• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thang Tam Viên nghe Cố Ngạn nói, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ đau lòng, cậu nhìn một nhà bốn người hạnh phúc trong bức vẽ, không có tồn tại chút đau khổ nào.

Nhìn cậu như vậy, khóe miệng Cố Ngạn nhếch lên đầy dịu dàng, sờ đầu cậu nói: "Đều đã qua rồi, chỉ là đợi một chút nữa lúc nhìn thấy ông, cố gắng đừng nhắc tới chuyện cha mẹ em, tránh cho ông lại đau lòng."

Thang Tam Viên vội vàng khẽ gật đầu, trả lời: "Anh biết rồi."

Cậu nghĩ rồi lại nói: "Em đừng quá đau lòng."

"Ừm..." Cố Ngạn mỉm cười dịu dàng, vươn tay ra: "Đi vào thôi."

Thang Tam Viên hiểu rõ thân phận của cậu bây giờ là bạn trai "giả" của Cố Ngạn, trước mặt ông Cố phải biểu hiện thân mật một chút, cho nên không có suy nghĩ nhiều đưa tay nắm bàn tay Cố Ngạn.

Cố Ngạn cầm tay cậu, nắm thật chặt, tự nhiên dẫn cậu đi vào.

Trang trí trong lâu đài cổ rất sang trọng và tao nhã, đồ đạc trong nhà đều có giá trị không nhỏ, nhưng tổng thể phong cách có chút nghiêm túc và trầm lặng.

Ông Cố ngồi ở trên ghế sa lông, tư thế nghiêm chỉnh, khuôn mặt nghiêm túc.

Cố Ngạn nắm tay Thang Tam Viên đi tới, nhỏ giọng nói: "Ông nội, chúng con tới rồi."

Ông Cố ngẩng đầu lên, Thang Tam Viên nhìn thấy khuôn mặt của ông. Ông trông có vẻ già hơn người trong bức ảnh kia một chút, tóc chải gọn gàng, không có tí bù xù nào, khuôn mặt mang theo uy nghiêm của người chức cao lâu năm, ngũ quan ông đoan chính, khuôn mặt hiền lành, lông mày rậm có chút giống Cố Ngạn, ánh mắt uy nghiêm nhìn có chút nghiêm khắc, nhưng khóe miệng cong lên vẻ dịu dàng.

Thang Tam Viên quan sát thì càng thấy Cố Ngạn giống mẹ của anh, không có nhiều điểm giống ông nội và ba.

Cố Ngạn cúi đầu dịu dàng giới thiệu cho Thang Tam Viên: "Đây là ông của em."

Dưới cái nhìn của ông Cố, Thang Tam Viên có chút lo lắng chào hỏi: "Con chào ông."

Ông Cố hiền hậu mỉm cười với cậu: "Anh bạn nhỏ không cần sốt sắng, tới ngồi đi, gọi ông nội giống Ngạn Ngạn gọi ta là được rồi."

Thang Tam Viên ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận đi qua ngồi bên cạnh ông, không hiểu sao cậu lại có cảm giác như đi gặp phụ huynh vậy, không khỏi có chút xấu hổ.

Cố Ngạn ngồi ở bên cạnh cậu, nắm lấy tay cậu, để cậu có thêm dũng khí.

Thang Tam Viên hít sâu một hơi, đưa từng món quà đã chuẩn bị cho ông Cố.

Ông Cố nghe nói lá trà là của Thang Bá Đặc, không khỏi cười một cái nói: "Ta nghe nói tên nhóc Thang Bá Đặc kia gần đây thích uống trà, không ngờ lại là sự thật, ta phải cẩn thận nếm thử lá trà của nhóc đó, xem hương vị rốt cuộc như thế nào mới được."

Tên nhóc kia... Thang Tam Viên nhìn bộ râu bạc trắng của ông Cố, yên lặng thu lại ánh mắt kinh ngạc, có lẽ trong mắt ông Cố, Thang Bá Đặc chỉ là một đứa trẻ đi.

Ông Cố mỉm cười, quay đầu phân phó quản gia: "Nhanh đi pha ấm trà đến đây cho tôi nếm thử."

"Vâng." Quản gia cười tủm tỉm tiếp nhận lá trà, xoay người đi phòng bếp pha trà .

"Ông Cố, con còn một món quà, bởi vì con nhìn thấy đã cảm thấy rất thích, cho nên liền mua tặng ông." Thang Tam Viên dừng lại một chút, có chút khẩn trương đưa ra con thỏ mình chuẩn bị, cậu lo lắng ông Cố sẽ không thích đồ vật ngây thơ như vậy.

"Ồ?" Ông Cố cảm thấy hứng thú tiếp nhận hộp mở ra, khi ông nhìn thấy con thỏ trong hộp, không nhịn được bật cười, trong mắt đều là ý cười vui vẻ.

Nét mặt ông hiền hòa cầm con thỏ trong tay, nhìn nó thật kỹ, xoa xoa ngón tay rồi nói: "Con thỏ rất đáng yêu, ta rất thích."

Ông Cố cười như vậy, sự nghiêm khắc trên đầu lông mày giãn đi, trông rất hiền lành, Thang Tam Viên không khỏi thả lỏng người, không có căng thẳng như vừa rồi nữa, cậu cười nói: "Ông thích là tốt rồi."

Ông Cố đứng dậy, đi tới kệ để đồ ở đại sảnh, bỏ một đồ trưng bày đắt tiền trên giá xuống, tự mình bày con thỏ ở giữa, xem ra rất coi trọng con thỏ này.

Chú thỏ trắng sứ trông có vẻ hơi nổi bật giữa những món đồ cổ, nhưng lại rất sinh động và thú vị, nó làm cho căn phòng khách trầm mặc trở nên năng động hơn một chút, không còn vô hồn như trước, giống như tiếp thêm sức sống cho mặt nước phẳng lặng.

Thang Tam Viên nhìn món đồ cổ bị thay thế, vội xua tay: "Ông ơi, ông để bừa chỗ nào đấy là được rồi." Vị trí quan trọng như vậy, mà đặt con thỏ kia, cậu cảm thấy thật ngại ngùng, chưa kể đây là phòng khách. Nếu có khách đến thăm, sẽ nhìn thấy con thỏ trong nháy mắt.

Ông Cố lắc đầu, chững chạc đàng hoàng mà nói: "Cháu dâu tương lai tặng đồ vật, đương nhiên ta phải đặt ở nơi dễ thấy mới được, chờ đến lúc những ông già kia đến thăm ta, ta còn muốn khoe khoang cho bọn hắn nhìn, huống chi con thỏ này thật đáng yêu, tốt hơn nhiều so với những món đồ cổ thời xưa kia, ngày ngày ta nhìn thấy con thỏ này, tâm tình cũng sẽ tốt hơn nhiều."

Lỗ tai Thang Tam Viên nóng lên, mặc dù cậu biết quan hệ của cậu cùng Cố Ngạn là giả, nhưng nghe thấy ông Cố tự nhiên gọi cậu "cháu dâu tương lai" như vậy, vẫn không nhịn được có chút ngượng ngùng, cậu đứng thẳng lên, có chút bối rối nói: "...Con, con đi nhà vệ sinh một chút."

"Em đưa anh đi." Cố Ngạn đứng lên nói

Thang Tam Viên càng thêm xấu hổ, cảm thấy được ông Cố nhìn cậu cùng Cố Ngạn có chút ám muội, vội xua tay: "Không cần không cần, em nói cho anh nó ở chỗ nào là được."

Nếu như "người bạn trai" như cậu và Cố Ngạn cùng đi vệ sinh với nhau, không biết mọi người sẽ đoán già đoán non cái gì nữa đây.

Cố Ngạn nhìn bộ dáng hốt hoảng của cậu, đành phải chỉ hướng nhà vệ sinh cho cậu, Thang Tam Viên lập tức gật gật đầu, bước nhanh như chạy trốn.

Ông Cố nhìn cháu dâu chạy đi như một chú thỏ nhỏ, không khỏi mỉm cười: "Bạn nhỏ thật là đáng yêu."

Ông ngồi xuống ghế sa lông, nhìn Cố Ngạn, cười nói: "Mắt nhìn được đấy."

Khóe miệng Cố Ngạn có chút cong lên: "Người cháu thích đương nhiên đáng yêu rồi."

Ông Cố cười một tiếng, nháy mắt với cháu trai, có chút trêu chọc: "Còn chưa có theo đuổi được sao?"

Cố Ngạn mấp máy khóe môi: "..Nhanh thôi ạ."

Ông Cố cười: "Yêu thầm người ta lâu thế rồi, nhanh cái tay cái chân lên, ta vẫn chờ được uống trà của cháu dâu đấy."

Ông nhìn tòa lâu đài trống trải, bỗng nhiên có chút buồn vô cớ nói: "Nơi này đã thật lâu không có náo nhiệt."

Hai mắt Cố Ngạn tối đi, nhìn căn nhà trống trải, trầm mặc một hồi.

Ông Cố thở dài một hơi, hôm nay cháu dâu đến nhà là điều tốt, ông cũng không thể lúc nào nghĩ đến chuyện không vui, ông cười nói: "Chờ có thời gian ta muốn hẹn Thang Bá Đặc uống trà mới được, thời trẻ ta cho hắn uống trà, hắn cứ nốc ừng ực như nước lọc ý, một chút thưởng trà cũng không biết. Không ngờ tới bây giờ hắn cũng thích uống trà, chờ ta gặp mặt hắn, ta phải kiểm tra hắn thật tốt mới được."

"Được." Cố Ngạn cười một cái nói: "Ông nghỉ ngơi một lúc đi, con sẽ đưa cháu dâu tương lai của ông đi quanh lâu đài một vòng."

Ông Cố nhịn không được cười một tiếng, khéo hiểu lòng người mà nói: "Đi đi, lão già này không chậm trễ mấy người trẻ mấy đứa yêu đương, lúc ăn cơm nhớ trở lại là được rồi."

Cố Ngạn gật đầu, đi qua tìm Thang Tam Viên.

Thang Tam Viên từ trong phòng vệ sinh ra, nhìn thấy Cố Ngạn chờ ở cửa thì ngạc nhiên, hỏi: "Tại sao em lại ra đây rồi?" Cậu chột dạ liếc một cái hướng phòng khách, Cố Ngạn đến phòng vệ sinh tìm cậu, ông Cố sẽ không suy nghĩ nhiều đi.

"Em dẫn anh đi xem cái này." Cố Ngạn hướng cậu cười thần bí, đưa tay qua nắm tay cậu.

Thang Tam Viên nhìn bàn tay anh đưa đến ngơ ngác một chút, nơi này không có ông Cố, cũng muốn tiếp tục diễn kịch sao?

Tuy nhiên cậu không có hỏi nhiều, trong lòng nghĩ Cố Ngạn có thể là lo lắng quản gia hoặc là đám người hầu sẽ đem tình huống của hai người báo cho ông Cố, dù sau cậu cùng Cố Ngạn, nắm tay cũng nắm rồi, ôm cũng ôm rồi, cũng không quan tâm lại nắm thêm lần nữa.

Cố Ngạn một đường dẫn cậu đi đến sân sau của lâu đài cổ, sân sau vẫn như cũ rất rộng rãi, nơi đó cỏ xanh như tấm đệm, sắc màu rực rỡ, trong không khí đều mang mùi thơm của hoa, có một vài vật thể màu trắng chạy xung quanh trên bãi cỏ xanh.

Thang Tam Viên càng đến gần, càng có thể thấy rõ ràng vật thể màu trắng trên bãi cỏ, đầu tiên cậu kinh ngạc nhìn một cái, sau đó hai mắt dần dần mở to, vui mừng nhưng cũng không xác định chỉ vào điểm trắng trên bãi cỏ, kích động nói: "Cái kia là, là. . ."

Cố Ngạn mỉm cười nhìn cậu, cho cậu một cái đáp án khẳng định: "Là thỏ."

Thang Tam Viên không khỏi thấp giọng reo hò một tiếng, lập tức buông tay của Cố Ngạn, hướng tới vị trí mấy con thỏ kia chạy tới, cậu chạy tới gần chỗ thỏ con rồi mới dừng lại, cẩn thận không dám quấy nhiễu thỏ, lá gan của thỏ rất nhỏ, nếu lao tới sẽ khiến chúng bị hù dọa.

Cậu kiềm chế lại tâm tình kích động, nhẹ chân nhẹ tay đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh thỏ con, nhìn chằm chằm vào thỏ nhỏ màu trắng như tuyết, mỗi con thỏ này đều tròn trịa đáng yêu, cậu nhìn không dời mắt, duỗi ngón tay ra giữa không trung đếm, vậy mà hết thảy có năm con.

Cố Ngạn đứng tại chỗ cúi đầu nhìn bàn tay bị bỏ rơi của mình, thở dài bất đắc dĩ một tiếng, lại có chút đố kỵ những con thỏ kia.

Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Thang Tam Viên, nhìn bộ dáng Thang Tam Viên nhìn chằm chằm con thỏ, lại không dám tới gần, không khỏi mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Những con thỏ này lá gan rất lớn, anh cứ thử sờ bọn chúng đi."

Thang Tam Viên thật sự động tâm đưa tay ra, do dự một chút lại đem ngón tay thu hồi lại, nhẹ nhàng cuộn mình một chút, cậu tiếc nuối lắc đầu, thấp giọng nói: "Không được, anh sợ sẽ dính lông trắng của thỏ, ba dị ứng với lông thỏ, đêm nay anh muốn về nhà, nếu khi về nhà không cẩn thận làm lông thỏ dính vào người ba ba sẽ không tốt, như vậy ba ba sẽ sinh bệnh."

Nếu không phải vì lý do này thì cậu đã sớm nuôi một bầy thỏ ở nhà, rồi ngày nào cũng ngồi ở nhà không làm gì, suốt ngày ôm hít hà thỏ, nghĩ thôi đã cảm thấy vui vẻ.

Cố Ngạn khẽ gật đầu, sau đó nắm lấy tay cậu đặt ở trên người con thỏ, nói nhỏ: "Không sao, lát nữa em sẽ để quản gia chuẩn bị một bộ quần áo mới cho anh, anh tắm rửa rồi về nhà, không cần phải lo lắng về việc lông thỏ dính vào cơ thể của bác trai. "

Tay Thang Tam Viên đụng phải lớp lông mềm mại của thỏ, rốt cuộc không nỡ rời, lập tức thỏa hiệp, nghe theo phương pháp của Cố Ngạn, con thỏ nhỏ đang ở trước mắt, không hít hít thơm thơm tí là không thể nào.

Cậu quyến luyến không rời sờ hết lần này đến lần khác, mấy con thỏ này cũng không sợ người, chỉ liếc mắt đỏ rực nhìn Thang Tam Viên một chút, liền quay đầu chuyên tâm ăn cà rốt, miệng nhỏ khẽ động, lỗ tai mềm mại rũ xuống sau tai, bộ dáng đáng yêu, khiến tim cậu mềm nhũn.

Thang Tam Viên nhịn không được sờ lỗ tai rũ xuống sau lưng thỏ, lỗ tai của nó mềm mại mịn màng, mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của nó, con thỏ một mực cúi đầu ăn cà rốt, mặc cậu vuốt ve.

Cậu không nhịn được cảm thán: "Thật là ngoan ngoãn mà."

Cố Ngạn xoa tóc mượt như nhung của cậu, cong môi cười: "Quả thật rất ngoan."

Thang Tam Viên không có chú ý tới anh không nói con thỏ mà là mình, chỉ chuyên tâm toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm con thỏ, nhìn trong chốc lát, nhịn không được đem một chú thỏ trong đám đó cẩn thận từng li từng tí ôm vào trong ngực, tựa ở trên gương mặt nhẹ nhàng cọ xát, lông tơ trắng nõn mềm mại. Thang Tam Viên nhịn không được ở thở dài trong lòng, có thể ôm con thỏ không chút kiêng kị nào như vậy thật hạnh phúc!

Cậu không nỡ đi vào nhà, ngồi trên bãi cỏ điên cuồng thơm hít lũ thỏ, chốc chốc lại xoa xoa nựng nựng, Cố Ngạn yên lặng ngồi một bên cùng cậu.

Hôm nay trời xanh thăm thẳm, mây rất nhạt, gió nhẹ chầm chậm thổi qua, phảng phất hương hoa, Thang Tam Viên đưa tay xoa xoa chú thỏ nhỏ. Cố Ngạn ngay tại bên cạnh đưa tay xoa đầu cậu.

Khung cảnh này trông ... rất hài hòa.

Ông Cố đứng ở phía trước cửa sổ, lại liên tục thở dài, không tự chủ được vươn tay sờ đỉnh đầu có vài sợi tóc của mình, nhịn không được phát ra lời cảm thán từ đáy lòng: "Người trẻ tuổi cũng không biết tiết chế, Ngạn Ngạn cứ xoa như vậy, ta thật lo lắng Tam viên sẽ bị nó sờ đến trọc."

Quản gia nhìn Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên phía xa, ở phía sau an ủi ông: "Không sao cả đâu, ngài không cần lo lắng, tôi vừa mới cẩn thận quan sát một chút, tóc Thang thiếu gia đen nhánh rậm rạp, chân tóc cũng không cao, hơn nữa còn là Omega, cho nên chắc sẽ không bị hói.

Ông Cố gật đầu, rốt cục yên lòng, gen cường đại của Alpha cùng Omega, rất ít có tình huống hói đầu, dù cho về già tóc cũng dày đen nhánh như cũ, đây cũng là một trong những lí do khiến nhiều người chấp nhấp tìm Alpha hoặc Omega làm bạn đời.

Ông Cố nhịn không được lại giơ tay lên nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu hiếm tóc của mình, trong lòng bi thương ca thán một tiếng, ông đúng là kéo chân cái gen Alpha này mà.

Ông nhìn Cố Ngạn phía xa, may mắn là Cố Ngạn giống mẹ, tóc rậm rạp đen bóng, không có chút dấu hiệu nào sẽ hói đầu, nếu không ông thực sự sẽ rất lo lắng.

Thang Tam Viên hạnh phúc vô cùng dùng gương mặt cọ lấy lỗ tai thỏ nhỏ, ngẩng đầu liền thấy ông Cố đứng ở cửa sổ phía trước, cậu ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy vẻ mặt u sầu lo lắng của ông Cố, còn thỉnh thoảng đưa tay kiểm tra đỉnh đầu, đôi mày cau lại cùng vẻ mặt ảm đạm, dường như có chút phiền muộn.

Thang Tam Viên không khỏi sửng sốt một chút, đưa tay chọc chọc Cố Ngạn bên cạnh, hỏi: "Ông sao vậy? Có vẻ không vui lắm."

Cố Ngạn đình chỉ động tác xoa đầu cậu, ngửa đầu nhìn ông Cố một cái, con ngươi hơi di động, há miệng nói: "Có thể là bởi vì biểu hiện của hai chúng ta không đủ thân mật, cho nên ông có chút bận tâm."

Thang Tam Viên không nhịn được nhíu mày, bên trong chương trình Cố Ngạn vì phối hợp với cậu, xào nhiệt độ CP hai người lên cao như vậy, hiện tại đến phiên cậu đến giúp Cố Ngạn, lẽ ra cũng nên làm thật tốt giúp anh. Thế nhưng xem ra ông Cố còn không có hoàn toàn tin tưởng quan hệ bọn họ, cậu không khỏi có chút áy náy, lo lắng hỏi: "Làm thế nào mới có thể để ông tin tưởng đây?"

Cố Ngạn cúi đầu trầm tư một lát, cố ý đùa cậu: "Anh hôn em một cái, hẳn là ông sẽ không tiếp tục hoài nghi quan hệ của chúng ta."

"Hả?" Miệng Thang Tam Viên hơi mở ra, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Cố Ngạn thu lại biểu cảm của cậu vào trong mắt, bất động thanh sắc cong môi, ra vẻ cô đơn mà nói: "Nếu anh không muốn làm thì cũng không sao cả, đừng làm khó mình."

Tai Thang Tam Viên đỏ lên, dừng lại trong chốc lát, gương mặt ngẩng lên nghiêm túc hỏi: "..Hôn như thế nào?"

Bởi vì cậu là omega, cho nên mấy năm cậu ra mắt này, Lâm Đại Thiên nghiêm khắc sống chết phòng bị, không nhận mấy cảnh quá thân mật cho cậu, đối với kinh nghiệm hôn, cậu một chút cũng không có, trong lúc nhất thời có chút luống cuống tay chân, không biết nên làm như thế nào.

Cố Ngạn khẽ nhếch khóe môi, chỉ vào má mình: "Anh hôn vào đây là được."

Thang Tam Viên nhìn gương mặt Cố Ngạn gần trong gang tấc, trái tim bất quy tắc đập loạn, ngón tay vô thức căng thẳng xoa xoa lỗ tai thỏ, con thỏ ngây ngô liếc nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ hoe, sau đó nện đôi chân ngắn ngủi nhảy ra khỏi tay cậu rồi bỏ chạy.

Thang Tam Viên nhìn cái mông thịt của con thỏ, rốt cục lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nhanh chóng chụt một cái trên mặt Cố Ngạn, sau đó vội vàng lui về phía sau.

Cố Ngạn cảm giác một mùi hương nhẹ nhàng ngọt ngào phả vào mặt mình, chưa kịp phản ứng thì xúc cảm mềm mại ướŧ áŧ đã rơi vào khuôn mặt anh, mang theo hương vị keo bơ cứng, nhẹ như lông vũ.

Sau khi Cố Ngạn sững sờ xong, không kìm được mà nở một nụ cười, trong mắt đều là ánh sáng dịu dàng.

Gương mặt Thang Tam Viên nóng bừng, nháy mắt trong đầu trống rỗng, đợi nhiệt độ trên mặt hạ xuống, đầu tiên cậu nhìn về phía cửa sổ xác nhận biểu cảm của ông Cố, đáng tiếc ông đã rời đi, nơi cửa sổ đó trống trơn, cũng không biết vừa rồi ông Cố có thấy bọn họ "hôn" lúc vừa nãy không, nếu như ông Cố không thấy được chẳng phải bọn họ phí công hay sao..Chẳng nhẽ còn muốn hôn lại một lần trước mặt ông Cố?

Gương mặt cậu đỏ hồng, vội vàng vỗ vỗ mặt đứng lên: "Chúng ta trở về đi."

"Được." Cố Ngạn đứng lên theo cậu.

Thế nhưng Thang Tam Viên nói xong lại có chút hối hận, cậu lưu luyến liếc nhìn những con thỏ nhỏ đang chạy lung tung trên mặt đất, cậu chưa có ôm đủ, nhịn không được có chút đáng tiếc mà nghĩ, cũng khong biết về sau cậu có còn cơ hội tới đây nhìn những con thỏ này hay không.

Cố Ngạn dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, mở miệng: "Sau này nếu anh muốn gặp chúng thì cứ đến đây bất cứ lúc nào."

"Thật sao?" Đôi mắt Thang Tam Viên lóe sáng nhìn anh.

"Ừm, nếu anh muốn ở đây cả đời cũng được."

Thang Tam Viên không để ý tới thâm ý trong lời này của anh, chỉ cảm kích cười với anh, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

Cố Ngạn bất đắc dĩ véo má của cậu , nắm tay cậu quay trở về.

Lúc bọn họ quay lại, quản gia đã ngâm xong trà, ông Cố đang thưởng thức trà, xem ra hương vị rất được, ông nhấp liền mấy ngụm, chưa từng đặt chén trà xuống.

Ông nhìn thấy Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên đi tới, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, nói với Thang Tam Viên: "Tam Viên, tới cùng ông nội uống trà nào, trà này của ba con hương vị quả thật không tệ."

"Nếu như ông thích, lần sau con lại mang một chút đến cho ông." Thang Tam Viên mỉm cười đáp lại, nhưng không có ngồi xuống, cúi đầu nhìn, quả nhiên trên quần áo có dính rất nhiều lông thỏ, cậu lo lắng lông thỏ trên người sẽ làm bẩn sô pha, đành phải nhìn về phía Cố Ngạn xin giúp đỡ.

Cố Ngạn khẽ mỉm cười một cái, mở miệng nói: "Ông nội, anh Tiểu Tam khoan hẵng ngồi, anh ấy muốn đi lên tầng tắm rửa trước, con cùng ông uống trà."

Ông Cố nghe thấy Thang Tam Viên muốn tắm rửa, quăng một ánh mắt khác thường về hướng bọn họ, đặc biệt là nhìn về phía Cố Ngạn, trong ánh mắt ẩn giấu chỉ trích.

Thang Tam Viên: "???"

Cố Ngạn ho một tiếng, trầm giọng giải thích: "Trên người anh Tiểu Tam có dính lông thỏ, cho nên muốn đi tắm một chút."

"Ồ..." Ông Cố ngẩng đầu nhìn bọn họ, ý vị sâu xa đáp một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK