Thị vệ đáp: “Vẫn chưa.”
Lời nói vừa rớt xuống, một cung nữ liền bưng thức ăn đến, vừa thấy Nguyễn Anh liền mỉm cười, “Nguyễn cô nương!”
Nguyễn Anh cũng mỉm cười: “Tri Thu tỷ.”
Tri Thu là cung nữ hầu hạ bên cạnh Tần thái hậu, rất quen thuộc Nguyễn Anh, “người muốn gặp thái hậu?”
Nguyễn Anh gật đầu.
Tri Thu nói: “Vậy cùng nô tỳ đi vào.”
“Có thể không?” Nguyễn Anh trước khi đến vẫn khổ não nên vào thế nào mới tốt, vừa gặp Tri Thu đã thoải mái như vậy, có chút không dám tin.
“Nếu là người khác, chắn chắn không được, nhưng nàng thì dễ dàng hơn nhiều.” Tri Thu đẩy cửa điện ra, bảo nàng đi vào trước, sau đó bưng thức ăn đi vào.
Trong điện trống trải vắng vẻ, hai mắt của Tần thái hậu nhắm chặt, ngồi xếp bằng lại, phía trước là bức tương phật, Nguyễn Anh bước nhẹ đến.
Tri Thu thì thoải mái hơn nhiều, ba bước thành hai bước đi đến, đem thức ăn đặt xuống trước mặt Tần thái hậu, Tần thái hậu mở hai mắt ra, “ai gia sắp đói chết mất.”
Cảm giác thần bí ngay tức khắc không còn nữa.
Tri Thu phân thức ăn ra cho Tần thái hậu, “thái hậu, người đoán xem ai đến?”
Tần thái hậu: “Tiểu Anh Anh!”
“Thái hậu quả nhiên không phải người thường.” Nguyễn Anh lên trước hành lễ, Tần thái hậu xua tay, “hành những lễ này làm gì? Trong bình đó là nước sương?”
“Vâng.” Nguyễn Anh đứng dậy dâng qua, Tần thái hậu liền mở ra ừng ực ừng ực từng ngụm lớn, “rất ngon!”
Nguyễn Anh liếm môi cười, đợi Tần thái hậu ăn cơm xong, nàng mới hỏi: “Thái hậu còn mấy ngày nữa đắc đạo thành tiên?”
Hai chữ thành tiên lấy lòng Tần thái hậu, Tần thái hậu cười lớn, “sắp rồi, sắp rồi.”
Nguyễn Anh lại nói: “Nước sương đã hứng được mười bình, có lẽ vẫn phải tiếp tục hứng? Hai ngày nay, thái tử điện hạ luôn nghĩ đến người, mỗi ngày đều cùng dân nữ đi hứng......”
Lời của nàng còn chưa nói xong, Tần thái hậu liền chỉ chỉ vào bình mà mình đã uống, “đây là bình mà thái tử hứng?”
“Không phải, là dân nữ hứng.”
Tần Thái Hậu trầm tư, vẫn thật sự có mấy phần phong thái cốt cách phi phàm, “không cần hứng nữa, đợi ai gia xuất quan, trực tiếp đến uống.”
Nguyễn Anh: “......”
“Nghe theo thái hậu ạ.”
Ra khỏi Từ An cung, Nguyễn Anh từ sâu trong lòng xuất hiện một cách nghĩ hoang đường, lẽ nào thái hậu chỉ muốn nàng hứng, thật sự không tín nhiệm ai khác ngoài nàng? Nếu thật sự như thế, vậy người vì sao chỉ tin tưởng một mình nàng? Dọc đường trầm tư suy nghĩ, đến Trường Lạc cung cũng chưa nghĩ ra được kết quả, không nén được đành từ bỏ.
Nghi phi ở thiên điện đọc sách, thấy Nguyễn Anh trở về, vẫy vẫy tay với nàng, Nguyễn Anh nghe lời ngồi xuống bên cạnh, “thái y có lẽ đã đến rồi?”
Nghi phi gật đầu.
Thái y vừa đến, Vĩnh Dương Đế cũng đã biết, cả hậu cung cũng đều biết, nàng với cô cô đã đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Nghi phi nhấc bút viết: Không cần lo lắng.
Nguyễn Anh nhếch mép cười, cho dù xinh đẹp, nhưng vẫn có chút ngốc nghếch.
Nghi phi lại viết: Con có muốn xuất cung?
Nét mặt Nguyễn Anh thay đổi, tâm trạng cũng luống cuống, chỉ biết lắc đầu, “không, con không xuất cung, con ở trong cung này cùng với cô cô.”
Nàng đã 15 tuổi, lúc đầu Nghi phi đưa nàng vào cung là bất đắc dĩ, Nguyễn gia chỉ còn hai người, bà không đưa Nguyễn Anh theo, Nguyễn Anh sẽ bơ vơ không nơi nương tựa.
Chỉ là hôm nay, Nguyễn Anh càng lớn càng thấy rõ trước mắt, trong cung những lời đồn đại vô căn cứ truyền ra ngoài.
Nguyễn Anh vốn không phải không biết những chuyện này, có một hôm sáng sớm, nàng đi hứng sương, ẩn mình trong khóm hoa, nghe hai cung nữ lâu năm nói nhảm.
“Vị ở Chung Túy cung đó thật cam lòng chịu cho, đưa cháu gái ruột của mình vào, Nguyễn cô nương gì chứ, chỉ sợ có tính toán muốn làm nương nương.”
“Việc như thế cũng không phải là tiền lệ.”
“Xí, phàm là có chút lòng vô sỉ......”
Nguyễn Anh từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy hổ thẹn, cho nên không thể tiếp tục nghe, xoay người rời đi, ra khỏi vườn hoa liền xem như không có chuyện gì, cũng không kể cho Nghi phi nghe vì sợ người phiền lòng.
Nhưng Nghi phi không phải là không biết, ngay cả lời đồn đại hai hôm nay giữa Nguyễn Anh và thái tử bà cũng biết.
“Cô cô, con không đi, người có tiểu bảo bảo, đợi tiểu bảo bảo sinh ra, con còn phải dỗ dành, không để tiểu bảo bảo làm ảnh hưởng đến người......”
Nguyễn Anh từ rất nhỏ đã mất đi song thân, lớn lên bên cạnh tổ phụ, sau khi tổ phụ mất đi thì cùng với Nghi phi nương tựa lẫn nhau, ngoài ở bên cạnh Nghi phi ra, nàng không còn nơi nào để đi.
Mắt Nghi phi ướt, hận không thể nhẫn tâm bảo nàng rời đi, đành phải viết lên giấy: Nhớ kĩ, không được quá gần gũi với thái tử điện hạ.
Nguyễn Anh vội gật đầu.
Đợi Lang Trạm đến Trường Lạc cung lần nữa, nàng tiện thể nói với Lang Trạm ý của Tần thái hậu, thái độ vô cùng cung kính.
Lang Trạm im lặng một lát, đáp: “Cô gia biết rồi.”
Nguyễn Anh hoàn toàn nhẹ nhõm.
Năm ngày sau, Tần thái hậu xuất quan trước ngày đã định, người trong cung đều đến trước Từ An cung, hậu cung chư phi xếp hàng quỳ gối, Trịnh hoàng hậu không để Nghi phi đi, con trai của bà cũng không đến, “mẫu hậu thành tiên, nào có để ý đến những lễ nghi phức tạp này?”
Nguyễn Anh trong lòng thầm vỗ tay vì Trịnh hoàng hậu, nhưng vì nàng đến, đồng thời mang theo mấy bình nước sương.
Thời gian vừa đến, cánh cửa của thiên điện mở ra, chỉ nhìn thấy Tần thái hậu một thân trường bào, tay cầm thanh kiếm làm bằng gỗ đào, cả người nghiêm nghị chính khí đi ra.
Nguyễn Anh nghe thấy một phi tử thì thầm, “lão tổ tông thành tiên ở phương nào, ta không nhìn ra được?” Một phi tử khác nói: “Vẫn chưa nhìn ra? Trong kinh thành thầy bói xem tướng sô, đại sư bắt ma đều mặc như thế.” Đối phương lúc này bừng tỉnh ngộ.
Nguyễn Anh cũng bừng tỉnh ngộ, một thân y phục của thái hậu rõ ràng là áo đạo sĩ.
Các phi tử đồng thanh nói lớn: “Kính mời thái hậu......”
“Tiểu quỷ, chạy đi đâu!” Chỉ thấy Tần thái hậu nhấc thanh kiếm lên, tuy đã hơn sáu mươi tuổi, bước đi lại khỏe mạnh như bay, cả người đều bay ra ngoài.
Các phi tử: “......”
Điều này thật điên rồ.
Nguyễn Anh xách mấy bình nước sương cùng với Tri Thu chạy theo Tần thái hậu, thở hồng hộc đuổi đến cổng Đông cung, vừa hay Lang Trạm đi ra, Tần thái hậu cứ thế hướng vào mặt ngài ấy đâm vào.
“Thái tử điện hạ, cẩn thận!” Nguyễn Anh gọi lớn một tiếng, nói xong liền muốn tát vào mình, cần mày nhiều lời sao, đó là cháu ruột của người, người có thể nỡ lòng đâm?
Kiếm gỗ quả nhiên dừng lại ngay trước mũi Lang Trạm, Tần thái hậu chau mày lại, “con ma này rất quen.”
Nguyễn Anh và Tri Thu vội đi lên trước.
Tri Thu: “Thái hậu, người quên rồi? Hôm qua người đã bắt con ma này rồi.”
Nguyễn Anh: “Nhưng người xem, ngài ấy tuấn tú như vậy, người hãy đại phát từ bi tha cho ngài ấy đi.”
Hai người phối hợp không chê vào đâu được, Tần thái hậu đã tin, tỉ mỉ đánh giá một lát dung mạo của Lang Trạm, vô cùng hài lòng nói: “Thật sự tuấn tú, tiểu Anh Anh, tặng cho con!”
Lang Trạm sừng sững bất động.
Tay cầm nước sương của Nguyễn Anh run lên, trong lòng đang chảy máu, “cảm tạ thái hậu.”
“Đứng khách khí, đến đây, đưa rượu tiên cho ai gia.” Nguyễn Anh vội đưa nước sương qua, Tần thái hậu uống hết một bình, mỉm cười một cách sảng khoái, “tiểu Anh Anh, nhanh dắt tiểu quỷ này về trong cung của chúng ta!”
Mắt Nguyễn Anh đờ ra, dắt? Không đến nổi chứ, nàng lén nhìn Lang Trạm, Lang Trạm đóng kịch cũng rất đạt, giống như là tiểu quỷ bị tiên nhân trấn áp, không nhúc nhích tý nào.
Nguyễn Anh vừa đáp ứng với Nghi phi, không đứng gần với thái tử điện hạ, đành phải một tay cầm bình, một tay đưa đến gần Lang Trạm, “oan ức cho điện hạ rồi.”
Lang Trạm không uất ức, vì ngài ấy vốn không động.