Cô không có quá nhiều hứng thú với thế giới bên ngoài, cô chỉ muốn an ổn mà sống cuộc sống không có quá nhiều vướng bận của mình.
Lúc nhỏ, cô đã nhận ra được mình không giống với đồng bạn.
Đừng hỏi cô vì sao còn nhỏ đã hiểu được. Đơn giản vì nó rất dễ thấy.
Ai cũng không có tóc, ngoại trừ cô. Cô không những có tóc, mà tóc của cô còn rất dài.
Sau này, lớn hơn một chút nữa, cô liền hỏi trụ trì tại sao cô lại không được xuất gia. Mỗi lần cô hỏi như vậy, trụ trì chỉ lắc đầu, cười hiền từ mà nói rằng: “Duyên trần của con chưa dứt.”
Tô Đình không hiểu, cô không cha không mẹ, không người thân thích, thì lấy đâu ra duyên để mà dứt chứ?
Cứ như vậy, Tô Đình sống ở chùa đến năm mười tám tuổi, từ một đứa bé đỏ hỏm trong tả lót đến thiếu nữ dịu dàng thanh tao.
Cô vẫn còn nhớ rõ chiều hôm đó, trụ trì gặp riêng cô, ngài ấy nói với cô rằng: “Đã đến lúc con phải đi rồi, có người đang đợi con.”
Tô Đình ở chùa, cùng học, cùng tu dưỡng với đồng bạn nên cô không đến mức cái gì cũng chưa biết.
Nhưng một người không danh phận, không nhà cửa, lại không người thân thiết như cô muốn sống tự lập thật sự rất khó.
Cũng may, trụ trì thương cô một thân một mình, dù ngoài mặt không nói gì nhiều, nhưng sau lưng vẫn nhờ người giúp đỡ cô công việc cùng chỗ ở.
Trở thành nhà thiết kế sườn xám, ngay đến cả Tô Đình cũng không ngờ được.
Người được trụ trì nhờ giúp cô không chỉ cho cô chỗ ở, mà còn thu nhận cô làm đồ đệ, dạy cô rất nhiều thứ về sườn xám.
Bà ấy không muốn tâm huyết của mình bị mai một, vậy nên đem hết tất cả những gì bà ấy có truyền dạy cho cô.
Cô không hiểu, mình là người ngoài, tại sao bà ấy lại tin tưởng cô như vậy.
Đến khi gần nhắm mắt xuôi tay, bà ấy mới nói với cô: “Bà tin vào trụ trì, cũng tin vào cháu, ngay lần đầu gặp mặt, bà đã biết bà tìm đúng người rồi.”
[Truyện của Tranh Ca chỉ đăng tại NovelToon, vậy nên tất cả các trang web còn lại đều là reup nhé! Mọi người hãy đọc của chính chủ để ủng hộ tác giả nha:3]
Những năm sau đó, Tô Đình càng nổ lực hơn nữa, thứ cô muốn không phải là danh tiếng, cô chỉ là không muốn cho trụ trì, bà lão giúp đỡ cô… và cả người mà trụ trì nói đang đợi cô thất vọng mà thôi.
Sơ Lạc cũng là được Tô Đình cứu giúp, sau đó mới quen biết nhau.
Lúc đó, cả người Sơ Lạc đều là máu, nằm thoi thóp gần chung cư của Tô Đình.
Vừa vặn thay, tối hôm đó Tô Đình không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một chút, bắt gặp Sơ Lạc nằm đó, cô cũng không do dự nhiều mà gọi cấp cứu.
Cứ tưởng đó chỉ là người qua đường, tiện tay giúp đỡ mà thôi, nhưng Sơ Lạc sau khi tỉnh dậy lại chỉ nhớ được Tô Đình, không gặp được Tô Đình thì không chịu điều trị.
Bác sĩ nói, người cuối cùng cô ấy gặp là Tô Đình, vậy nên đối với Tô Đình có một sự ỷ lại nhất định.
Tô Đình bất đắc dĩ ở bên cạnh chăm sóc Sơ Lạc, dần dần, hai người trở nên thân thiết hơn.
Dù Sơ Lạc có hồi phục, thì tình cảm giữa hai người cũng không có khúc mắc gì.
Biết được Tô Đình là nhà thiết kế sườn xám, Sơ Lạc liền ứng cử vị trí trợ lý, thuyết phục Tô Đình rằng nhà thiết kế nên có một trợ lý để lo liệu những việc khác thì mới có thể tập trung vào việc thiết kế sản phẩm được.
Tô Đình bị lời lẽ chính đáng của cô ấy thuyết phục, hoặc cũng có lẽ đây là người bạn đầu tiên sau khi rời chùa, nên cô đồng ý.
Ba năm tiếp theo, hai người cùng nhau tạo nên Thường Đình, từ một phòng thiết kế nho nhỏ không người biết, đến Thường Đình luôn được mọi người săn đón.
Chuyện sau đó nữa, chính là Thường Đình bị người khác sao chép, Tô Đình vì không để ý nhiều đến vấn đề này mà bị kẻ sao chéo lợi dụng, danh tiếng của Thường Đình ngày càng xuống dốc.
Sơ Lạc không nhìn được nữa nên tìm cách khiến “tiên nữ không nhiễm bụi trần” Tô Đình xuống trần gian, mong muốn cô có thể thay đổi một chút, không thờ ơ, cũng không nằm im chờ chết như vậy nữa.
Cô ấy thành công, Tô Đình vậy mà muốn bảo vệ nhân vật phản diện trong cuốn sách ấy.
Nhưng chính Sơ Lạc cũng không ngờ được, Tô Đình sau khi đọc xong lại rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Bác sĩ nói Tô Đình không có vấn đề gì, cô chỉ là đang ngủ mà thôi.
Nhưng cô đã ngủ ba ngày rồi.