"Hiện tại ta đã biết âm mưu của đám người này rồi, cũng biết kết cục của Tô Vân sẽ ra sao, không lẽ ta lại quay đầu bỏ đi, nhắm mắt làm ngơ? Tuy là cách làm hợp lý, cũng không có ai trách cứ ta, nhưng liệu lương tâm ta có tự tha thứ cho mình hay không? Liệu mỗi đêm sẽ thấy oan hồn của Tô Vân về báo mộng bao nhiêu lần?"
Hệ Thống Tà Đạo lạnh nhạt lên tiếng:
- Tâm chủ nhân còn chưa đủ tà a.
Hưng dùng suy nghĩ phản bác:
"Đối với ta mà nói, tà đạo cũng chỉ là một công cụ để ta sử dụng mà thôi, không phải là mục tiêu mà ta tôn thờ, nó cũng không thể độc chiếm được tâm ta."
Hệ thống im lặng một lúc, rồi nói ra:
- Thôi, như vậy cũng được, chỉ cần ngươi đừng trở thành nhà từ thiện.
“Ta cũng biết thế giới này không phải chỗ làm từ thiện.”
Hưng cười đáp, sau đó nhanh bước đuổi theo nhóm bắt cóc Tô Vân.
Hắn là một linh hồn thời hiện đại yên bình hơn đại lục Thiên Nam rất nhiều, thà hắn chưa từng biết gì thì không nói, chứ hắn đã biết được kết quả là Vân sẽ bị cưỡng xong giết thì hắn không thể nào cứ như vậy mà quay đít bỏ đi nổi, Hưng không có máu lạnh tới mức đó được.
Tuy nhiên, đối với địch nhân hắn sẽ hoàn toàn không nhân nhượng, vì hắn biết rõ, ở đại lục này, nếu xảy ra chiến đấu chân chính, ngươi không chết thì ta chết, không có chuyện nhân từ.
Đám người kia dẫn Vân đi được một lúc thì sắp đi ngang một ngã rẽ, Vân biết có thể chạy vào ngã rẽ này mà ra ngoài đường cái, vì vậy Vân quyết định bắt đầu làm ra chuẩn bị mở đường máu.
Mà đám bắt cóc cũng dễ gì mà không biết bọn hắn sắp đi ngang một ngã rẽ dẫn ra bên ngoài, nên bọn hắn cũng âm thầm bắt đầu đề phòng con mồi trốn thoát. Nếu Vân thật sự thoát thì bọn hắn không dám vác mặt về gặp sếp nữa, bằng không sẽ bị tên sếp kia lột da lóc thịt ném cho linh thú ăn.
Hưng nhìn thấy không khí bắt đầu căng thẳng thì vội lấy ra một tấm vải che mặt lại, không thể để bọn người kia biết dung mạo của hắn được, sau đó nuốt vào một viên Cường Thủ Đan, Bách Tiên Kính cũng đã sẵn sàng trong tay.
Vừa đến đoạn ngã tư kia, tâm niệm Vân khẽ động, một quả cầu pháp lực màu xanh lá nho nhỏ bị ném xuống đất.
Ào, ào...
Một trận cuồng phong nổi lên, tạo thành một màn khói bụi mịt mù. Trong khoảnh khắc, đám người bắt cóc ngay cả đồng đội cũng không thấy, huống hồ con mồi là Tô Vân. Bọn hắn rơi vào hoảng loạn, không ngờ được Vân còn có một chiêu này. Tên mặt dài lúc nhận nhiệm vụ chỉ được cho biết là tu vi Vân không cao lắm, có thể dùng nhiều Pháp Giả, Đấu Giả tầng tám mà đánh ra chiêu lấy thịt đè người, hắn cũng không biết Vân là pháp giả thuộc tính gì.
Tên mặt dài và tên mắt hí chỉ là tán tu đầu đường xó chợ gần đây được người ta thuê mướn làm việc. Bọn hắn cũng không phải dân chuyên nghiệp, chỉ biết cầm tiền rồi đi làm bừa chứ không có nhiều chiến thuật lắm, vì vậy mà đội hình dễ dàng bị Vân làm cho rối loạn trong khói mù.
“Đừng tưởng ngươi chạy thoát!”
Tên mắt hí la lên, ném ra một quả cầu lửa.
Ầm...
“AAA!”
Một tiếng thét quen thuộc vang lên, một tên đồng đội của Mắt Hí ngã xuống.
“Đồ ngu, trong khói mù mà lại ném cầu lửa bừa bãi!”
Mặt Dài quất vào ót Mắt Hí một cái, giận dữ nói ra.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Mắt Hí gãi đầu hỏi.
“Hừm, lão ngũ, tạo gió đi!”
Mặt Dài nhìn qua một người ở gần sát bên hắn, nói ra.
Tên kia gật đầu một cái, tụ pháp lực vào tay, sau đó đánh ra hai chưởng màu xanh lá, thuộc tính Phong cực kỳ mạnh mẽ quét qua, thổi cho bụi mờ bay lên trời, trả lại cảnh quan rõ ràng.
Ngay lúc này, Mặt Dài không thấy Vân đâu, ngược lại còn thấy ba tên đồng đội bị nàng đánh chết, thì lập tức nổi giận, phóng người chạy vào trong ngã rẽ kia đuổi theo. Đám lâu la của hắn cũng lục tục chạy theo, mắt nhìn dáo dác khắp nơi, chỉ sợ tìm không ra là bị lão đại đánh thành đầu heo.
Rầm rập...
Nhìn thấy một đám người ở phía dưới ồn ào chạy vào ngã rẽ kia, Hưng khẽ thở phào. Rồi hắn nhìn qua bên cạnh, thấy Tô Vân cũng ngồi bệch xuống mái nhà, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Ngươi là ai? Tại sao giúp ta?”
Vân nhíu mày hỏi, trở lại tư thế phòng bị.
“Là em.”
Hưng gỡ vải che mặt xuống, cười đáp.
“Ngươi là người của ai phái tới?”
Vân tụ pháp lực vào lòng bàn tay hỏi.
“Chẳng là người của ai hết. Em giết Bạch Lang đầu mục xong chạy về Công Hội thì thấy mấy tên đang theo dõi chị, nên em bám theo tới được chỗ này.”
Hưng nhún vai đáp.
Lúc nãy, trong đám bụi mờ, Hưng bắt được cơ hội nhảy xuống, sau đó chiếu Bách Tiên Kính đã cường hóa lên người Vân, tăng thêm phòng thủ cho nàng, sau đó tiện tay đánh ra pháp kỹ Phong hệ giúp Vân đánh chết ba tên kia, nhằm mục đích ngụy trang. Nếu hắn dùng pháp kỹ hệ khác thì sẽ bị bại lộ là Vân có người giúp đỡ.
Cái này tuy sẽ không giấu được sự hiện diện của hắn mãi mãi, nhưng ít nhất sẽ câu thêm được ít thời gian.
Sau đó, Hưng xách Vân nhảy lên trên này, giả vờ như Vân đã chạy ra ngoài thông qua con hẻm kia.
Đôi mắt đẹp của Vân nhìn chằm chằm vào Hưng, nhưng nàng cũng không có nhìn ra được điểm nào là đang lừa gạt nàng. Vân là một tiếp tân, mỗi ngày đều phải nói chuyện, giải quyết vấn đề cho đủ loại tán tu dong binh làm việc cho Công Hội, nên nàng khá tự tin vào mắt nhìn người của mình. Hiện tại nàng có lườm Hưng cỡ nào thì không thấy hắn lộ ra sơ hở gì.
“Được rồi, chị tạm thời tin tưởng em.”
Vân thở dài một cái, nói ra.
“Như vậy là đủ.”
Hưng cười cười đáp.
“Chúng ta về Công Hội.”
Vân đứng dậy nói.
“Đi.”
Hưng cũng không định ở lại lâu, nên đứng lên theo Vân đi.
Hai người phi thân qua các mái nhà mà chạy về phía Công Hội.
“Ui da...”
Đi được một lúc thì Vân đột ngột dừng lại, quỵ xuống ôm đầu gối.
“Chị sao vậy?”
Hưng dừng lại kế bên, lo lắng hỏi.
“Không sao, chúng ta đi tiếp.”
Vân lắc đầu đáp, đứng lên định đi tiếp, nhưng còn chưa kịp phi thân bay tới thì đã lảo đảo quỵ xuống trở lại.
“Chị bị đau khớp hay sao?”
Hưng nhìn đôi chân đang run rẩy của Vân mà hỏi.
“...”
Vân cũng không có lập tức nói ra điểm yếu của nàng, chỉ im lặng.
“Đây, em có cái này, chị xài tạm coi có tác dụng gì không.”
Hưng lấy trong nhẫn không gian ra viên Bổ Khớp Đan mà lúc nãy hắn luyện.
“Đây là xuân dược gì?”
Vân lườm Hưng hỏi.
“Ặc... Đây là thuốc trị đau khớp, chị mang về Công Hội nhờ dược sư giám định đi.”
Hưng cười khổ đáp, đưa tay muốn giúp Vân đứng lên.
Vân nhìn nhìn hắn một lúc, cầm lấy viên Bổ Khớp Đan, rồi để hắn giúp nàng đứng dậy, sau đó lại để hắn dìu nàng bay về phía Công Hội. Vân không có nhiều lựa chọn, dậy dưa ở đây quá lâu thì có thể sẽ bị đám người kia đuổi kịp, còn tựa vào Hưng thì cũng có nguy cơ là trong lúc sơ hở bị lừa.
Có điều, nàng nhìn thấy tu vi Pháp Đồ tầng sáu của Hưng thì lựa chọn đi theo hắn, dù gì hắn cũng chưa đủ mạnh để làm một Pháp Sư như nàng thất thố. Như vậy còn đỡ hơn bị đám Pháp Giả, Đấu Giả tầng tám kia đuổi kịp bao vây.
Trên thực tế, Hưng đúng là không thể giết Pháp Sư hay khống chế Pháp Sư được, cho dù là hắn có căn cơ Thần Ma cũng không được, đây là chênh lệch tới hai đại cảnh giới, căn cơ Thần Ma còn non của hắn khó mà bù đắp kiểu đó được. Cũng chính vì vậy mà Hưng cũng chỉ có thể giúp Vân đánh mấy tên Pháp Giả, Đấu Giả tầng tám kia, hắn không có đủ lực sát thương để giết người vượt cấp quá xa.
Tuy nhiên, hắn trăm phần trăm có thể miểu sát bất cứ pháp giả hay đấu giả nào từ Pháp Đồ, Đấu Đồ tầng mười trở xuống; sau Pháp Đồ tầng mười chính là Pháp Giả tầng một.
Về tới Công Hội, Vân đi vào trong báo cáo cho cấp trên, trong khi Hưng đi tới một quầy tiếp tân khác để trả nhiệm vụ.
Hắn cầm ra cái sừng to dài của Bạch Lang đầu mục và da lông của nó, giao cho nhân viên tiếp tân làm bằng chứng đã giết được mục tiêu, khiến ông nhân viên kia trợn mắt há hốc mồm.
“Một mình nhóc giết Bạch Lang đầu mục?”
Nhân viên hỏi.
“Đúng rồi.”
Hưng thong thả gật đầu đáp.
“Ờ, thôi được rồi, để anh đưa nhóc 50% phần thưởng nhiệm vụ.”
Nhân viên mang ra sáu đồng vàng đưa cho Hưng; vì Hưng chỉ là cấp F nên Công Hội ăn mất 50% phần thưởng. Sáu đồng vàng đối với người phàm là số tiền lớn, nhưng đối với pháp giả, đấu giả có nhu cầu mua đan dược, nhu cầu bảo dưỡng pháp bảo, binh khí, thì sáu đồng vàng không có bao nhiêu. Hơn nữa, Hưng là phải trang trải cho ba miệng ăn.
Uyên và Hương cũng cần mua tài liệu tu luyện tương đối thường xuyên, mà hai nàng lại không thể ra ngoài lông ngông được, như vậy sẽ dễ bị tai mắt của gia tộc chồng cũ của Hương tìm thấy.
Vì vậy mà Hưng cũng không có về liền, mà đi tìm thêm mấy nhiệm vụ vặt vãnh để làm.