Tô Đình lúc này đang bị Thịnh Triết ngăn cản ở một góc khuất trong trường
Cô vốn định cùng đám đàn em của Niệm Ức tới bệnh viện. Nhưng không ngờ bản thân nằm im cũng trúng đạn. Cô không hiểu tại sao mình lại có tên trong danh sách các tiết mục văn nghệ đại diện cho lớp. Vì vậy, sau khi tan học, cô liền đến gặp cô chủ nhiệm của lớp để hỏi rõ việc này.
Ai ngờ, cửa văn phòng giáo viên còn chưa chạm được, cô đã bị Thịnh Triết kéo đi mất rồi.
Tô Đình bình tĩnh nhìn người đi phía trước mình, chậm rãi mở miệng: “Buông tay.”
Lời nói của cô cực kì nhẹ nhàng, như gió thoảng, lại như mây bay, nhưng lọt vào tai Thịnh Triết lại làm hắn cứng đờ cả người, bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô dần thả lỏng, hắn quay người lại, hạ mắt nhìn cô gái làm phiền tâm trí hắn bấy lâu nay.
Nơi cổ tay trắng nõn đỏ lên một vòng, rất chói mắt. Tô Đình cố gắng ngăn cản cảm giác chán ghét trong lòng. tiếp tục nói: “Có chuyện gì vậy?”
Thịnh Triết không biết phải mở lời như thế nào cả. Hắn luống cuống tay chân, hắn… hắn muốn bọn họ giống như trước đây.
Và Thịnh Triết thật sự nói thành lời: “Tớ biết trước đây tớ đã làm chuyện có lỗi với cậu, tớ xin lỗi, tớ thật sự rất hối hận, tớ sẽ làm tất cả những gì cậu muốn để chuộc lỗi, chúng ta… chúng ta trở lại giống như trước đây có được không?”
Tô Đình giật mình, sau đó cô chợt cười nhẹ, nụ cười đó khiến lòng Thịnh Triết chìm xuống. Cô giống như là không còn để ý đến hắn nữa rồi.
Chưa đợi Tô Đình đáp lời, hắn đã vội nói, không khó để nghe được sự run rẩy trong đó: “Cậu đừng vội trả lời! Trước đây là tớ không đúng, tớ không biết tại sao mình lại làm như vậy với cậu, rõ ràng là tớ…” thích cậu kia mà.
Hắn ta không hiểu được bản thân mình, trước đây, hắn có cảm tình với Tô Đình, hẳn là hắn đã thích Tô Đình, nhưng mà những sai lầm kia lại thật sự do hắn làm ra. Thịnh Triết bị chính sự mâu thuẫn của mình khiến cho tâm thần không yên, hốt hoảng.
[Truyện của Tranh Ca chỉ đăng tại NovelToon, vậy nên tất cả các trang web còn lại đều là reup nhé! Mọi người hãy đọc của chính chủ để ủng hộ tác giả nha :3]
“Thịnh Triết, lúc tôi sốt đến nóng cả đầu, cần người đưa đi bệnh viện, cậu đang giảng bài cho Hà Kiều.”
“Tôi bị mọi người đổ oan, cậu bảo vệ Hà Kiều.”
“Tôi ở một chung chỗ với Hà Kiều, không làm gì cũng bị cậu đến răng dạy.”
“Tôi dậy sớm làm bánh cho cậu, cậu lại ném hộp bánh đó đi chỉ vì Hà Kiều bị dị ứng với trứng trong đó.”
“Tôi…”
“Đừng! Đừng nói nữa!” Thịnh Triết càng nghe, trái tim nơi lồng ngực càng đau, hắn không muốn… vốn hắn không muốn làm như vậy! Tại sao? Tại sao chứ?
Tô Đình cũng đúng như lời của Thịnh Triết, dừng lại, ánh mắt màu trà kia vẫn đẹp như ngày nào, nhưng nó không còn ánh sáng như mỗi lần cô thấy hắn trước đây, đôi mắt đó chỉ có lạnh nhạt.
“Được rồi, tất cả mọi chuyện đã qua, giờ đây cuộc sống của ai, người nấy sống, không cần để ý đến đối phương đâu.”
Đây là giới hạn cuối cùng của cô, cô chỉ có thể thay nguyên chủ làm đến đây, dù sao, cô ấy cũng đã yêu người này nhiều như vậy, nhưng nếu hắn làm gì quá đáng, cô đương nhiên sẽ không nương tay.
Thịnh Triệt chết lặng đứng đó, cả người giống như một chú chó bị bỏ rơi, không biết đâu là đường về nhà.
Đã nói xong những gì muốn nói, Tô Đình không nán lại nữa, cô cất bước rời đi.
“Tô Đình…” Thịnh Triết khàn khàn gọi tên cô.
“Như thế nào cậu mới tha thứ cho tôi?”
Tô Đình dừng bước chân, xoay người lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Thịnh Triết, cậu không hiểu, có rất nhiều thứ, đánh mất chính là đánh mất. Chúng ta không thể quay lại giống như trước đây được nữa.”
Cô gái đứng dưới nắng chiều, cả người nhẹ nhàng thanh tao, đến cả nụ cười kia cũng dịu dàng đến như vậy.
Đôi mắt Thịnh Triết phản chiếu hình bóng cô gái cùng nắng chiều, rất sáng, rất sáng. Nhưng chỉ có hắn mới biết, bản thân đang rơi vào đầm lầy, mất dần ánh sáng.
Nhìn biểu cảm chết lặng của Thịnh Triết, Tô Đình bỗng cảm thấy buồn, buồn cho số phận của nguyên chủ. Rõ ràng cả hai đều có cảm tình với nhau, ở bên nhau lâu như vậy, chỉ vì cái gọi là cốt truyện kia mà người yêu trong đau khổ, kẻ xem người hắn yêu là kẻ thù.
Tô Đình chớp chớp mắt, nhìn bầu trời nhuộm màu hoàng hôn, hỏi khẽ: “Tô Đình, nếu là cô, cô có đồng ý với hắn không đây?”
Tiếng lá cây xào xạc, tiếng học sinh vui đùa, nhưng không có tiếng trả lời cho câu hỏi ấy.
Cô cười, không cố gắng đạt được câu trả lời nữa.
Hà Kiều hai người đứng ở kia, móng tay đâm sâu vào da thịt, cô ta cắn chặt môi, hai mắt đỏ bừng. Dạo này, làm sao cô ta có thể không cảm nhận được Thịnh Triết đang ngó lơ mình? Có rất nhiều lần, cô ta tìm cách đến gần hắn, nhưng không phải bận thì là đang thất thần nhìn Tô Đình. Ánh mắt chỉ có một người đó khiến cô ta như phát điên lên.
Rốt cuộc là làm sao vậy? Thịnh Triết đã gần như thích cô ta, bắt đầu chán ghét Tô Đình rồi mà?
Hà Kiều không cam tâm, cô ta làm nhiều chuyện như vậy, cũng bồi cả bản thân mình vào, đương nhiên không thể để mọi thứ đổ sông đổ bể được.
Vì vậy nên, Hà Kiều quyết định nói dối với ban cán sự lớp rằng Tô Đình muốn tham gia cuộc thi văn nghệ lần này, lớp phó phong trào có hơi nghi ngờ, nhưng cô ta lại nói tiếp rằng vì Tô Đình có việc gấp cần phải đi nên nhờ cô ta đến báo, thành công ghi tên Tô Đình vào danh sách.
Chờ đi Tô Đình, cô sẽ không còn thời gian để quấn lấy Thịnh Triết nữa đâu!