Lục Thành ôm Omega của mình vào trong lòng, cảm thấy rất thỏa mãn, cùng với hương thơm ngọt ngào chìm vào trong giấc mộng đẹp.
Ánh nắng ban mai chiếu vào nhà, Lục Thành chậm rãi mở mắt ngáp một cái.
Thang Nhất Viên đang ở trong lòng anh, có chút bất an cựa quậy.
Lục Thành đột nhiên dừng lại, nhìn xuống, thấy Thang Nhất Viên nằm trong lồng ngực mình, sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra mình đã kết hôn với đối thủ.
Thang Nhất Viên hơi hơi ngẩng đầu, lông mi khẽ rung, mở to mắt nhìn anh một cái, sau đó lại vùi đầu vào vai anh, uể oải lẩm bẩm: "Em còn muốn ngủ nữa..."
Lục Thành: ". . . . . ."
Đối thủ một mất một còn đang....làm nũng với anh?
Lại mở ra một ngày mới bên bờ vực sụp đổ của Lục Thành.
Thang Nhất Viên nhắm mắt ngửi thấy mùi của Lục Thành trên người mình, liền biết tối hôm qua khi cậu ngủ say Lục Thành đã trộm phóng ra tin tức tố, nở nụ cười, mấy hôm trước Lục Thành nằm viện hôn mê, mùi hương quen thuộc của Lục Thành trên người cậu cũng phai nhạt đi một ít, hiện giờ lại bị tin tức tố của Lục Thành bao lấy, khiến cho cả người cậu đều thoải mái như ngâm mình ở trong đại dương vậy.
Trước kia Thang Nhất Viên sẽ được Lục Thành hôn một cái chào buổi sáng, nhưng lần này nụ hôn quen thuộc không xuất hiện, cậu nhíu mày, mở mắt ra, khuôn mặt cũng dần dần trở nên tỉnh táo.
Lục Thành nhìn Thang Nhất Viên bởi vì vừa mới tỉnh lại, ánh mắt có chút mịt mù... Tại sao buổi sáng mà đối thủ vẫn xinh đẹp như vậy!
Lục Thành cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy nữa, sẽ bị đối thủ dắt mũi, nên cố ý lạnh giọng nói: "Cậu giấu Nguyễn Phi ở đâu?"
Mới sáng sớm đã nghe thấy tên người yêu cũ của anh chồng, thật sự là không thể vui vẻ.
Sắc mặt Thang Nhất Viên tối sầm lại, bộ dạng buồn ngủ đã biến mất, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo, yên lặng rời khỏi lồng ngực của Lục Thành, giọng bình thản:" Bốn năm trước hai người chia tay, cậu ta và Trầm Tây Nhiên đi tinh cầu Khế Khắc.
Lục Thành khó có thể tin nổi, nhíu mày: "Sao có thể như vậy?"
Sao anh lại có thể chia tay với Nguyễn Phi? Vì sao Nguyễn Phi lại đi cùng tên thanh mai trúc mã kia?
Lục Thành nhớ Trầm Tây Nhiên. Trầm Tây Nhiên và Nguyễn Phi lớn lên cùng nhau trong trại trẻ mồ côi. Trầm Tây Nhiên học tại trường nghệ thuật đối diện với cao trung tinh tế. Thỉnh thoảng anh ta sẽ đến gặp Nguyễn Phi. Lục Thành đã gặp Trầm Tây Nhiên vài lần, khuôn mặt bình thường, một người lạnh lùng liêm khiết, là Beta giống Nguyễn Phi.
À, không đúng....chỉ có Trầm Tây Nhiên là Beta.
Một lần nữa Lục Thành cảm thấy tức giận vì anh là người cuối cùng biết rằng Nguyễn Phi là một Omega, nói thế nào đi nữa thì anh cũng đã từng là bạn trai cũ của Nguyễn Phi, thế những anh lại không biết rằng cậu ta là một Omega. Thậm chí Nguyễn Phi còn không để anh nắm tay, cứ tưởng Nguyễn Phi ngại ngùng nên không quan tâm lắm, hóa ra Nguyễn Phi là muốn che giấu thân phận Omega.
Lục Thành suy nghĩ một chút, cũng không trách được, Omega thật sự cần phải cải trang nếu muốn lớn lên ở cô nhi viện. Ôi, thật là một Omega đáng thương.
Thang Nhất Viên ngồi dậy nhấp một ngụm nước trên đầu giường, nước trong cốc để qua đêm, đã hơi lạnh rồi, khó khăn nuốt xuống. "Em đã nhắc nhở anh rằng Nguyễn Phi và Trầm Tây Nhiên có quan hệ rất tốt, đã vượt quá ranh giới của bạn tốt. Anh không thể xen vào giữa họ đâu, do anh không tin thôi. "
Lục Thành chau mày, rất tức giận, giọng điệu Thang Nhất Viên mỗi lần nhắc nhở anh đều là châm chọc khiêu khích, anh còn cho rằng Thang Nhất Viên cố ý chọc giận anh, anh cũng không hề nghĩ đó là sự thật!
Lục Thành không muốn tin tưởng rằng mối quan hệ của anh và Nguyễn Phi chưa bắt đầu được mấy ngày mà đã kết thúc nhanh như vậy, thật sự rất tổn hại đến uy nghiêm của Alpha.
"Cậu ấy đã đồng ý ở bên cạnh tôi, sao có thể thích tên thanh mai trúc mã kia? Tôi không tin, cậu ấy chắc chắc có điều gì khó nói."
Thang Nhất Viên cười lạnh, nghĩ thầm trong lòng, ngay từ đầu người Nguyễn Phi thích là Trầm Tây Nhiên, đồng ý ở bên anh là để lừa anh, cậu ta chẳng những cho anh một cái mũ xanh mướt đội lên đầu, còn lấy tiền của anh, cho tất cả mọi người biết là anh bị lừa.
Trong lòng cậu đã muốn nhẫn tâm, nhưng cuối cùng lại không đành lòng cho Lục Thành nhận sự đả kích từ việc cắm sừng một lần nữa, cậu không nói lời nào, đứng dậy, vào phòng để đồ lấy một bộ âu phục xuống từ trên mắc. "Hôm nay anh mặc bộ này."
Hôm nay Lục Thành có một cuộc hội nghị chính thức, cần phải mặc trang trọng một chút.
Ánh mắt Lục Thành ghét bỏ nhìn bộ âu phục: "Đi học mà mặc âu phục có khi người khác lại coi rằng tôi là một ông chú."
Thang Nhất Viên nhẹ giọng nói: " Anh đã tốt nghiệp hai năm trước, hơn nữa còn tiếp quản Lục Thị, hiện là chủ tịch của Lục Thị, đi làm cần phải mặc âu phục.
Lục Thành vừa tỉnh dậy, trong đầu có chút rối rắm, cuối cùng cũng có phản ứng, bây giờ đã là bốn năm sau, anh không còn là học sinh nữa.
"Còn ba tôi thì sao? Tại sao tôi lại tiếp quản công ty?" Mặt Lục Thành tái mét, trong đầu anh thoáng chốc tràn ngập những ý nghĩ khủng bố "Chẳng lẽ ba tôi ..."
Thang Nhất Viên nhanh chóng cắt ngang. "Ba rất tốt, rất khỏe mạnh, nhưng ba nói rằng ba rất ghét mùi tiền, muốn sống một cuộc sống điền viên mà ông hằng mong ước, vì vậy ba đã giao công ty cho anh."
Lục Thành hừ một tiếng, không phục lắm, "Ông già kia nói thì có vẻ quang minh chính đại lắm, chẳng qua là muốn được lười biếng."
Thang Nhất Viên nhớ tới bộ dạng vui vẻ khi cha Lục khi giao công ty cho Lục Thành, không khỏi thở dài, xem ra anh chồng mất trí nhớ vẫn rất hiểu rõ ba mình.
Lục Thành đắm chìm trong những đả kích của tình yêu tan vỡ và rằng anh đã là một "ông chú" trong xã hội, ngồi im lặng trên giường một lúc lâu.
Thang Nhất Viên bỏ mặc anh ngồi nghĩ về cuộc sống, đi rửa mặt.
Đến lúc ăn sáng Lục Thành mới xuống tầng, trên người đã thay bộ quần áo mà Thang Nhất Viên chuẩn bị cho anh, áo sơ mi trắng cùng với quần âu phẳng phỉu tôn lên dáng người cao ngất của anh, áo khoác được anh tùy tiện cầm trong tay, tinh thần sáng láng, bước xuống cầu thang với tư thế chỉnh tề giỏi giang, xem ra cuối cùng anh cũng thoát khỏi đả kích "chia tay".
Thang Nhất Viên bị vẻ đẹp trai của anh chồng hấp dẫn một giây, lặng lẽ thu hồi ánh mắt, đút bánh sandwich vào miệng, anh chồng mất trí nhớ nhưng vẫn rất đẹp trai, Thang Nhất Viên quyết định tha thứ cho sự ngu ngốc của anh.
Lục Thang Thang cắn miếng sandwich giống như ba mình, bàn tay nhỏ bé ngoan ngoãn cầm một quả cà chua nhỏ đưa cho ba lớn.
Sau khi Lục Thành nhận lấy cà chua nhỏ, tâm trạng của anh rốt cuộc cũng vui vẻ lên, xem ra cuộc sống bốn năm sau cũng không tệ lắm.
Ăn sáng xong, Lục Thành mặc áo khoác, mặc dù hiện tại mất trí nhớ, nhưng công việc kinh doanh của công ty đang phát triển không ngừng, vẫn cần phải đi đến xử lý việc kinh doanh.
Thang Nhất Viên uống hết ngụm sữa cuối cùng, sau đó đứng dậy, "Em đi với anh."
Lục Thành hơn Thang Nhất Viên hai tuổi, đã tốt nghiệp và tiếp quản Lục Thị, Thang Nhất Viên là vì sinh Lục Thang Thang nên tạm nghỉ học một năm, hiện tại cậu vẫn đang học tại trường đại học Tinh Tế, bây giờ là kỳ nghỉ hè nên cậu tương đối nhàn nhã.
Hôm nay là chuyến đi đến công ty đầu tiên của Lục Thành sau khi bị mất trí nhớ. Cậu lo lắng rằng Lục Thành sẽ mắc sai lầm trong khi xử lý công việc của công ty, hơn nữa sáng nay có một buổi họp với ban giám đốc, cậu đi theo mới có thể yên tâm.
Lục Thành hừ nhẹ, nâng cằm lên, "Không cần."
Ai biết đối thủ một mất một còn muốn nhìn anh bị xấu mặt hay không.
Thang Nhất Viên bỏ qua sự phản đối của anh, giơ tay giúp anh sửa lại cổ áo.
Nhiệt độ từ ngón tay của Thang Nhất Viên truyền đến làn da của Lục Thành qua lớp quần áo mỏng, vành tai của Lục Thành gần như đỏ bừng, anh không còn có thể nói ra lời phản bác.
Chà, đã bốn năm trôi qua, thủ đoạn làm anh nói không lên lời của đối thủ càng ngày càng lợi hại, anh dừng lại ở thời điểm bốn năm trước, đến bây giờ quả nhiên không còn là đối thủ của đối thủ một mất một còn này.
Thang Nhất Viên giúp anh bẻ cổ áo, sau đó đi ra ngoài trước.
Lục Thành mở miệng thở dốc, không còn cách nào khác là đi theo.
Lục Alpha tỏ vẻ rất tức giận!
Có rất nhiều công ty trực thuộc tập đoàn Lục Thị, tham vào các ngành khác nhau, dự án quan trọng nhất là nghiên cứu cơ khí và trí não. Công ty có diện tích rộng lớn, kiến trúc mới mẻ độc đáo, là biểu tượng của khoa học kỹ thuật ở tinh tế.
Trên đường đi, Thang Nhất Viên giải thích về tình huống của công ty với Lục Thành và giới thiệu sơ qua về nhân viên cấp cao, để tránh cho Lục Thành nhìn thấy người mà tên cũng không gọi ra được.
Vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu nên Lục thị không thông báo chuyện Lục Thành bị thương và mất trí nhớ.
Hai tay Lục Thành ôm ngực, ngoài mặt giả bộ không kiên nhẫn, trên thực tế anh rất cẩn thận nghe từng câu Thang Nhất Viên nói.
Giọng nói của Thang Nhất Viên trong trẻo và ngọt ngào, anh rất hưởng thụ việc nghe cậu nói.
Chỉ số IQ cao của Lục Thang Thang là thừa hưởng từ Lục Thành, cho nên việc ghi nhớ tên cùng thân phận của họ thực ra không thành vấn đề, vào thời điểm dừng xe, anh cơ bản đã nắm giữ tình huống của công ty.
Hai người cùng nhau bước vào công ty, đang là thời gian cao điểm làm việc, tầng một có rất nhiều nhân viên đứng đợi thang máy.
Mọi người nhìn thấy Thang Nhất Viên thì có chút kinh ngạc, theo quy củ chào hỏi nhưng tầm mắt lại không nhịn được quan sát cậu, công ty không có ai là không biết chủ tịch Lục rất cưng chiều Omega nhà mình, cũng giấu người rất kĩ, không dễ dàng mang tới cho mọi người xem, cho nên trừ cao tầng của công ty ra, người đã gặp qua Thang Nhất Viên rất ít, quá lắm thì họ chỉ nhìn thấy cậu qua ảnh ở văn phòng của chủ tịch, hiện tại nhìn thấy người thật, mọi người không khỏi nhìn nhiều hơn vài lần, thầm nghĩ Omega xinh đẹp như vậy, khó trách mỗi khi tan tầm chủ tịch lại vội vã chạy về nhà.
Lục Thành nhíu mày, toàn thân phát lạnh, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người, những người này đang xem Omega của anh dù cố ý hay vô ý, điều này làm cho Alpha vốn có ý thức lãnh thổ rất khó chịu.
Thang Nhất Viên biết quá rõ thuộc tính chiếm hữu mạnh của chồng mình, nên cố ý trêu chọc anh, đi về phía thang máy dành cho nhân viên.
Lục Thành cau mày, nhanh chóng giữ chặt cậu, lạnh lùng nói: "Có thang máy dành riêng cho chủ tịch."
Thang Nhất Viên liếc nhìn thang máy chuyên dụng, khẽ nói: "Vì là dành riêng cho chủ tịch nên anh mới được đi, em đi thang máy bình thường là được rồi. "
Lục Thành cau mày, để Thang Nhất Viên chen chúc với bao nhiêu Alpha, Beta, Omega cùng nhau, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đấy đã khiến anh cảm thấy ngột ngạt, trong một không gian chật hẹp như thang máy, có người còn vô tình phóng ra tin tức tố, dính trên người Thang Nhất Viên, phá hủy mùi vị mà anh để lại trên cơ thể Thang Nhất Viên.
Trong lòng Lục Thành tức giận, hận không thể đem Thang Nhất Viên giấu đi, không cho ai xem.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
~Tối nay sẽ có chương 7 nha.
Danh Sách Chương: