Đầu nàng cúi xuống càng thấp, “thiếp là hỏi, hắn ta có thể … …” đoạn tử tuyệt tôn không?
“Vi phu trả lời cũng là cái này.” Lang Trạm nhếch mày, biết nàng ngượng ngùng, dứt khoát không lay động trước mặt nàng, “phu nhân nếu không tin, vi phu liền ra ngoài xem thử.”
“Hả?” Nguyễn Anh ngẩng đầu, Lang Trạm đã đi ra ngoài phía cửa, mặt trời buổi trưa đang độc, nóng rát chiếu lên trên người, lúc này nếu đi ra chính là tìm khốn khổ, nàng không muốn để điện hạ phơi nắng, sau đó liền từ trên chố ngồi đứng dậy, “điện … … phu quân!”
Lang Trạm ở cửa quay đầu lại, lời nàng đến bên miệng liền do dự không nói ra, nên nói thế nào? Bên ngoài nóng, đừng phơi nắng, hay là đừng đi nữa? Quan tâm rõ ràng như vậy, không tốt lắm.
Bộ điệu cắn môi không nói không rằng của nàng rất đáng thương, Lang Trạm cho dù không biết rõ nàng muốn nói gì cũng không nhẫn tâm rời đi, chàng lùi lại, đóng cửa, “vi phu đói rồi, dùng bữa xong rồi nói.”
“Đúng, đúng, thiếp cũng đói rồi, phu quân muốn ăn gì, thiếp gọi tiểu nhị đến.” Nguyễn Anh có được bậc thềm liền vội vàng trèo lên, trèo được một nữa, thần sắc lại có hơi thay đổi, bước chân hướng ra phía cửa dừng lại, nàng thực sự không có dũng khí đi đến đại sảnh, nói không chừng trong đại sảnhđang bàn luận về nàng, nhưng lời nói ra như bát nước hắt đi, không thể ở trước mặt điện hạ nói lời không giữ lời, nàng cắn răng rồi lại bước đi, không ngờ Lang Trạm lại nhanh hơn nàng một bước, “vi phu ở đây, sao có thể để phu nhân vất vả, vẫn là để vi phu đi.” Nói xong liền bước nhanh xuống lầu.
Nguyễn Anh ngẩn ngơ ở cửa, lúc nam nhân nghiêng người ra khỏi cửa, nửa điểm cũng không nhìn nàng, nhưng lại khiến cho nàng cảm nhận được một phần xem trọng và yêu mến, điều này khiến cho nàng không ngừng suy nghĩ, đối với người vợ giả này của mình, chàng không thể bảo vệ mọi lúc mọi nơi, giả sử sau này có thái tử phi, há chẳng phải là bỏ trong lòng yêu thương? Cũng không biết ai có phúc phận này, Trịnh Phù hay Sở Ngâm?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Anh không nén được suy nghĩ nhiều hơn vài phần, theo lí mà nói, Trịnh Phù là cháu ruột của hoàng hậu nương nương, biểu muội của điện hạ, điện hạ lẽ ra phải vô cùng thân mật với nàng ấy mới đúng, sao lại không muốn gặp nàng ấy, trừ phi điện hạ không thích vẻ ngây thơ hồn nhiên của Trịnh Phù? Đúng vậy, điện hạ là người thận trọng, thái tử phi của người không thẻ quá hoạt bát, nói như vậy, Sở Ngâm vô cùng thích hợp … …
“Phu nhân?”
Tâm tư của Nguyễn Anh bị một tiếng gọi này cắt đứt, nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lang Trạm đang cong môi nhìn về phía mình, “đang nghĩ gì?”
Nguyễn Anh bị nụ cười này của chàng ấy làm cho chói mắt, ngẩn ngơ đem bản thân bán sạch, “điện hạ hẳn là thích kiểu người như Sở cô nương?”
Trước cửa liền yên lặng.
Nụ cười bên môi Lang Trạm nhanh chóng tắt đi, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, giọng nói trầm đến nổi khiến người ta hốt hoảng, “đi vào.”
Nguyễn Anh lúc này liền tỉnh ngộ, nóng lòng muốn mở miệng giải thích, vừa nghe câu này liền quay trở lại trong phòng.
Lang Trạm phách một tiếng đóng cửa lại, quay người lại, hai mắt híp lại để lộ ra vẻ không vui, “ngồi.”
Nguyễn Anh ngoan ngoãn ngồi xuống, ước chừng vì nóng lòng, trên trán rất nhanh liền toát mồ hôi, Lang Trạm thở ra một hơi, khí nóng trong người nhanh chóng bị nghiền chết trong lồng ngực, chàng cam chịu ngồi ở một bên, cầm cây quạt lên quạt về phía Nguyễn Anh, “phu nhân.”
Người Nguyễn Anh run lên, vừa nóng vừa lạnh, thay đổi đột ngột, khiến cho cánh tay nàng sởn gai ốc, mà tiếng phu nhân này của Lang Trạm không hiểu sao lại khiên nàng sợ hãi, nàng cúi thấp đầu, từ trong cổ họng nặn ra một tiếng trả lời nhỏ, “vâng.”
Lang Trạm cuối cùng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, Nguyễn Anh sợ chàng, điều này khến cho chàng nổi nóng, “ngẩng đầu.”
Nguyễn Anh vội ngẩng đầu.
“Nhìn ta.” Chàng lại nói.
Nguyễn Anh rề rà một hồi mới dám quay đầu lại nhìn ngài ấy, mắt của nàng thật sự rất đẹp, long lanh ánh nước, lúc này còn phủ một tầng sương mù, lửa giận của Lang Trạm liền bị dập tắt không có tiền đồ.
Nguyễn Anh chỉ dám nhìn một lát, lại rủ mắt xuống, Lang Trạm nghiêng đầu, liên tục thở ra vài hơi, mới miễn cưỡng hồi phục lại tâm trạng, hàm xúc nói một câu, “phu nhân, không thể hỏi như vậy.”
Nguyễn Anh đang chuẩn bị chịu sự giáo huấn liền ngẩn ngơ, vậy hỏi thế nào? Nàng nghi hoặc chau mày, Lang Trạm lại kìm nén, “bỏ đi, sau này đừng hỏi câu hỏi như vậy.”
“Vâng!” Thấy qua khỏi được kiếp nạn, Nguyễn Anh trong lòng thả lỏng, “đều nghe theo phu quân, thiếp tuyệt đối không nhắc đến việc như thế này nữa, phu quân thích như thế nào đều không liên quan đến thiếp!” Chỉ thiếu không có vỗ ngực bảo đảm.
Lang Trạm: “… …”
Hăng quá hóa dở, hăng quá hóa dở! Nguyễn Anh!
Lang Trạm lần nữa nếm phải mùi vị của sự bực bội, tay chàng ngừng lại, dứt khoát ném quạt xuống, “tự mình quạt một lát.” Tự mình đi lại trong phòng.
Nguyễn Anh thật thà cầm quạt lên, quạt hướng về phía mặt mình mấy cái, thấy tay áo của Lang Trạm như là bị mồ hôi thấm ướt, ngẩn ra một lát, lúc nãy dường như đều là ngài ấy quạt cho mình, biết là phải đóng kịch để tìm được thái hậu, ngài ấy đường đường là thái tử gia, có thể vì mình làm được đến đây đã là không dễ rồi, theo lí mà nói bản thân cũng nên quạt gió cho ngài ấy.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Anh liền ngồi không yên, thật may lúc này tiểu nhị gõ cửa, nói thức ăn đã chuẩn bị xong, Lang Trạm tiện tay mở cửa ra, đợi tiểu nhị và những người làm khác bày biện thức ăn xong rời đi, chàng đóng cửa lại, đi về phía trước bàn ngồi xuống, vừa chớp mắt liền không thấy Nguyễn Anh đâu, “phu nhân?”
“Vâng.” Nguyễn Anh căng thẳng đứng phía sau ngài ấy, trong tay còn cầm quạt, Lang Trạm quay đầu liền nhìn thấy, “đây là làm gì? Ngồi xuống ăn cơm.”
“Vâng vâng.” Nguyễn Anh trong miệng đáp, chậm rãi bước đến ngồi xuống bên cạnh ngài ấy, Lang Trạm cầm đũa đang muốn đưa đến cho nàng, vừa quay đầu lại, một cơn gió phả vào mặt mình, “nàng … …”
“Phu quân, người ăn trước, thiếp vẫn chưa đói, thiếp quạt cho mình một chút gió.” Nói là quạt cho mình, nhưng hướng gió rõ ràng là về phía Lang Trạm, Lang Trạm ngẩn ra một hồi liền hiểu, khóe miệng chàng chuyển động, lại không biết nói gì mới tốt, im lặng một hồi, cầm đũa gắp thức ăn lên ăn.
Đầu bếp ở sau nhà có lẽ cũng nóng đến hồ đồ, lúc nấu thức ăn bỏ nhiều muối, thức ăn mặn chát, lại có thể khiến cho lòng chàng cảm thấy ngọt ngào.
Trước kia ở Đông cung, người hầu hạ chàng vô số kể, cũng không biết từng ăn qua bao nhiêu món ăn quý và lạ, dù thế nào cũng không bằng bữa ăn sơ sài này.
Trong phòng yên lặng một hồi, Lang Trạm mở miệng, “phu nhân.” Chàng không muốn vạch trần sự ngụy trang vụng về này của Nguyễn Anh, là Nguyễn Anh tự mình không chịu thua kém, bụng đói đến kêu lên ùng ục ùng ục, “đói rồi thì ăn.”
Nguyễn Anh xấu hổ, hận không thể ôm bụng trốn vào bên trong, Lang Trạm đặt đũa xuống, không nén được giành lấy cây quạt trong tay nàng, thấy chàng sắp giận, Nguyễn Anh lúc này mới nói, “không nói là không ăn, lúc này sẽ ăn.” Tùy tiện cầm đũa lên gắp thức ăn đưa vào trong miệng.
Động tác muốn phẩy quạt của Lang Trạm ngừng lại, qua một lát, mỉm cười không nói lời nào, trước hết đem món ăn mặn chát đó dịch ra xa, sau đó mới cầm đũa mới lên bắt đầu ăn.
Nguyễn Anh vùi đầu vào ra sức ăn.
Sau bữa trưa, cả con phố đều yên tĩnh, trong quán trọ cũng vô cùng yên tĩnh, chính là giờ ngủ trưa.
Trong phòng mở cửa sổ, từng cơn gió như có như không, Nguyễn Anh ăn no có hơi buồn ngủ, nhưng trong phòng nóng, nàng không muốn vào bên trong ngủ, đến khi Lang Trạm gọi nàng, “phu nhân đi ngủ đi.” Nàng mới lười biếng đi vào trong phòng.
Nguyễn Anh phẩy quạt nằm ở trên giường nhỏ một hồi, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động, không biết xảy ra chuyện gì, nàng không nén được đứng dậy xem, lại phát hiện ở phòng ngoài không biết lúc nào lại có thêm một chiếc giường nhỏ, lại nghĩ điện hạ cũng phải ngủ, hợp tình hợp lí, nhưng không ngờ được Lang Trạm lại vẫy tay với nàng, “trong phòng nóng, phu nhân có thể ngủ ở đây.”
Chiếc giường được đặt ở dưới của sổ, không biết thoải mái hơn phòng trong bao nhiêu, vì sao lại cho nàng?
Nguyễn Anh trong lòng tắc nghẽn, nửa ngày không di chuyển được, Lang Trạm cười nhẹ một tiếng, chỉ chỉ vào chiếc giường nhỏ mềm mại, “quá nhỏ, vi phu nằm không được, mong phu nhân đổi chỗ với vi phu.”
Một chữ mong như là mang theo ý cười, hai má Nguyễn Anh liền nóng bừng lên, thì ra là như vậy, nàng nhanh chóng đến phía trước Lang Trạm, vội vàng đáp một tiếng, “phu quân nghỉ ngơi tốt.”
Nếu như không có trở ngại về khoảng cách, đầu của nàng sẽ e lệ rụt rè chạm vào trước ngực Lang Trạm, Lang Trạm chớp chớp mắt, đầu mũi quanh quẩn mùi hương của nàng, “phu nhân cũng vậy.” Nhanh chóng vượt qua nàng, đi về phía trong phòng.
Nguyễn Anh nằm lên trên chiếc giường nhỏ, cây quạt trong tay nhắc nàng một chuyện, trong phòng vốn có hai cây quạt, một cây ở đại sảnh chưa lấy về, một cây khác ở trong tay mình, trong tay điện hạ không có, há chẳng phải rất nóng?
Nàng không nén được ngồi dậy, đi về phía trong phòng, đến cửa, nàng rón ra rón rén, liếc nhìn vào bên trong một cái, Lang Trạm đang ngồi trên giường, thần sắc kì lạ nhìn vào một cuốn sách, hình như là cuốn sách lúc sáng nàng xem qua, nàng bèn cao giọng gọi, “phu quân.”
Lang Trạm ngẩng đầu, trên mặt còn còn treo thần sắc kì quái, nàng cũng không nghĩ nhiều, liền chỉ vào cuốn sách trong tay ngài ấy, “buổi sáng thiếp có xem qua, thực sự khá hay.” Như là phụ họa thêm một câu, “ồ, quạt thiếp không dùng, để ở chỗ chàng.” Chạy vào đem quạt đặt lên trên giường, lại chạy ra ngoài.
Lang Trạm không thể tin được đem thứ đồ trong tay lật qua lật lại, gương mặt hiếm khi ngẩn ngơ, chàng lúc nãy vào phòng liền nhìn thấy bàn đạp dưới giường hình như có giấu đồ gì, cúi người lấy ra giở qua giở lại, là một cuốn xuân cung đồ.*
*Xuân cung đồ: Tranh tục tĩu.
A Anh nói nàng ấy xem qua.
Xem qua?
Không nên.
Lang Trạm nét mặt phức tạp đi xuống giường, cúi người đem xuân họa đôi vào dưới gầm giường, xem thứ đồ này chung quy không tốt.
Nguyễn Anh nào biết được mình nói sai, trở về liền nằm lên trên giường, ngủ đến lúc mơ hồ thức dậy liền cảm nhận được từng đợt gió mát thổi đến, thực sự thoải mái.
Đến khi tiếng ồn ào náo động từ trên phố truyền đến, nàng bị giật mình tỉnh dậy, nhổm người dậy, nhìn thấy Lang Trạm ngồi ở trước bàn, ổn định lại tinh thần, ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng giận dữ, “lại dám tổn thương con ta đến nước này!”
Nguyễn Anh kinh ngạc, trong lòng có dự cảm không hay, đứng dậy gọi một tiếng, “phu quân, bên ngoài … …”
“Lại đây.” Lang Trạm không nôn nóng, từ tốn gọi nàng, đợi sau khi nàng ngồi xuống, rót một tách trà đưa đến, “đoán chừng là người nhà Lí Thành đến, nàng uống ngụm nước, vi phu xuống xem thử.”
Nguyễn Anh nhấp một ngụm, “thiếp cũng muốn xuống.”
Lang Trạm nhìn có vẻ không bằng lòng, tâm trạng Nguyễn Anh lần nữa phản kháng, đứng dậy không màng đi ra mở cửa, “thiếp phải xuống.”