Nói cũng lạ, trong một đám người coi học tập giống như là kẻ thù, vậy mà lại lọt ra một Tư Việt chịu khó học tập.
Cũng coi như là kì tích đi.
“Mẹ kiếp, ông đây không làm nữa, mày đi mà làm mình mày đi!!!” Mấy con số này, tách ra thì hiểu, nhưng sao gộp chúng lại thì lại như thiên kinh thế này??? Hắn thà viết bản kiểm điểm còn hơn phải làm mấy cái bài linh tinh này!
“Tao kéo mày leo rank.” Tư Việt cũng không nóng nảy, từ tốn nói một câu.
Tiểu Ngũ còn đang xù lông lập tức ỉu xìu xuống, hình như còn… bẹp bẹp miệng nữa.
Miệng thì lầm bầm chửi rủa, tay lại rất thành thần, tiếp tục mở đề ra làm tiếp.
Tư Việt không nói gì nữa, khóe môi ẩn ẩn cong nhẹ.
[Truyện của Tranh Ca chỉ đăng tại NovelToon, vậy nên tất cả các trang web còn lại đều là reup nhé! Mọi người hãy đọc của chính chủ để ủng hộ tác giả nha:3]
=====
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thoắt cái đã đến ngày hôm sau, cuộc thi văn nghệ chính thức diễn ra.
Hội trường chật kín chỗ, đâu đâu cũng là đồng phục học sinh, tiếng nói cười, tiếng thử mic, tiếng thầy cô hô trật tự,… náo nhiệt làm sao.
Cả một đời người, khoảng thời gian đáng nhớ nhất có lẽ là thời học sinh đi.
Cười lên muôn hoa nở rộ, cả dải ngân hà như được gói gọn trong ánh mắt.
Một lần nữa được trải qua thời thanh xuân tươi đẹp như vậy, Tô Đình thầm cảm tạ trời đất, cô luôn hài lòng với những gì mình có, chưa từng có mong muốn xa với gì, nhưng được xuyên tới đây, nói cô không vui là nói dối.
Tô Đình nhìn mình trong gương, hơi xuất thần.
“Nhanh nhanh nhanh, chương trình sắp bắt đầu rồi!”
Có tiếng hối thúc vọng lại, Tô Đình hồi thần, ánh mắt cô vừa lấy lại tiêu cự thì đã chạm ngay vào một đôi mắt sâu thẳm.
Không biết từ khi nào, thiếu niên đã đứng ở đó, đồng phục gọn gàng cũng không che dấu được khí tràng mạnh mẽ kia, nhìn từ khoảng cách này, hắn quả thực giống như vương tử bước ra từ trong tranh.
Tô Đình cong môi, cuối cùng không nhịn được nở một nụ cười vui vẻ.
Niệm Ức cũng cong khóe môi theo cô, đôi mắt không tha, từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng vào cô.
Cô hôm nay đẹp quá…
Đẹp đến mức hắn không còn thấy được ai khác nữa, trong tim trong mắt đều là cô.
Làn da cô vốn đã trắng, khoác lên người bộ váy đỏ rượu càng làm cho cô giống như là tinh linh, bởi vì đẹp đến mức không thật, đẹp đến mức lung linh huyền ảo.
Cố tình cô lại không biết mình thu hút đến mức nào, còn nở một nụ cười tươi như vậy.
Không chỉ Niệm Ức nhìn cô, hầu hết tầm mắt của mọi người trong hậu trường đều như có như không mà liếc mắt đến, có người không nhịn được lén chụp mấy tấm đăng lên diễn đàn trường.
Bỗng lúc này, cánh cửa của hậu trường được đẩy ra.
Hà Kiều cùng Thịnh Triết nối đuôi nhau bước vào, cả hai đều có dung mạo không tầm thường, đứng cạnh nhau càng giống như kim đồng ngọc nữ.
Bị mọi người nhìn với ánh mắt chọc ghẹo như vậy, Hà Kiều ngại ngùng đỏ mặt, len lén liếc nhìn Thịnh Triết.
Thịnh Triết như không hiểu ánh mắt của mọi người, như bình thường cười cười chào hỏi, ánh mắt hắn không dấu vết đảo qua toàn bộ căn phòng, đến khi nhìn thấy một bóng hình mới dừng lại, nhưng chớp mắt liền dời đi.
Các nữ sinh vây quanh Hà Kiều, gương mặt không dấu được sự hâm mộ.
“Trang phục trên người cậu đẹp thật đấy, nhìn chất vải này, chắc chắn cũng tốn không ít tiền phải không?”
“Sao cậu lại đi cùng Thịnh Triết thế? Hai người xác định quan hệ rồi à?”
“Cậu được ai trang điểm cho thế? Nhìn thật lắm!”
“…”
Hà Kiều nở nụ cười thân thiện, trong lòng như muốn nở hoa, bên ngoài thì giải đáp từng vấn đề một, khi nói đến quan hệ giữa cô ta và Thịnh Triết, Hà Kiều lắc lắc đầu nhưng trên mặt lại không giấu được nét ngượng ngùng.
Mọi người hiểu ý cười ầm cả lên.
“Được rồi, mọi người đừng đùa nữa, chúng ta sắp phải lên sân khấu rồi đó.” Hà Kiều vừa đỏ mặt vừa nhắc nhở mọi người.
Chỗ ngồi của Tô Đình là góc khuất, lại thêm nhiều người chen lấn, Hà Kiều không thấy cô đâu, bèn như vô tình mà hỏi một câu: “Lớp chúng ta đến đông đủ rồi sao?”
Chuẩn bị thi rồi mà Tô Đình kia còn chưa đến sao? Đừng nói là thấy sợ hãi rồi nhé? Hà Kiều thầm vui vẻ trong lòng.
Nhưng chưa bao lâu cô ta đã ngừng cười, có bạn học trả lời cô ta: “Tất cả đều đã đến rồi.”
Đến rồi, vậy Tô Đình đâu?
Bỗng nhiên, cô ta thấy Niệm Ức, nhất thời ngây ngẩn cả người. Hắn… hắn ở đây làm gì? Sao nãy giờ cô ta không thấy hắn?
Khoan đã, nếu hắn đứng ở đó, hẳn là…
Nhìn thấy thiếu nữ kia, cả người Hà Kiều đều không khỏe.
Lúc này cô ta mới chú ý đến, ban đầu lúc mới đến, mọi người còn vây quanh cô ra, bây giờ giải tán, ngược lại không nhìn đến cô ta nữa, tầm mắt đa phần đều tập trung vào Tô Đình bên kia.
Hà Kiều cắn răng, đáy mắt lộ ra tia hung ác. Tô Đình như cảm nhận được, nhấc mắt lên nhìn cô ta một cái, sau đó thản nhiên buông mắt xuống.
Động tĩnh của Hà Kiều lớn như vậy, đương nhiên cô không thể không biết, nhưng chuyện không liên quan đến mình, cô hơi lười quan tâm.
Tô Đình đứng dậy, bước lại gần Niệm Ức, hơi bất đắc dĩ: “Tớ không sao, cậu xuống dưới khán đài trước đi.”
Mỗi một bước chân của cô, Niệm Ức cảm thấy nhịp tim của mình lại tăng thêm một chút. Hắn đứng im, hạ mắt nhìn cô.
“Ừm.” Giọng hắn hơi khàn, hắn không dám nói quá nhiều, sợ cô nhìn thấy cái gì.
Tô Đình gật gật đầu, chờ hắn đi. Nhưng đứng một hồi, đối phương vẫn bất động.
Tô Đình: “…”
“Sao vậy?” Cô không hiểu lắm, nghiêng đầu khẽ hỏi.
Mái tóc được uốn nhẹ bồng bềnh theo động tác của cô mà rơi xuống bên vai.
Niệm Ức ma xuôi quỷ khiến vươn tay vén tóc, đầu ngón tay lướt qua da thịt của cô, một trận tê dại.
“Vậy tôi đi đây.”
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thân, vừa rồi cô cảm giác trái tim của mình đập có hơi nhanh, nhưng tất cả đều bị cô lấy lý do là lo lắng trước khi lên sân khấu.
Hình ảnh chàng trai vén tóc cho cô gái rất nhanh đã bị người chụp lại, Tô Đình vẫn chưa trình diễn đã trở thành chủ đề nóng trên diễn đàn.
Hà Kiều lén nhìn Thịnh Triết, cô ta hy vọng lần này hắn ta vẫn giống như gần đây, không thèm để ý đến Tô Đình, nhưng cô ta sai lầm rồi, Thịnh Triết không những nhìn, mà còn nhìn rất lâu.