viên, đừng lo tui không có drop đâuu :3
Một cái nữa là hôm nọ tui đọc cfs thì thấy có khá nhiều bạn thích đọc truyện mà đặt cả tên cho chương (Vd: Chương một: Bảy tiểu thiên thần ra đời :3), nên là mình muốn hỏi mọi người có thích thêm nd chương vào mỗi chương không, chủ yếu để mọi người khi nào muốn đọc lại phần nào có thể từ tên chương mà đoán được nội dung chương đó được không nè? Nếu nhiều người oke thì mình sẽ bổ sung từ từ hen.
[Huhu một lần nữa là cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện bọn mình dịch nha~ Tuần này thì cả edit cả beta tuy không sinh cùng ngày nhưng lại cùng tháng cùng năm lăn ra ốm nên tiến độ chương bị chậm lại á :( [tuk ghê]
Danh Sách Chương: