• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, bên kia im lặng.

Cách màn hình, Giang Vãn Lê cũng có thể cảm nhận được đối phương hít thở không thông.

Cô yên lặng thở dài, sao nhóm phú bà bây giờ đều suy nghĩ luẩn quẩn như vậy, có tiền là muốn thông đồng với đàn ông có vợ, những nam sinh vừa tốt nghiệp không đẹp sao??

Sau khi nói chuyện này cho Minh Trà, cô ấy cười rất lâu, cũng tỏ vẻ đồng ý với cô.

Nhưng mỗi người đều có sở thích riêng, chính vì vậy mới có trà xanh chuyên đi tìm những người đã có gia đình.

Hơn nữa, các nam sinh vừa tốt nghiệp đúng là đẹp, tuổi trẻ, tràn đầy sức sống, thể lực tốt, nhưng quá non nớt, không có bản lĩnh gì, không có sự nghiệp thì các phú bà cũng không thích.

Vốn dĩ hai người đang nói chuyện vui vẻ, thì Bùi Thầm gọi đến, vì thế cuộc trò chuyện bị cắt đứt.

Bùi Thầm lời ít ý nhiều: “Anh tới đón em.”

“Bây giờ sao?”

“Mười phút nữa.”

Tim Giang Vãn Lê bất giác đập nhanh, đại não cũng choáng váng, cúp điện thoại nhưng vẫn không kiềm lòng được nhìn ra phía cửa sổ.

Mười phút nữa, cô có thể đợi được.

Vừa cúp xong thì Minh Trà lại gọi đến.

Cô ấy đi thẳng vào vấn đề: “Bùi Thầm vừa gọi điện cho cậu đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Tớ biết mà, nha đầu thối.” Minh Trà càu nhàu: “Cậu xem tốc độ cậu cúp điện thoại của tớ đi! Cậu không yêu tớ!”

“Tớ không cúp, nó tự cúp.”

“Phải không, vậy cậu nói, tớ và chồng cậu đồng thời rơi xuống nước, cậu cứu ai trước?”

“… Hai người cứu tớ trước, tớ không biết  bơi.”

“…”

Cho dù như vậy cũng không khiến Minh Trà hết băn khoăn.

Sau khi Giang Vãn Lê kết hôn, thời gian dành cho cô rất ít, buổi tối tan làm cũng không gọi cho cô, cuối tuần thì cũng phải xem xét.

“Vậy nếu.” Minh Trà vẫn chưa từ bỏ: “Cậu biết bơi, cậu cứu ai trước.”

Giang Vãn Lê trầm mặc vài giây.

Vài giây này khiến Minh Trà càng khẳng định, cô không yêu cô ấy nữa.

Mặc kệ đáp án là gì, Giang Vãn Lê vẫn do dự giữa cô ấy và Bùi Thầm.

Lúc này mới kết hôn chưa được bao lâu, còn chưa đến nửa năm, mà địa vị đã bằng được bạn tốt là cô ấy sao?

“Lê Lê, có phải cậu thích anh ta không?”  Minh Trà thở dài một hơi: “Từ nhỏ đến lớn tớ thấy cậu không hứng thú với con trai, tớ còn tưởng rằng cậu chỉ thích tớ.”

“Đừng nói bậy.”

“Tớ nói bậy cái gì? Cậu không thích Bùi Thầm sao?”

Giang Vãn Lê thật sự muốn cúp điện thoại.

Nào có ai hỏi chuyện đó chứ.

Đương nhiên cô thấy phiền là vì cô không trả lời được.

Nhưng cô vẫn phủ nhận: “Không thích.”

Minh Trà cứng rắn nói: “Không phải cậu không thích, mà là cậu không cảm nhận được, phản ứng của cậu chậm chạp, không biết người khác thích cậu, cũng không biết cậu thích người ta.”

“Cậu hiểu nhiều như vậy, mà sao chưa có bạn trai?”

“… Đồ Lê thối.”

Giang Vãn Lê cười: “Được rồi đừng đùa nữa, anh ấy sắp đến đón tớ, tớ cúp đây.”

“Cậu thật sự không ngẫm lại sao, tớ là vì tốt cho cậu.”

“Ngẫm cái gì?”

“Cậu thích anh ta.” Minh Trà nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Ví dụ như vị khách hôm nay cậu nói, nếu cô ta theo đuổi Bùi Thầm thật, cậu không ăn dấm sao?”

“Không ăn.”

“Này…”

Minh Trà rất thất bại.

Cúp điện thoại, Giang Vãn Lê cảm khái, quả thật kết quả điều tra trên mạng là đúng, cẩu độc thân chỉ dùng 1% thời gian để tìm đối tượng cho mình, còn dùng 99% thời gian còn lại để phân tích tình cảm cho người.

Ba phút nữa mới đến thời gian hẹn, Giang Vãn Lê nhìn ngoài cửa sổ không chớp mắt.

Không biết cô đã có thói quen chờ anh từ khi nào.

Lúc ở nhà thỉnh thoảng cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe âm thanh, làm nhiều lần nên thính giác của cô cũng nhanh nhạy như Coca, có thể nhận biết được tiếng xe của anh với xe người khác.

Tối nay cô định tăng ca để thực hiện nhiệm vụ Văn Nhàn giao, nhưng mấy việc này về nhà làm cũng được.

Tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ, dần có một chiếc xe quen thuộc xuất hiện, Giang Vãn Lê không khỏi cong môi, nhanh chóng dọn đồ, chuẩn bị xuống lầu.

Thời điểm đi ngang qua đồng nghiệp, đối phương hỏi: “Đại tiểu thư, hôm nay không tăng ca sao?”

“Không tăng.”

“Đúng rồi, hôm nay tôi nghe bộ phận nhân sự nói cô giúp đỡ một người mới tốt nghiệp vào công ty, là thật sao?”

Vẻ mặt đồng nghiệp rất tò mò.

Cô ấy hỏi như vậy là đã biết chuyện này không có khả năng, không biết Giang đại tiểu thư trước kia thế nào, nhưng gần đây đến công ty làm việc rất nghiêm túc, không lười biếng cũng không ỷ vào quyền thế mà hô to gọi nhỏ với mọi người, ở đây ai cùng bình đẳng như nhau.

Quả nhiên sau khi Giang Vãn Lê nghe nói vậy thì ngạc nhiên: “Không có, sao tôi lại không biết?”

“Vậy chắc là giả.” Đồng nghiệp gật đầu: “Bên bộ phận nhân sự cũng đuổi anh ta đi rồi vì không đủ tiêu chuẩn.”

“Ừ, chắc là một kẻ lừa đảo.”

Ba Giang Vãn Lê là một người hiền lành, trước khi xảy ra chuyện có rất nhiều thân thích nhờ ba cô giúp đỡ, mọi người muốn được giúp đỡ, ba cô liền đồng ý, không từ chối, cho dù không có bằng cấp, không có bản lĩnh cũng sắp xếp cho một chức vị ở công ty, hành vi này chính là nguyên nhân căn bản khiến Giang Khải Sơn kết bè kết phái.

Giang Vãn Lê có rất nhiều cô dì chú bác, nhưng trí nhớ cô không tốt lắm, nên cũng không nhớ mặt được hết họ.

Hiện tại không cần băn khoăn, Phạn Ni vừa xảy ra chuyện, những người đó đều chạy đi hết, có người trước khi đi còn trộm một ít đá quý của nhà xưởng.

Người ba hiền lành của cô kỳ lạ là rất dễ thu hút mấy người xấu xa, càng đối xử hoà ái với người khác, thì người ta lại lòng lang dạ sói, trái lại những người bên cạnh Giang Khải Sơn, có vài người rất trung thành, biết rõ đại hội cổ đông thua nhưng vẫn có vài người bầu số phiếu ít ỏi cho ông ta, đại khái là vì cấu kết làm việc xấu cho nên mới trung thành như vậy.

Bởi vì nói chuyện với đồng nghiệp nên Giang Vãn Lê đi xuống đã quá mười phút so với thời gian hẹn.

Bùi Thầm dừng xe ở một chỗ bình thường, nhưng Giang Vãn Lê liếc mắt là thấy, liền chạy qua.

Lúc ngồi xuống vẫn còn thở dốc, cô nghiêng đầu nói: “Xin lỗi, em đến muộn để anh phải chờ.”

“Không có.” Bùi Thầm vươn tay cài dây an toàn cho cô: “Anh cũng vừa đến.”

Giang Vãn Lê đột nhiên bất động.

Ánh nắng chiều chiếu vào lông mi dài của cô, vô cùng xinh đẹp.

Cài dây an toàn cho cô xong, Bùi Thầm hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Cô cúi đầu, trong lòng lại suy nghĩ, rõ ràng mười phút trước cô đã thấy xe anh, tại sao anh lại nói vừa mới đến.

Bùi Thầm không biết cô nghĩ gì, nhàn nhạt nhắc nhở: “Lần sau đừng chạy nhanh như vậy, cũng không có quỷ đuổi theo em.”

“Ừ.”

Tầm mắt vẫn nhìn về phía trước, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn anh, chắc anh từ công ty đến đây, áo sơ mi và quần tây quy củ, tay đeo đồng hồ tinh xảo cầm vô lăng, thành thạo lái xe.

Được đưa đón cũng khá tốt, đột nhiên cô thấy hối hận khi đưa ra ý tưởng muốn tự lái xe đi làm.

Giang Vãn Lê vỗ đầu, thôi, nghĩ nhiều vậy làm gì.

Trên đường Bùi Thầm hỏi cô muốn ăn gì, nếu không có thì anh sẽ đưa cô đến một nhà hàng anh hay dùng.

Giang Vãn Lê giao quyền quyết định cho anh, gật đầu: “Có thể, em không kén ăn.”

“Phải không?”

“…”

Câu này của anh có ý tứ châm chọc.

Trước khi phát hiện cô không ăn cà rốt, Bùi Thầm tin cô không kén ăn.

Nhà hàng có tọa lạc trên đoạn đường phồn hoa, hai bên đường trồng cây ngô đồng Pháp, đây là địa phương tấc đất tấc vàng, cây xanh từ những thập kỷ trước được chăm sóc cẩn thận, lối đi bên ngoài có những bãi cỏ và hồ nhân tạo.

Ông chủ đã sắp xếp phòng riêng ên tĩnh cho bọn họ, vị trí có thể ngắm cảnh được.

Ánh nắng chiều khiến người ta thả lỏng, rũ bỏ áp lực.

Ngồi xuống đối diện anh, Giang Vãn Lê nhấp môi cười: “Chúng ta như vậy xem như là hẹn hò sao?”

“Hẹn hò?”

“Đúng vậy.” Cô gật đầu: “Thoạt nhìn là vậy.”

Giống như các cặp đôi bình thường, lần đầu tiên hẹn hò.

Các cô gái luôn quan tâm đến các nghi thức.

Thế nhưng ban đầu Bùi Thầm chỉ muốn cho cô ăn no mà thôi.

“Ừ.” Đành phải theo cô, anh bổ sung: “Nếu hẹn hò, vậy lát nữa sẽ không về nhà đúng không?”

Hầu như mọi người hẹn hò đều đi ăn cơm, đi dạo phố rồi đi xem phim.

Giang Vãn Lê chần chờ: “Lát nữa chúng ta đi xem phim sao?”

“Có thể.’

“Anh thật sự muốn đi cùng em?”

“Sao vậy?”

Cô muốn nói nhưng lại thôi, lắc lắc đầu.

Cô chỉ cảm thấy không chân thật.

Người đàn ông trước mặt này giống như thần tiên không nhiễm một hạt bụi nào, lại bồi cô đi xem phim như những người bình thường, khiến cô rất bất ngờ.

Yêu cầu nấu nướng của nhà hàng này rất cao, nên quá trình rất chậm, có vài món ăn nhỏ để dùng trong khi chờ món chính, ví dụ như một đĩa đồ chay và năm quả dâu để trang trí.

Giang Vãn Lê dùng tay lấy một quả dâu tây đưa lên miệng, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô rất thích ăn dâu tây, chỉ một lát sau đã ăn hết sạch.

Bùi Thầm hỏi: “Muốn ăn nữa không?”

“Không cần.” Giang Vãn Lê nhìn vỏ dâu tây trong tay, có chút xấu hổ, người ta dùng dâu tây để trang trí, cô lại trực tiếp ăn luôn.

Muốn trách thì trách đồ ăn nấu lâu.

Lúc đầu cô còn ngồi tao nhã được, năm phút sau đã ghé vào cửa sổ, nhìn mấy con ngỗng trời ở hồ nhân tạo.

Nhìn rất chăm chú.

Còn hiếu kỳ hơn so với trẻ con.

Ngỗng trời là loại sinh vật có bộ lông thoạt nhìn rất cao quý, phụ nữ thích cũng là điều bình thường.

Giang Vãn Lê nhìn rất chuyên chú, không biết nhìn bao lâu, cảm khái: “Con ngỗng béo này nhìn rất muốn ăn.”

“Hả?”

“Muốn ăn, không biết nướng lên sẽ có mùi gì.”

“…”

Cho nên vợ nhỏ nhìn lâu như vậy, là vì muốn ăn sao??

Như đứa nhỏ bị đói bụng.

Cuối cùng vẫn phải gọi món điểm tâm ngọt cho cô ăn trước, để người kia đừng đánh chủ ý lên ngỗng của người ta.

Nhà hàng này đã thành lập từ vài thập niên trước, mùi vị đặc biệt chính tông, thời điểm đồ ăn được bưng lên Giang Vãn Lê cảm thấy rất mỹ mãn, chỉ có điều tóc cứ rơi xuống trong khi ăn.

Cho dù vén ra sau tai nhưng nó vẫn rơi xuống, vì vậy một tay cô cầm thìa, tay còn lại vén tóc liên tục.

Làm vậy rất nhiều lần, Bùi Thầm hỏi: “Không buộc lên sao?”

“Hả?” Cô vô tội ngẩng đầu, sờ sờ đầu mình: “Không thấy dây buộc tóc.”

“Với tính cách thích vứt đồ lung tung của em, đương nhiên là không thấy.” Bùi Thầm nói: “Sô pha ở nhà, trên giường, trong xe của anh cũng đều có đồ của em.”

Cái này, Giang Vãn Lê thừa nhận.

Hơn nữa những đồ đó của cô rất nhỏ, kẹp tóc, dây buộc tóc vân vân, một khi làm mất sẽ rất khó tìm được.

Cô định cứ như vậy nhưng bỗng nhiên có một cái dây buộc màu đen xuất hiện trước mặt.

Là Bùi Thầm đưa tới.

“Lấy ở đâu vậy?” Giang Vãn Lê tò mò.

“Của em.”

“Anh giữ giúp em sao?”

“Ừ.”

Dây buộc này rất nhỏ, nếu không nói người khác rất dễ nhầm thành vòng tay màu đen.

Vừa rồi Giang Vãn Lê không chú ý, nhớ lại, lúc anh lái xe, trên cổ tay quả thật có đeo một cái vòng, thì ra là dây buộc tóc của cô.

Không hiểu sao cô lại thấy ấm áp, đại não trống rỗng.

Đến cả tay buộc tóc cũng không nghe theo cô, buộc nhiều lần cũng không được, cuối cùng buộc ra kiểu tóc đuôi ngựa chẳng ra gì.

Thấy anh nhìn cô, Giang Vãn Lê chột dạ hỏi: “Có phải buộc rất xấu đúng không?”

“Ừ, có chút.”

“Để em buộc lại.”

“Không có gương em sẽ không buộc được sao?”

Cô gật đầu.

Nhưng thật ra không hoàn toàn là vì không có gương.

“Em lại đây.” Bùi Thầm nói: “Anh giúp em.”

“Hả?”

Cô hoàn toàn có thể dùng gương ở toilet.

Nhưng bước chân lại di chuyển đến chỗ anh.

Chỗ ngồi đủ rộng, cô ngồi một bên.

Cảm nhận bản thân ngồi sát anh, cảm giác khẩn trương xuất hiện, Giang Vãn Lê bắt đầu lùi bước: “Hay thôi đi.”

Anh không nghe theo cô, cẩn thận cầm dây buộc từ tay cô, không thành thạo lắm nhưng cũng rất cẩn thận buộc tóc đuôi ngựa cho cô.

Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, phần tóc mái bên tai không buộc lên, nó rơi xuống khiến khuôn mặt cô càng nhỏ hơn, giống y như búp bê.

Giang Vãn Lê  hỏi: “Được rồi sao?”

“Ừ.”

Cô theo bản năng sờ sờ, hình như không tồi, buộc đẹp hơn cô nhiều, cô đứng dậy, khi đi thì vấp phải bàn, người không do dự ngồi xuống phía sau.

Lần này là bị động ngồi xuống.

Nhưng không phải ngồi trên ghế, mà là trên đùi Bùi Thầm.

Cách lớp quần tây và vải dệt, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, không khỏi nhớ tới những lúc tắt đèn, cảm giác tiếp xúc ấm áp.

Cảm thấy rất thẹn.

Cô đi đứng cũng không tốt!!

Bên tai là tiếng nói trầm thấp của người đàn ông: “Không đứng dậy sao?”

“Lê Lê muốn ngồi thì về nhà ngồi.”

Giang Vãn Lê: “…”

Cô vội đứng lên, sau đó trở về chỗ của mình.

Lời người đàn ông này vừa nói cực kỳ có ý vị.

Có hai tầng ý tứ.

Nhưng khuôn mặt nhã nhặn cấm dục lại khiến người ta cảm thấy anh chính trực, ngây thơ, cô hoài nghi có phải mình nghĩ nhiều hay không.

Ăn cơm xong thì đã gần tám giờ.

Xem xong một bộ phim là có thể về nhà ngủ.

Lần đầu tiên hẹn hò, Giang Vãn Lê cực kỳ chờ mong.

Bọn họ đến rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại, ở hầm để xe rất nhiều các cặp đôi, còn có những gia đình.

Tình lữ tay trong tay, cực kỳ ngọt ngào.

Cô đi sau Bùi Thầm, hai người cách nhau một bước chân, rất gần, nhưng vẫn khác biệt so với những đôi tình lữ khác, cho nên ánh mắt cô bị hình ảnh họ nắm chặt tay nhau hấp dẫn.

Ánh mắt của cô rất rõ ràng, không lâu sau, bàn tay đột nhiên cảm thấy ấm áp.

Bùi Thầm hiểu rõ nhưng không nói thẳng ra, khóe môi cong lên: “Đi thôi, đừng nhìn.”

Mười ngón tay bọn họ đan chặt với nhau, giờ chỉ cần nhìn chính bọn họ, không cần nhìn người khác.

Hiện tại chiếu rất nhiều phim, nhưng vị trí tốt đều bị chiếm gần hết, lúc này có một bộ phim tình cảm đang chiếu.

Không muốn tốn thời gian, cho nên Giang Vãn Lê chọn luôn bộ này.

Lần đầu tiên xem phim cùng anh, sau khi vào phòng cô dùng điện thoại chụp cuống vé để lưu lại kỷ niệm.

Phim chiếu, Giang Vãn Lê thấp giọng hỏi người bên cạnh: “Anh có thấy nhàm chán không?”

“Không.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Em thì sao?”

“Em cũng sẽ không.” Cô cười sáng lạn: “Lần đầu tiên xem phim cùng anh, sao em chán được chứ.”

Thỉnh thoảng vợ nhỏ lơ đãng, thỉnh thoảng cô có thể dùng lời nói khiến người khác rung động.

Không khó phát hiện rằng người đàn ông cười.

Nhưng mà không lâu sau.

Bả vai anh nặng nặng.

Nghiêng đầu nhìn, cô vợ nhỏ nói luôn miệng rằng xem phim cùng anh sẽ không chán, giờ đang dựa vào vai anh ngủ.

Cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm.

Bùi Thầm không phát ra tiếng động, hô hấp cũng cố chậm lại, tầm mắt lại trở về màn chiếu.

Những người phía sau, rất dễ dàng nhìn thấy cô ngủ.

Điều kỳ lạ là người đàn ông bị cô coi như cái gối lại thủy chung không động đậy chút nào.

Cốt truyện không đặc sắc lắm, nếu không tập trung rất dễ cảm thấy nhàm chán.

Phim chiếu được hai phần ba, đã có tốp ba tốp năm người rời đi.

Ồn ào nên đánh thức Giang Vãn Lê.

Cô mơ mơ màng màng, vỗ vỗ cái cổ hơi đau nhức.

Người bên cạnh nói: “Tỉnh rồi sao?”

Cô ngạc nhiên mở to mắt.

Vẻ mặt Bùi Thầm lạnh nhạt như thường.

Giang Vãn Lê nhỏ giọng giải thích: “Xin lỗi, vừa rồi xem được một nửa, không cẩn thận ngủ mất.”

Đâu được một nửa.

Mới chiếu được năm phút là cô đã ngủ luôn.

“Ừ.” Bùi Thầm không vạch trần: “Vậy xem tiếp không?”

Cô gật đầu.

Phần còn lại của bộ phim coi như cũng có ý tứ.

Nhưng đôi tình nhân phía trước lại đang ngồi hôn nhau, dường như cũng rất có ý tứ.

Giang Vãn Lê vừa muốn cười lại vừa thấy ngượng ngùng, vỗ nhẹ mu bàn tay anh, ghé vào tai anh nói: “Anh nhìn kìa…”

“Ừ.”

“Nghe nói trong rạp chiếu phim có camera, vậy mà bọn họ cũng dám làm vậy.”

Hơi thở ấm áp của cô quanh quẩn quanh tai, giống như có con kiến bò quanh, khiến người ta ngứa ngáy.

Cô chỉ đơn giản kể chuyện với anh, chuyện nhỏ gì cũng nói, không biết đôi môi đỏ mọng mấp máy, ở trong mắt người đàn ông, anh cũng muốn hôn cô một cái ở đây.

“Ừ, em nói đúng.” Bùi Thầm cầm tay cô: “Trường hợp này không thích hợp.”

“Đúng vậy, có thể đi chỗ khác hôn mà.”

“Nếu đi chỗ khác sẽ không đơn giản chỉ là hôn môi.”

“…” Cô ngạc nhiên, mãi mới phản ứng được: “Hình như là vậy.”

Lần đầu tiên xem phim cùng nhau của họ, cho dù hoàn cảnh thế nào, chung quy vẫn xem xong rồi.

Trở lại trong xe, Giang Vãn Lê lười biếng ngáp một cái.

Ngủ một giấc rồi nhưng vẫn rất buồn ngủ.

“Ngủ rồi mà vẫn buồn ngủ vậy.” Bùi Thầm mở nhạc, trêu chọc cô: “Em là heo đúng không?”

Cô bất mãn giải thích: “Sao lại nói em là heo, mèo ngày nào cũng ngủ mà.”

“Ừ, thế em là mèo.”

“Ơ, không đúng, em là người, sao anh lại coi em là động vật.”

Còn là hai con vật lười làm hay ăn.

“Hôm nay xem phim ngủ mất là vì chán.”

“Không hiểu nội dung phim sao?”

“Không phải.” Cô lắc đầu: “Lần trước đã xem cùng Minh Trà.”

“Vậy sao lại phải xem lại.”

“Nhưng không xem cùng anh.”

Thực ra không phải muốn xem phim.

Cái chính là muốn trải nghiệm cảm giác được hẹn hò cùng anh.

Đáng tiếc cô lại ngủ mất.

“Lần xem lần sau, em cam đoan sẽ không ngủ.” Cô giơ tay, rồi đơn giản thề thốt, cười rất hồn nhiên: “Hôm nay rất xin lỗi.”

Ánh mắt Bùi Thầm dừng trên người cô.

Cô trang điểm rất nhạt, tối rồi nhưng vẫn có cảm giác thanh thuần như cũ, son môi đã trôi đi từ lúc ăn cơm, bây giờ hồng hào tự nhiên, vừa nhìn đã thấy mềm mại, trơn bóng.

Anh nâng tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm cô: “Lê Lê.”

“Cái gì?”

“Đôi môi xinh đẹp như vậy mà chỉ biết nói xin lỗi thì rất tiếc.”

Khúc nhạc dạo vang lên, người bình thường đã biết sắp xảy ra chuyện gì.

Rạp chiếu phim là nơi công cộng nên không tiện, nhưng trong trường hợp riêng tư thì không tránh khỏi.

Giang Vãn Lê khẩn trương: “Cái đó, ở đây cũng không được, nhỡ đâu bị nhìn thấy.”

“Chúng ta ở trong xe.”

“Nhưng thỉnh thoảng sẽ có người đi qua.”

“Bây giờ có không?”

“… Không có.” Cô lo lắng: “Nhưng lát nữa chắc chắn sẽ có, em dám cá, chưa đến nửa phút sau sẽ có người đi qua, nhỡ đâu bị nhìn thấy, anh nhẫn tâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của em bị xấu hổ sao?”

Nói xạo nhưng cũng không quên khen bản thân.

Bùi Thầm rất có kiên nhẫn: “Phải không?”

“Đúng vậy.” Cô đếm ngược: “Hai mươi giây… Mười lăm giây…”

Xe bọn họ không dừng ở cửa chính, cho nên người đi qua không nhiều, cô như vậy chỉ để câu giờ mà thôi.

Ba hai một giây cuối cùng, cô nói rất chậm.

Bùi Thầm hỏi cô: “Đếm xong chưa?”

“Rồi.”

Anh không nhanh không chậm cởi đồng hồ, dùng tay ôm eo cô qua, để cô ngồi trước mặt anh, hơi cúi đầu chặn môi cô lại.

Từ lúc ở rạp chiếu phim anh đã muốn, cuối cùng bây giờ cũng được hành động.

Sức lực Giang Vãn Lê yếu, còn chưa thắt dây an toàn, cho nên rất dễ bị anh ôm qua, hô hấp đứt quãng, nức nở.

Trong ban đêm, tiếng đó cực kỳ êm tai.

Thời điểm buông cô ra, người đàn ông phát hiện lỗ tai cô hồng hồng, khuôn mặt cũng hồng, không khỏi cười nhẹ: “Lê Lê sao vậy?”

Anh sờ vành tai cô, tiếp tục cười nói: “Chỉ hôn một cái mà phản ứng lớn như vậy?”





NGỖNG TRỜI

P/s: 1kg thịt có giá từ 800-1 triệu VNĐ nhé, thịt giàu đạm. Ai ăn rồi thì review cho tui với:((

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK