Mùa hè, từ sớm trời đã sáng, nàng vừa tỉnh liền trở thành một người hoàn toàn mới, rất nhanh liền đem chuyện phiền não hôm qua ném lại phía sau.
Nhanh chóng thức dậy, nàng đi tìm Nghi phi, phát hiện Nghi phi vẫn đang ngủ, trong lòng có chút khó hiểu: Cô cô từ trước đến nay đều là người chăm chỉ, sao bỗng nhiên lại ngủ nướng? Nàng nghĩ thế nào cũng không hiểu được, đành phải đem nguyên nhân quy về do xuất cung mệt.
Thấy trong cung không có việc gì, Nguyễn Anh thu dọn xong liền ra cửa, đi về phía hoa viên lấy sương. Đây là việc Tần thái hậu căn dặn nàng làm trước khi bế quan, Tần thái hậu nghĩ rằng đợi đến lúc mình xuất quan cũng chính là lúc trở thành tiên, tiên nữ mà, sao có thể ăn ngũ cốc hoa màu, như thế ảnh hưởng đến hình tượng, uống nước sương mới có thể lộ ra tiên khí tung bay!
Nguyễn Anh làm việc tương đối chăm chỉ, tuy cho rằng ngôn luận này của Tần thái hậu là chuyện linh tinh, người cũng không thể thành tiên, nhưng việc đã đáp ứng người nàng nhất định phải hoàn thành. Nàng đã thay Tần thái hậu lấy đầy mười bình sương, vẫn là cảm thấy không đủ để người uống, quyết định thay người lấy thêm mười bình.
Sáng sớm tinh mơ, trên đường ít cung nữ, đến hoa viên càng yên tĩnh hơn, Nguyễn Anh xách một cái bình lớn qua lại không ngừng trong khóm hoa, như một con ong vừa cần cù vừa vui vẻ bay vù vù lấy mật hoa, bận rộn gần nửa buổi sáng, cho đến khi ánh mắt trời trở nên gắt hơn, sương từ nhân gian bốc hơi lên, Nguyễn Anh mới từ khóm hoa chui ra.
Vừa ngẩng đầu, nàng liền nhìn thấy nam nhân quyền quý ngồi trong đình nghỉ mát phía đối diện, mắt nàng híp lại, sợ hãi chui vào lại.
Hôm qua nghĩ phải tránh vị thái tử gia này.
Ngài ấy suy cho cùng đã cứu mình, vẫn nên lên trước hành lễ.
Nhưng tinh thần ngài ấy không ổn định, nhưng … …
Nhưng gì, có thể cướp bình sương này sao?
Trong đầu Nguyễn Anh có hai người đang đánh nhau.
Trong đó một người thỏa hiệp nói: “Đi ra nhìn một cái, nếu ngài ấy vẫn ở đó, thì đến hành lễ.” Một người khác miễn cưỡng đồng ý.
Nguyễn Thanh lần nữa ra ngoài, vị nam nhân tôn quí đó vẫn còn! Trong lòng nàng không kìm được gào khóc một tiếng, chỉ muốn lùi lại, nam nhân trong đình liếc mắt liền nhìn thấy nàng, nàng thực sự không có cách trốn, đành phải bước nhanh đến.
Lang Trạm vừa mới xuống triều, trang phục thái tử trên người vẫn chưa thay, Nguyễn Anh vào đình, cung kính hành lễ, thành khẩn cám ơn ơn cứu mạng hôm qua của ngài.
“Đứng dậy đi.”
Lang Trạm nhìn qua, nhiệt độ tăng cao, Nguyễn Anh lại bận rộn rất lâu, thái dương ra rất nhiều mồ hôi, tóc ướt đẫm, đôi môi đỏ tươi cũng hơi ẩm ướt, đôi mắt của Lang Trạm cứnhìn cứ nhìn không hề rời đi.
Nguyễn Anh thấy ngài ấy hồi lâu không nói, không thoải mái di chuyển cơ thể, “điện hạ, nếu không có việc … …”
“Cái này cô gia cần.” Lang Trạm tinh thần quả nhiên không ổn định, không đợi cô nói xong, bỗng từ trên ghế đứng dậy, giật lấy cái bình trong lòng Nguyễn Anh rồi rảo bước rời đi.
Nguyễn Anh: “… …”
Ngài ấy thích cái này?
Vậy cũng được, đang lo không có cách gì báo đáp ngài ấy, hôm sau lấy nhiều hơn mấy bình cho ngài ấy thì được rồi.
Nguyễn Anh tay không trở về Chung Túy cung, Nghi phi đã thức dậy, được các cung nữ bồi dùng bữa sáng, thấy Nguyễn Anh quay về, vẫy tay gọi cô đến ăn cùng.
Nguyễn Anh đáp một tiếng vâng, về phòng thay y phục trước, chỉnh sửa gọn gàng sạch sẽ mới ra ngoài dùng bữa sáng.
Thức ăn bày biện ra, Trịnh hoàng hậu phái người đến đưa tin, nói là trong cung nhàm chán, bảo Trịnh phủ đưa một gánh hát hí kịch vào cung, muốn mời các tỷ muộitrong cung đến Trường Lạc cung nghe hí kịch.
Nghi phi và Nguyễn Anh hôm nay không có việc gì gấp, hơn nữa cũng không thể làm phật ý Trịnh hoàng hậu, liền cho người trong cung trả lời lát nữa sẽ đến.
Trở về tẩm điện, cung nữ trang điểm cho Nghi phi, nữ tử trong gương ấm áp điềm tĩnh, vô cùng xinh đẹp. Nghi phi tuy không thể nói chuyện nhưng rất xinh đẹp, nếu không thì Vĩnh Dương Đế cũng không thể đặc biệt hạ chỉ lệnh cho người vào cung.
Trong hậu cung này, người có thể dựa dẫm vào cũng chính là khuôn mặt này, trừ khuôn mặt này ra, có lẽ … … nàng nhẹ xoa phần bụng bằng phẳng của mình.
Nguyễn Anh thân mật tiến lại gần, “cô cô quả nhiên xinh đẹp nhất!” Nghi phi thu tay lại, quay đầu xoa mặt nàng, tầm mắt liếc nhìn về phía gương, khuôn mặt trong gương đó có mấy phần giống với bà, lại có phần trội hơn so với bà.
Nguyễn Anh đối với khuôn mặt gây họa này của mình không hề hay biết, tự nhiên đưa gần lại mặc cho Nghi phi xoa.
Trong mắt Nghi phi không kìm được lộ ra vài phần lo lắng.
Trường Lạc cung có một khu vườn xanh, chuyên dùng để nghe hí kịch, đợi sau khi các phi tử hậu cung đến, tiếng oanh oanh yến yến vô cùng náo nhiệt.
Trịnh hoàng hậu ngồi ở phía trên, thấy Nghi phi mang Nguyễn Anh đến, đưa tay lên, “Nghi phi đến bên này.”
Trong sân yên tĩnh.
Nghi phi đi đến phía dưới bên trái của Trịnh Hoàng Hậu ngồi xuống. Từ khi bà vào cung, vì không biết nói chuyện nên không ít người chế giễu, lại vì khuôn mặt này không ít người đố kị, cảnh ngộ vô cùng đáng thương, may mà Trịnh hoàng hậu bảo vệ bà ở mọi nơi, bà biết Trịnh hoàng hậu giúp đỡ bà là có mục đích, trong lòng bà cũng không tránh khỏi có mấy phần cảm kích.
Hơn nữa, bà và Trịnh hoàng hậu thực sự là người trên cùng một con đường, không sợ người khác đem bà và hoàng hậu đánh đồng thành một phe phái.
Nguyễn Anh vừa vào liền tập trung tinh thần, tuyệt đối không nói nhiều một câu, tuyệt đối không nhìn nhiều, chỉ đứng bên cạnh cô cô bưng trà pha nước.
Hí kịch đã bắt đầu.
Có người đến muộn.
“Qúi phi nương nương giá đáo!”
Thần sắc của các phi tần hơi thay đổi, Trịnh hoàng hậu nhìn lên, nghiêng người nói với Nghi phi ở phía dưới: “Trời nóng, muội phải cẩn thận một chút, không được hành sự lỗ mãng.”
Nghi phi mỉm cười gật đầu.
Nguyễn Thanh nghe vậy không hiểu, hành sự lỗ mãng gì? Cô cô nàng làm việc rất cẩn thận mà!
Nhưng hôm nay trong cung chỉ có một vị qúy phi, đó chính là Sở Nhu, chỉ thấy bà ấy một thân y phục truyền thống của người Hán, lúc từ tốn bước đến như là cây thược dược nở hoa tươi sáng, đi đến phía trước Trịnh hoàng hậu, thờ ơ hành lễ.
Biểu Tình của Trịnh hoàng hậu rất nhạt, “muội đến muộn, ngồi đi.” Thực ra bà đối diện với hậu cung chư phi đều như vậy, các phi tần cũng đã thành thói quen.
“Thần thiếp cũng không còn cách nào, bệ hạ ở chỗ của thần thiếp, thần thiếp không rời đi được.” Sở Nhu thành thạo ngồi xuống phía dưới bên phải hoàng hậu, hoàng hậu nghe vậy liền đáp: “Bệ hạ ở đâu muội cũng không rời đi được.”. Truyện Dị Năng
Các phi tần che miệng cười.
Sở quý phi tức giận nghiến răng, lại không thể phản bác được, Trịnh hoàng hậu ngay cả bệ hạ cũng không mời, trực tiếp dùng bà ta thay thế, có thể thấy trong lòng điên cuồng cỡ nào, bà ta chỉ cần tranh cãi, Trịnh hoàng hậu có thể đánh bà ta đến bán sống bán chết, vừa mới khoe khoang bệ hạ ở chỗ bà ấy đã là hết sức dũng khí, có trách thì trách bụng của bà ta thua kém, chưa sinh được con trai.
Sở Nhu phi nuốt xuống cục tức này, ánh mắt tùy ý liếc một cái, nhìn thấy Nguyễn Anh bỗng nhiên ngơ ngác, Nguyễn Anh trong lòng đang vỗ tay thái độ của Trịnh hoàng hậu, bỗng phát hiện Sở phi nhìn mình chăm chú, đành phải vờ như không biết, cúi đầu nói chuyện với Nghi phi. Nghi phi không lên tiếng trả lời vài câu.
Đợi Sở quý phi thu lại ánh nhìn, Nguyễn Anh mới thở phào nhẹ nhõm, sợ Nghi phi khát, trước hết nàng thay trà cho Trịnh hoàng hậu, lúc này mới thêm trà cho Nghi phi.
Trịnh hoàng hậu trong mắt mang theo ý cười, “A Anh có lòng.”
Nguyễn Anh thật sự kính nể Trịnh hoàng hậu, thấy người từ trước đến nay luôn vui vẻ hòa nhãvới mình, còn cười với mình, sau đó liền ngại ngùng đỏ mặt.
Kì lạ mà nói, Trịnh hoàng hậu chỉ đối diện với Lang Trạm và Nguyễn Anh mới có chút thay đổi, phần lớn là ý cười nhạt, có thể nhìn ra được, người thực sự thích Nguyễn Anh.
Nghi phi được đứng dưới danh nghĩa của người cũng có nguyên nhân về mặt này.