Lộ trình về kinh vẫn rất dài, cưỡi ngựa quả thật không thoải mái bằng ngồi xe, nàng vội lắc đầu, “không phải.”
Lang Trạm nhìn nàng chăm chú, không nói lời nào, hơi thở trên người không buông tha cho nàng, nàng cuối cùng không chịu được cúi đầu, “chàng đừng nhìn thiếp nữa.”
Lang Trạm lúc này chuyển tầm nhìn, bỗng nhiwwn nghĩ đến từ đây về kinh thành sẽ đi ngang qua Lương Châu, Lương Châu phong cảnh đẹp, ở trong kinh vô cùng có tiếng.
“A Anh.” Chàng gọi vừa tự nhiên vừa thân mật, Nguyễn Anh nghe thấy tai liền nóng lên, nhỏ giọng vâng một tiếng.
“Nàng có từng đến Lương Châu?”
“Chưa từng.”
“Vậy muốn đi không?”
Nguyễn Anh cũng từng nghe qua Lương Châu đẹp như thế nào, vừa nghe quả nhiên trong lòng liền hướng về nơi đó, “có thể đi?”
“Hiển nhiên.” Lang Trạm mang theo ý cười nhìn qua, “lúc này ta có thể nhìn nàng chưa?”
Nguyễn Anh nghẹn lời, quyết định phớt lờ sự trêu chọc của chàng, nàng thực sự muốn đi Lương Châu, chỉ sợ làm nhỡ việc của Lang Trạm, “trong triều gần đây không có việc?”
“Có phụ hoàng.”
Vĩnh Dương Đế còn ngồi ở Phụng Nguyên điện một ngày, triều Đường sẽ vững vàng thêm một ngày, Lang Trạm lúc này có mặt hay không đều vô sự.
Nguyễn Anh an tâm, hai người đi về hướng Lương Châu.
Lương Châu sơn thủy nhiều, hai người vừa đến liền đi tham quan ngọn núi Di Sơn nổi tiếng nhất, vừa đúng lúc cuối hè đầu thu, thời tiết rất đẹp, người đến chơi rất nhiều.
Lang Trạm sợ Nguyễn Anh đi lạc, “qua đây, ta nắm tay nàng.”Đưa tay ra.
Nếu như là trước đây, Nguyễn Anh sẽ lắc đầu cự tuyệt, cầm lấy tay áo chàng thì được rồi.
“Nhanh chút.” Lang Trạm thúc giục.
Nguyễn Anh lại không do dự đi qua, nàng cùng điện hạ đã không còn giống như lúc trước. Nàng thích nắm tay điện hạ, như thế khiến nàng an tâm lại vui vẻ.
Sự thay đổi này, Lang Trạm sao có thể không biết? Nếu không phải bên cạnh quá nhiều người, chàng sợ là sẽ một tay ôm chặt lấy Nguyễn Anh, chàng chỉ có thể khom người cúi đầu tiến lại gần, “ta có thể gọi nàng là phu nhân không?”
Xung quanh tiếng náo nhiệt không ngừng, nhưng Nguyễn Anh vẫn nghe thấy, nói thầm một tiếng, “không gọi bao lâu rồi?”
“Không giống nhau.”
Tư thế thân mật của hai người thu hút ánh nhìn của nhiều người, tai Nguyễn Anh đỏ đến mức nhỏ máu, “không giống chỗ nào?”
Lang Trạm hoàn toàn không để ý, trong giọng nói mang theo ý cười, “lúc trước rất nhiều lần nàng đều thích nghe?”
Nguyễn Anh đoán không ra chàng muốn nói gì, thật thà lắc đầu.
“Bây giờ thì sao?” Tiếng cười của chàng khiến nàng phản ứng lại, Nguyễn Anh xấu hổ hết cách, trong chốc lát rút tay mình ra đi về phía trước.
“Phu nhân!” Tiếng của Lang Trạm vang theo, khiến cho Nguyễn Anh quay đầu lại, nàng rất muốn lớn tiếng nói hôm nay thiếp không muốn nghe!
Nhưng nàng không muốn thu hút sự chú ý của người khác, đành phải đè nén khuôn mặt ửng đỏ, đợi Lang Trạm lên trước, mới nhỏ tiếng uất ức nói, “thiếp không muốn có người nhìn thiếp.”
Lang Trạm trêu chọc nàng đến quên mất dung mạo của nàng ở trong đám đông chói mắt như thế nào, vừa nghe xong liền trầm mặt lại, quay đầu Nguyễn Anh lại nhấn vào trước ngực mình, lúc này vừa vặn che đi khuôn mặt của Nguyễn Anh.
Nguyễn Anh nghe chàng tự trách: “Là ta suy nghĩ không chu đáo, sau này sẽ không như vậy nữa.” Đang muốn lắc đầu tỏ ý không sao, nhưng vừa cử động đầu lại hướng về phía trước ngực chàng, Nguyễn Anh không nén được xấu hổ ngẩng đầu, chỉ vào bàn tay lớn ở trên đầu mình, Lang Trạm sau đó liền lấy tay đi.
Nguyễn Anh đứng thẳng người, chủ động nắm chặt lấy tay chàng, Lang Trạm quả nhiên vui vẻ cong khóe miệng.
Trên đỉnh núi có một ngôi chùa cổ, nghe nói rất linh, khách hành hương tấp nập, Nguyễn Anh muốn đi xem thử. Lại nghe nói trong chùa cơm chay rất ngon, cho dù là củ cải trắng cũng rất ngon, nàng lại muốn đến nếm thử.
Lúc này, Lang Trạm đang không biết làm thế nào nắm tay nàng đi lên đỉnh núi, nào ngờ hai người đi được nửa đường, nàng liền không đi được nữa, yếu ớt ôm gối ngồi xổm trên đất, “nghỉ một lát, có được không?”
Lang Trạm nào có nỡ nói không được, nhưng hai người ngồi nghỉ trên đường quả thật không nho nhã, chàng đành phải cúi người ôm Nguyễn Anh đi đến bên vệ đường.
Sắp đến buổi trưa, mặt trời có hơi độc, người đi đường lần lượt bước nhanh, hai người ngồi bên đường bất động, Nguyễn Anh dùng tay áo che mặt, có ý muốn bảo vệ khuôn mặt nhỏ.
Lang Trạm không cười, “ta đi liền về.”
Nguyễn Anh vẫn chưa kịp hỏi nguyên nhân, chàng liền đứng dậy theo đoàn người đi lên phía trên.
Nguyễn Anh mù tịt nhìn chàng dần dần đi xa, mới thu lại ánh nhìn lại vội ngẩng đầu nhìn, hận không thể khiến cho đoàn người qua lại tấp nập trở nên hư vô, để nàng có thể nhìn rõ.
Sau một hồi, Lang Trạm vẫn chưa quay lại, Nguyễn Anh không nén được đứng dậy, vẻ mặt có hơi nôn nóng, lại có một vị nam tử áo gấm cách đó không xa, lúc đi qua nhìn thấy dáng vẻ của nàng, nhất thời có lòng tham, trên mặt treo ý cười đi đến, “dám hỏi vị cô nương này......”
Nguyễn Anh liếc nhìn một cái, giọt mồ hôi nơi khóe mắt lại vì nàng mà tăng thêm mấy phần xinh tươi,nam nhân không kiềm được nuốt nước bọt, cách nàng ngày càng gần, mặt dạn mày dày, “vị cô nương này … …”
“Cút!” Nguyễn Anh căn bản không biết Lang Trạm đi làm việc gì, lúc này vẫn chưa quay lại, trong lòng vô cùng sốt ruột lại lo lắng, muốn đi tìm chàng, lại bị nam nhân không có thiện chí trước mặt cản đường, không nén được tức giận.
Nam nhân lại xem như là hứng thú, ánh mắt lộ liễu lại bất kham, “ôi, tính khí thật nóng!” Hắn ta vóc dáng cao lớn, lúc cúi người tiến lại gần Nguyễn Anh, trực tiếp che đi hơn một nửa ánh sáng, Nguyễn Anh chỉ cảm thấy trước mắt tối lại, càng thêm khó chịu, ra sức nhấc chân lên, một chân đạp vào phần bụng của nam nhân.
Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của nam nhân, hắn ta trực tiếp bị đá vào trong đoàn người, liên tiếp đụng phải mấy người đi đường, một đám người nằm ở trên đất vẫn chưa kịp hoàn hồn, Lang Trạm cầm ô xuất hiện, chàng nhàn nhã lướt qua những người đi đường vẫn còn đang kinh ngạc, đi đến trước mặt Nguyễn Anh, nhấc tay áo lên thay nàng chùi đi những giọt mồ hôi trước trán, lại đem dù nhét vào trong tay nàng, chỉ vào nam nhân đang kêu thảm nhất, “là hắn ta?”
Nguyễn Anh nhẹ gật đầu, “hắn ta nhìn thiếp, còn hỏi thiếp. Thiếp muốn tìm chàng, hắn còn ngăn lại không cho thiếp đi.”
“Vi phu biết rồi.”Chàng đi qua, từ trên cao nhìn xuống nam nhân bị đánh, nam nhân bị ánh mắt của chàng làm cho toàn thân lạnh cóng, tỏ vẻ nhận sai, chàng một chữ cũng không nghe lọt, một tay chỉ vào mắt của nam nhân, “phu nhân nhà ta có lúc ta còn không thể nhìn, đôi mắt này của người phạm sai lầm thật không nhỏ.” Ngón tay nhấn vào trên mắt nam nhân, nhẹ dùng lực một chút, một tiếng kêu thảm thiết liền từ trong miệng nam nhân phát ra.
Người đi đường vây lại xem sợ đến nổi không dám thở mạnh, đang sững sờ nhìn một màn này, Nguyễn Anh thực sự không ngờ Lang Trạm lại giận như vậy, sắc mặt trắng bệch, vội gọi: “Phu quân!”
“Hả?” Lang Trạm nghe thấy liền quay đầu lại, dáng vẻ anh tuấn cùng với tư thái hời hợt thực sự không giống như người sẽ làm việc khoét mắt người khác ra.
Nguyễn Anh: “Bỏ đi.”
Nam nhân sớm đã bị dọa cho sợ hãi, không phát ra bất kì âm thanh nào, Lang Trạm cúi xuống, nam nhân trong tầm nhìn của chàng cuộn lại một chỗ, chàng bỗng nhiên thu tay lại, “cút!”
Xung quanh yên tĩnh, nam nhân nhặt lại được mạng sống ra sức đứng dậy, ôm bụng liền bỏ chạy xuống núi, người đi đường liền theo sau, có người ngay cả núi cũng không lên nữa, trực tiếp xuống núi.
Không lâu sau, con đường núi ồn ào náo nhiệt liền yên tĩnh trở lại, Nguyễn Anh cùng với Lang Trạm che dù, tiếp tục ngồi ở bên đường.
Nguyễn Anh nhấc tay lên chỉ vào chiếc ô, “chính là đi mua cái này?”
Vì việc lúc nãy, tâm tình của Lang Trạm không vui, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu. Ngồi ở bên đường quá nóng, chàng đoán nhất định có chỗ bán ô, bèn đi lên phía trước, đi chưa bao xa, quả nhiên có một quầy hàng, trên quầy bày ra mấy cây dù.
Lang Trạm vui mừng bèn đến mua.
Nguyễn Anh giương mắt nhìn chiếc ô, vẫn là đưa ra một yêu câu, “sau này nếu lại mua đồ, có thể đưa thiếp theo không?”
Lang Trạm nhận thấy nàng cũng để ý đến chuyện lúc nãy, thầm mắng bản thân sơ suất, gật đầu vỗ về nói: “Có thể, sau này nàng không bằng lòng, ta cũng phải buộc nàng theo bên mình.”
“Ồ… …” Nguyễn Anh không kiềm chế được, trong kẻ răng phát ra âm thanh, quay đầu liếc nhìn nét mặt nghiêm chỉnh của Lang Trạm. Cuối cùng không nén được mỉm cười, “thiếp đồng ý, phu quân đừng nói như vậy.”
Lang Trạm với nàng quen biết lâu như vậy, từ trước đến này chưa từng nhìn thấy nàng cười như vậy, đôi mắt cong lại, đáng yêu giống như là trăng lưỡi liềm, chàng không khỏi ngẩn ngơ, “a Anh.”
“Vâng?” Nguyễn Anh che miệng đáp một tiếng.
Tâm tư ở trong mắt Lang Trạm nàng nhìn không tháu, vô cùng thâm sâu, nàng cũng ngẩn ra, mặc cho Lang Trạm nhấc tay áo cầm tay mình ra.
“Phu quân?” Nàng có chút bất an gọi.
Lang Trạm đáp một tiếng, đem ô che ở phía trước hai người, chiếc ô che đi gương mặt của chàng.
Người đi đường lần lượt lướt qua, có không ít ánh mắt hiếu kì, lại vì cái gì đó nhìn không thấy mà từ bỏ.
Nguyễn Anh nghe thấy tiếng bước chân tấp nập ở phía trước, trái tim đập lên không ngừng, bỗng nhiên một mùi vừa quen thuộc vừa dễ ngửi phả vào chóp mũi, sau đó trên má liền tiếp xúc với một thứ ấm nóng.
Môi của Lang Trạm trực tiếp dán lên trên má nàng.
Trái tim kêu lên thình thịch, đầu Nguyễn Anh giống như là đốt pháo, nổ lên khiến cho nàng chóng mặt, mặc cho Lang Trạm làm xằng làm bậy.
Bỗng nhiên, chính vào lúc này, một trận gió thổi đến, chiếc cô đung đưa, thấy không thể che đậy một màn xuấ hổ này, Lang Trạm thu người lại, cúi đầu mỉm cười, “phu nhân, muốn đánh muốn mắng tùy nàng.”
Nguyễn Anh:“……”
Nàng nào có tâm tư đánh người, không xấu hổ đến mức tìm một cái lỗ chui vào đã tốt lắm rồi, nàng hốt hoảng đứng dậy, thu hút cái nhìn kì lạ của người đi đường, nàng không thể không giả vờ bình tĩnh, nhấc tay áo lên che đi khuôn mặt đỏ ửng, thực ra là nơi bị Lang Trạm hôn qua, nàng cảm thấy sắp bỏng chết rồi.
Nguyễn Anh thật sự muốn đánh chàng, nhưng vừa nghĩ đến sức lực của bản thân, vẫn là không ra tay, tức giận hét lên, “thiếp muốn ăn cơm!” nhấc váy chạy lên phía trước.
Xem ra đã nghỉ ngơi tốt rồi, có sức lực rồi.
Lang Trạm đi theo che ô cho nàng, đến chùa, Nguyễn Anh thắp hương, vô cùng thành kính cúi đầu, trong lòng im lặng cầu nguyện. Lang Trạm đứng yên ở bên cạnh trông chừng, cũng không hỏi nàng cầu nguyện gì.
Hai người ra khỏi đại điện, đi đến nơi dùng đồ chay, trong ngoài sân đều là người, bên tai là những tiếng ồn ào náo nhiệt. Hai người ngay cả cửa cũng không vào được, chỉ có thể cầm đồ chay ra ngoài sân ăn.
May mà ngoài sân có một cái cây cao chọc trời, Lang Trạm dứt khoát ôm Nguyễn Anh bay lên, tìm một cành cây ngồi xuống.
Nguyễn Anh vô cùng vui vẻ, bưng cơm rung đùi, cũng không sợ ngã xuống, Lang Trạm phía đối diện căng thẳng nhìn nàng, “cẩn thận chút.” Một câu nói liền mấy lần.
“Thiếp biết.” Nguyễn Anh ăn một miếng đậu phụ, vừa trơn vừa mềm, nàng gần như híp mắt hạnh phúc.
Lang Trạm thấy vậy mỉm cười, từ trong bát mình gắp một cọng cải đưa đến bên miệng nàng, “há miệng.”
Nguyễn Anh ngoan ngoãn há miệng.
“Thử cái này.”
Nguyễn Anh ăn cải, không nén nổi khen ngợi, “ngon.”
“Vậy ăn nhiều một chút.”
Rất nhanh, hai bát cơm toàn bộ đều vào bụng Nguyễn Anh, nàng nhìn cái bát không, ngại ngùng nói: “Thiếp đi lấy thêm cho chàng.”
Hôm nay người nhiều như vậy, thức ăn chay lại có giới hạn, lúc này sợ là cái gì cũng không còn nữa.
Lang Trạm lắc lắc đầu, “hay là ta đi.”
Nguyễn Anh thấy chàng đi xuống, chưa từng nghĩ nàng đang ngồi rất ổn, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt già nua nhăn nheo treo ngược lại.
Khoảnh khắc sau đó, Nguyễn Anh muốn hét lên, một bàn tay thô kệch liền bịt chặt miệng nàng, nàng kinh ngạc nhìn ông già tóc bạc trắng từ trên bóng cây rậm rạp nhảy xuống, ngồi ở bên cạnh nàng.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Ông lão cười ha ha, “lão phu thấy mặt cô nương rất quen, cô nương có phải họ Nguyễn?”
Nguyễn Anh muốn gật đầu, lại sợ người này mưu mô khó đoán, liền lắc đầu. Ông lão nhìn vô cũng đáng tiếc, “không phải à, cô nương rất giống với cố nhân của ta.”
Nguyễn Anh chỉ chỉ vào tay của ông lão.
Ông lão cười cười, “bỏ ra cũng được, nhưng lão phu không làm hại cô nương, cô nương cũng không thể làm hại lão phu.”
Nguyễn Anh trong lòng thầm nói cô nương tôi phải tổn thương ông thế nào, suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, ông ấy như là sợ dáng vẻ của mình, lại nói mình giống với cố nhân của ông ấy, chẳng lẽ ông ấy là cố nhân của phụ thân mình?
Nguyễn Anh vội gật gật đầu.
Ông già thu tay lại, Nguyễn Anh thở ra vài hơi, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Ông lão tỉ mỉ nhìn nàng mấy cái, “không đúng! Nha đầu ngươi lừa ta, dáng vẻ của ngươi cứ xem như không phải là con gái của Nguyễn Lan, sợ là cũng có quan hệ thân thích!”
Nguyễn Anh kinh ngạc, Nguyễn Lan chính là đại danh của mẫu thân nàng, vị này quả thạt là bạn của mẫu thân nàng, nhưng nàng vẫn không thể yên tâm, vẫn là không thừa nhận, “thiên hạ rộng lớn, có mấy người dung mạo giống nhau cũng không phải là chuyện kì lạ.”
Ông lão nhìn nàng chăm chú, “lão phu hiểu rồi, cô nương đây là không tin tưởng ta. Cũng phải, nếu thật có một ngày, bỗng nhiên xuất hiện một người nói là quen biết với người mẫu thân đã qua đời của lão phu, lão phu cũng không ngốc đến mức cái gì cũng tin.”
Nguyễn Anh:“……”
Ông lão lại bỗng nhiên nói: “Bồ tát ở đây thật linh, lão phu mới cầu nguyện xong đi lên đây một chuyến, cô nương liền xuất hiện.” Nhếch mép cười, nếp nhăn giống như là vỏ của cây già, đang muốn tiếp tục nói gì đó, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, “có người đến rồi, nhất định đừng nói với nam nhân đó ta đến tìm cô nương.” Sau đó soạt một cái liền không thấy bóng dáng nữa.
Nguyễn Anh càng thêm ngẩn ngơ, giống như là nằm mơ, nhưng dáng vẻ Lang Trạm bưng bát cơm lại khiến nàng nhận thức được hiện thực! Không phải đang mơ!
“Sao vậy?” Lang Trạm thấy nàng không tập trung.
“Không có gì.” Nguyễn Anh hoảng loạn đáp một tiếng, đầu óc vô cùng rối bời, lại so sánh Lang Trạm cùng ông lão đó, cảm thấy vẫn là Lang Trạm đáng tin cậy, ai biết được ông lão bỗng nhiên xuất hiện này lai lịch như thế nào!
Nàng đắn đo nhiều lần, quay đầu về phía Lang Trạm, đợi Lang Trạm ăn xong mới đem chuyện của ông lão tóc bạc kể lại.
Nét mặt Lang Trạm ngay sau đó liền nghiêm túc, “A Anh, lần sau nếu gặp ông ấy, nhất định phải nói cho ông ấy sự thật.”
Tác giả có lời muốn nói: Các thiên thần nhỏ, ngủ ngon!