• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điện thoại Yến Tần Dã đặt trên thảm dã ngoại kêu leng keng, Thang Tứ Viên vô tình nhìn sang, sau đó dừng động tác, đỏ ửng trên mặt cũng chậm rãi tản đi, là tin nhắn của Ngụy Hân Nhiên. Mặc dù Thang Tứ Viên không nhìn thấy nội dung cô nhắn cho Yến Tần Dã là gì, nhưng chỉ nhìn tên cô cũng đủ đánh vỡ tâm trạng đang tốt của Thang Tứ Viên.

Cậu ngẩn ra hồi lâu, nhìn đứa nhỏ bên cạnh Yến Tần Dã đột nhiên muốn cười, sau đó thật sự bật cười.

Yến Tần Dã quay đầu nhìn thấy khóe miệng cậu cong lên, không khỏi cười theo, hỏi: "Em cười gì thế?"

Thang Tứ Viên không trả lời, chỉ lắc lắc đầu. Cậu đang cười bản thân trộm một món bảo vật tới bên người, bảo vật ở bên cạnh cậu một thời gian dài, vậy mà cậu liền coi rằng bảo vật sẽ là của mình, thế nhưng cậu lại quên rằng, chẳng qua là cậu may mắn, mới có thể chiếm lấy tạm thời mà thôi.


Yến Tần Dã không để bụng nở nụ cười, không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, chỉ quay đầu lại tiếp tục chơi cùng cậu bé và Xu nhỏ, chờ khi cậu bé rời đi, lúc anh trở lại thảm dã ngoại, Thang Tứ Viên đã khôi phục bộ dáng trước đó, cầm anh đào mà mình thích ăn đến là vui vẻ, miệng đầy nước anh đào đỏ tươi.

Yến Tần Dã cúi đầu hôn lên miệng cậu, liếm sạch sẽ nước anh đào dính trên khóe miệng: "Bé ngốc nghếch."

Thang Tứ Viên cười cong mắt, đồng ý với lời nói của Yến Tần Dã, cậu là đồ ngốc, ngốc đến mức muốn biến đồ vật trộm được thành của mình.

Yến Tần Dã cầm điện thoại di động lên nhìn, sau đó nhíu mày, thấp giọng nói: "Tôi phải quay về một chuyến."

Thang Tứ Viên không hỏi ai tìm anh, cũng không hỏi anh muốn trở về làm cái gì, chỉ là nhẹ gật đầu, nói một tiếng được.


"Lúc về nhớ chú ý an toàn." Yến Tần Dã xoa đầu cậu, dặn dò một câu, sau đó bước nhanh rời đi, dường như có chuyện gì gấp.

Thang Tứ Viên cúi đầu ngồi tại chỗ trong chốc lát, bóng cây che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến người ta không thấy rõ nét mặt cậu.

Bé trai vừa rồi chạy tới, đưa hai bình sữa chua cho Thang Tứ Viên, giọng còn vương hơi sữa: "Chú ơi, cám ơn chú và chú vừa rồi đã cho con sờ chó của hai người, con tặng cho hai chú."

Thang Tứ Viên nhận sữa chua, học theo bộ dáng của Yến Tần Dã xoa đầu bé trai, cười nói: "Cảm ơn con."

Bé trai kia xấu hổ mỉm cười, sau đó chạy về nhào vào trong lòng mẹ làm nũng, ba mẹ của bé con vây quanh bé, vui vẻ khích lệ sự dũng cảm của bé, giống như bé đã hoàn thành một sự kiện lớn, không khí hài hòa và vui vẻ.

Thang Tứ Viên nhìn gia đình họ, nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc của bọn họ, trẻ con vẫn nên được sinh ra ở một môi trường lành mạnh, nếu không sẽ quá bất công cho đứa trẻ.


Cậu nhấp một ngụm sữa chua, sau đó nhíu mày, hóa ra sữa chua lại chua như vậy, uống một ngụm, khiến cho lòng cậu chua chát.

Cậu kiên trì uống xong một chai sữa chua, để một chai lại cho Yến Tần Dã, dù sao cũng là tấm lòng của bé con, cậu không thể độc chiếm, cũng không thể lãng phí.

Cậu đứng lên, thu dọn đồ đạc xung quanh rồi ném tất cả rác vào thùng rác phân loại, sau đó vẫy tay chào tạm biệt gia đình cậu bé kia rồi dẫn Xu nhỏ rời khỏi vùng ngoại ô.

Xu nhỏ lưu luyến không rời, đi rất chậm, thế nhưng thấy sắc mặt ba ba không tốt lắm, cũng không dám gây chuyện, tự động tiến vào xe.

Thang Tứ Viên không lái xe về nhà mà đến Thang gia, trước cửa nhà đúng lúc gặp Thang Bá Đặc cùng Thang Nhị Viên, ba người cùng đi vào nhà, Thang Tam Viên cùng Nguyên Thu đang ngồi nói chuyện trong phòng khách, cậu đi tới, ngồi chung với hai anh em, trêu chọc đời sống tình cảm của nhau, thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt trời đã tối.
Lúc tối, cậu ở lại ăn cơm, thuận tiện cho Xu nhỏ ở lại Thang gia, hôm nay lúc ra ngoài chơi, cậu mang theo đầy đủ thức ăn cho chó và đồ dùng của Xu nhỏ nên ở lại một đêm không thành vấn đề.

Khi gần chín giờ tối, cậu nhận được cuộc gọi từ Yến Tần Dã, giọng nói của Yến Tần Dã có chút lo lắng, ngay khi cuộc gọi được kết nối, anh liền hỏi: "Em cùng Xu nhỏ đi đâu rồi?"

Thang Tứ Viên nằm trên giường, nhẹ nhàng nói: "Về nhà, đêm nay tôi ở đây."

"Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?" Yến Tần Dã khẽ nhíu mày, trước kia lúc Thang Tứ Viên về nhà đều sẽ nói trước với anh, chưa từng đột ngột trở về, cũng không nói một tiếng mà ở lại, anh vừa mới về đến nhà, nhìn thấy trong nhà không có một ai, dọa anh một trận, cứ tưởng rằng Thang Tứ Viên và Xu nhỏ đã xảy ra chuyện gì.
"Không có, tôi chỉ là sợ anh đang bận, cho nên không có quấy rầy anh." Nếu như Yến Tần Dã cùng Ngụy Hân Nhiên đang dùng cơm, cậu gọi điện thoại tới, sẽ có chút xấu hổ.

Yến Tần Dã nhíu mày, nhưng không nói gì nữa, chỉ nói một cậu: "Đi ngủ sớm một chút."

"Ừm." Thang Tứ Viên lên tiếng, cúp điện thoại.

Cậu vùi đầu vào gối cọ xát, cũng không buồn ngủ chút nào, nghĩ rồi đứng lên đi tìm Thang Tam Viên xem phim kinh dị, về phần Thang Nhị Viên, đã sớm vứt bỏ hai người bọn họ, ra ngoài chơi với Lê Xán.

Cậu và Thang Tam Viên mặc dù thích xem phim kinh dị, nhưng cái gan thì đều bé xíu xiu, bị dọa đến vừa xem tivi vừa ôm nhau gào khóc, lúc ngủ không ai dám ngủ một mình, đành phải ngủ chung.

Cậu nằm trong chốc lát, không có ngủ, chỉ là nằm không nhúc nhích, trong đầu óc trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì, Thang Tam Viên ở bên cạnh cậu cũng không ngủ, cứ trằn trọc trở mình trên giường.
Một lát sau, cậu không nhịn được hỏi Thang Tam Viên, kết quả Thang Tam Viên nói mình ngủ không được, kêu cậu hát cho nghe một bài, Thang Tứ Viên bị hắn làm cho thích thú, mở miệng hát cho hắn nghe.

Thang Tứ Viên hát, không khiến cho Thang Tam Viên buồn ngủ, ngược lại khiến bản thân ngáp liên tục, nghiêng đầu ngủ thiếp đi, nhưng cậu lại không ngủ quá sâu, chỉ lát sau liền từ từ tỉnh lại.

Thời điểm cậu tỉnh lại nghe thấy Thang Tam Viên nhỏ giọng nói chuyện bên cạnh, trong lòng cậu nghi hoặc ai nói chuyện với Thang Tam Viên, cảnh phim kinh dị vừa rồi tự động hiện lên trong đầu cậu.

Thang Tứ Viên cứng nhắc quay đầu, phát hiện hóa ra là Thang Tam Viên đang nói chuyện video với đối tượng xào scandal Cố Ngạn, cậu không khỏi thở dài một hơi. Thang Tam Viên nhỏ giọng nói chuyện với Cố Ngạn, trọng giọng nói đều không kìm được sự ngọt ngào, lúc sau Cố Ngạn còn hát cho cậu nghe, giọng nói trầm thấp mang theo dịu dàng, xem ra cách ngày yêu đương không xa, thật là khiến người ta ao ước mà.
Thang Tứ Viên lo lắng quấy rầy đến bọn họ, cho nên nằm không nhúc nhích, chỉ là mở to mắt ngơ ngác nhìn vào màn đêm, suy nghĩ trong lòng, hóa ra yêu đương tốt như vậy, cậu cũng hơi muốn yêu đương, không biết Yến Tần Dã có phải là cũng muốn yêu đương không, dù sao qua nhiều năm như vậy, bên người Yến Tần Dã cũng chỉ có kim chủ là cậu.

Bây giờ Yến Tần Dã công thành danh toại, thù lớn cũng sớm trả được, không biết có thể cảm thấy chán ghét vị kim chủ lợi dụng lúc người gặp khó này không, muốn tìm về tình yêu mình thất lạc nhiều năm?

Nhưng nếu cậu không có nhớ nhầm, Ngụy Hân Nhiên là Omega, cũng sẽ không lọt được vào mắt Yến Tần Dã giống cậu đi.

Cậu mơ mơ màng màng suy nghĩ, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, lúc mở mắt ra trời đã sáng, cậu ngồi dậy từ trên giường, quay đầu nhìn qua, tối hôm qua không biết Thang Tam Viên nói chuyện với Cố Ngạn bao lâu, lúc này đang ngủ say.
Thang Tứ Viên cười, nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường, đóng cửa bước ra ngoài, sau khi rửa mặt xong liền xuống tầng ăn sáng với Nguyên Thu và Thang Bá Đặc, sau đó đi tưới hoa trong vườn.

Bởi vì Nguyên Thu mở một tiệm hoa, cho nên bọn trẻ trong nhà đều rất thích chăm sóc hoa cỏ, thỉnh thoảng sẽ giúp Nguyên Thu xử lý hoa một chút, đặc biệt là vườn hoa trong nhà, là người một nhà năm đó cùng gieo trồng, cho nên có tình cảm khác biệt, mỗi lần cậu trở về đều muốn tự mình nhìn một chút.

Câu lo lắng Xu nhỏ sẽ làm hỏng hoa cỏ, cho nên nhốt Xu nhỏ ở sân sau, để nó tự chơi đá bóng.

Không khí buổi sáng rất trong lành, cậu không khỏi hít sâu một hơi rồi cầm bình nước tưới nước cho hoa, vừa tưới xong hai đóa hoa thì bên ngoài đã có tiếng đỗ xe.

Cậu ngẩng đầu nhìn, Yến Tần Dã đi vào, âu phục giày da, bước đi vững vàng, không khí quanh thân lành lạnh, khiến người khác một khi đã thấy sẽ lập tức bị thu hút.
Thang Tứ Viên nhìn anh một cái liền thu hồi ánh mắt, cúi thấp đầu, tiếp tục tưới hoa, chờ Yến Tần Dã đi tới gần, mới thuận miệng hỏi: "Tại sao tới đây sớm như vậy?"

Yến Tần Dã nhéo nhéo má cậu: "Em mang con rời nhà trốn đi, đương nhiên tôi muốn đến xem."

Thang Tứ Viên ngẩng đầu trừng mắt với anh, đường đường là luật sư mà sao lại mở miệng nói nhảm như vậy.

Yến Tần Dã cong môi: "Tôi đi vào nhà thăm hỏi hai bác trai một chút, em có muốn vào cùng hay không?"

Thang Tứ Viên liền vội vàng lắc đầu, đối với lời mời này, vô cùng từ chối.

Chuyện cậu bao dưỡng Yến Tần Dã năm đó, lúc đầu một mực giấu diếm người trong nhà, thế nhưng về sau hai người ở chung, có một lần Thang Bá Đặc mang đồ đến thăm bọn họ, đúng lúc nhìn thấy bọn họ hôn nhau ở cửa, bị bắt gặp ngay tại chỗ.
Thang Bá Đặc cùng Nguyên Thu nghĩ rằng họ yêu nhau, mặc dù không đồng ý việc sống thử sớm như vậy nhưng họ không phản đối, còn gần như bắt đầu chuẩn bị chuyện kết hôn cho hai người, nhưng vào thời điểm đó họ vẫn chưa tốt nghiệp.

Yến Tần Dã từ chối lời cầu hôn, điều này làm cho Thang tướng quân tức giận, cho rằng anh không muốn chịu trách nhiệm.

Thang Tứ Viên không có sự lựa chọn, đành phải thừa nhận quan hệ bao dưỡng với hai người, kết quả sau khi Thang Bá Đặc biết, càng nổi trận lôi đình, mắng Thang Tứ Viên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tuổi còn nhỏ vậy mà có thể làm ra mấy chuyện như bao dưỡng!

Sau khi Thang Bá Đặc ép hỏi Thang Tứ Viên, biết điều kiện bao dưỡng Yến Tần Dã là phải gặp được ba, thậm chí còn tức giận hơn, khen Yến Tần Dã là một đứa trẻ hiếu thuận, mắng Thang Tứ Viên làm như vậy có khác nào bọn cướp nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?
Cả đời này ông đều cương trực không thiên vị, chưa từng dùng quyền thế lấn ép cái yếu, không nghĩ tới con trai mình tuổi nhỏ, vậy mà còn bao dưỡng tình nhân, ông càng nghĩ càng giận, cho dù Yến Tần Dã giải thích với ông là mình tự nguyện, ông cũng khó nén lửa giận, giơ tay lên muốn đánh Thang Tứ Viên.

Lúc ấy, Yến Tần Dã kịp thời ngăn trước mặt Thang Tứ Viên, cái tát kia của Thang Bá Đặc liền rơi vào mặt Yến Tần Dã. Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, cũng kiềm chế lại cơn giận của Thang Bá Đặc. Lần đầu tiên ông giơ tay đánh con trai, vốn đã không nỡ rồi, còn thành ra như thế này, cũng không muốn tiếp tục trách cứ nữa, việc bao dưỡng cứ vậy mà qua đi.

Từ đó về sau, Thang Bá Đặc nhìn thấy Yến Tần Dã liền đau lòng hận không thể coi anh là con ruột, dù sao trong lòng Thang Bá Đặc, con của ông không chỉ lợi dụng lòng hiếu thảo của người khác đối với ba mình, uy hiếp dụ hoặc người ta, mà ông còn cho người ta một cái tát, thực sự mất trí, nếu như ba Yến còn sống, sẽ thật đau lòng biết bao.
Trong mắt ông, Yến Tần Dã chính là một cậu nhóc đáng thương, trong nhà xảy ra biến cố lớn, còn bị cả nhà ông bắt nạt. Cho nên mỗi lần ông nhìn thấy Yến Tần Dã cùng Thang Tứ Viên, nhớ tới quan hệ hai người bọn họ, liền rất đau lòng, không nhịn được dành sự quan tâm sâu sắc đến Yến Tần Dã, còn với Thang Tứ Viên thì lần nào cũng trừng mắt nhìn.

-------------------------------------------------------------------------

Hai nhóc này còn ngược nhau dài dài, àyyy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK