• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tự dưng lại có lão đại ghé thăm, mọi người thụ sủng nhược kinh mời anh ngồi.

Người đứng phía sau Bùi Thầm không dám lên tiếng, đến khi thấy anh tự nhiên đi đến, bọn họ mới dám đi theo.

Ghế lô to như vậy, ánh mắt Bùi Thầm rơi vào người Giang Vãn Lê, giọng điệu hờ hững: “Đứng đây làm gì?”

Cô giống như con nai con bị kinh hãi, cúi đầu nhìn ly rượu, không biết giải thích như thế nào, ngược lại người bên cạnh lại đến giảng hoà: “Vừa rồi chúng tôi muốn uống rượu cùng với Giang tiểu thư ấy mà.”

Bọn họ gọi là Giang tiểu thư, chứng tỏ Giang Vãn Lê không nói cho bọn họ chuyện cô đã kết hôn.

Ấn đường Bùi Thầm hơi nhăn lại, nhưng cũng không nói thẳng ra mối quan hệ của hai người, giọng điệu bình tĩnh: “Nếu như vậy, tại sao chỉ có Giang tiểu thư đứng?”

Câu hỏi tựa như bình thường nhưng lại rất sắc bén.

Đám người kia nháy mắt ra hiệu, cùng lấy một lý do: “… Là cô ấy chủ động muốn mời chúng tôi uống rượu.”

Những người này đều là cáo già, cho dù không biết quan hệ của Bùi Thầm và Giang Vãn Lê, nhưng bọn họ cũng không muốn mang tiếng là người ép phụ nữ uống rượu, cho nên đổ trách nhiệm nên người Giang Vãn Lê.

Bọn họ đã nói trước như vậy, cô sẽ không thể giải thích.

Dù sao không đến mức sẽ vạch trần nhau làm gì.

Giang Vãn Lê quả nhiên không nói gì, yên lặng đặt cái ly xuống.

Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Bùi Thầm lại không nghĩ như vậy, nhìn như ôn hoà, nhưng giọng lại vô cùng lạnh lùng: “Xem ra mọi người rất thích uống rượu, vậy tối nữa không cần khách khí.”

Anh bảo nhân viên phục vụ rót đầy ly cho bọn họ.

Uống rượu phải kèm với lạc thú, uống rượu không đương nhiên không có ý nghĩa, ảnh hưởng đến gan, phổi, nhưng mà bị lão đại này đã lên tiếng, bọn họ không thể không uống.

Nhân viên phục vụ rất tuân mệnh, rót rượu liên tục, khiến dạ dày và cổ họng những người kia như bị đốt cháy.

Bùi Thầm bình tĩnh kéo ghế, ngồi xuống chỗ bên cạnh Giang Vãn Lê, tuỳ ý dựa vào phía sau, cuối cùng tầm nhìn cũng thấy góc nghiêng của người bên cạnh.

Vị trí này vốn là của quản lý Tống, bởi vì vừa rồi ông ấy đứng dậy chào đón, cho nên chỗ này mới trống.

Bùi Thầm ngồi ở đó, không ai nghi ngờ quan hệ của họ cả.

Nhiều người ăn cơm, nhưng không đơn giản là thêm mấy đôi đũa nữa, sợ làm mất hứng lão đại, mấy người kia gọi phục vụ cầm menu vào.

Menu đặt trước mặt Bùi Tổng, chủ nhân vừa đưa tới nói: “Bùi tổng thích ăn gì thì cứ chọn.”

Mặt Giang Vãn Lê vẫn ngây ngốc, không uống rượu, nhưng ánh mắt lại giống như say vậy, ngơ ngác, mơ hồ.

Ọc ọc ọc….

Bụng cô kêu lên.

Bùi Thầm người ngồi gần nhất nghe thấy đầu tiên, liếc mắt nhìn.

Cô có hơi ngượng ngượng cúi đầu, không có cách nào, đến bây giờ cô vẫn chưa ăn một miếng cơm nào.

Giây tiếp theo, menu bị mọi người chú ý đã bị Bùi Thầm đặt trước mặt Giang Vãn Lê.

“Chọn đi.”

Anh nói ra hai chữ, những người khác nhìn Giang Vãn Lê, rồi lại nhìn về phía anh, cuối cùng bọn họ nhìn nhau, không hiểu tình huống gì đang xảy ra.

Thư ký giải thích: “Ưu tiên phụ nữ.”

Thì ra là vậy.

Mọi người ngầm hiểu, vội gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Bàn ăn của đàn ông, rất dễ dàng tán gẫu, hơn nữa lại có những người thích nịnh bợ, mọi người liên tục tạo đề tài nói chuyện.

Bọn họ nói chuyện, còn Giang Vãn Lê nghiêm túc chọn đồ ăn.

Chọn xong thứ mình muốn, dùng ngón tay chọc chọc Bùi Thầm: “Này, anh ăn gì?”

Một động tác nhỏ nhưng thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.

Bọn họ hận không thể cung phụng người kia như thần tài, mở miệng là Bùi tổng, cung kính đến muốn mạng, mà cô lại gọi là “Này”, động tác cực kỳ không lễ phép.

Giang Vãn Lê cũng ý thức được động tác của mình có vấn đề: “Tôi nói là… Bùi tổng, ngài thích ăn cái gì?”

Quan hệ của bọn họ còn chưa công bố với mọi người.

Cô không biết thái độ của anh, nên lựa chọn giữ bí mật.

Bùi Thầm lần này không nhìn cô: “Tuỳ em.”

“Ừ.”

Chọn xong, Giang Vãn Lê đưa menu cho những người khác.

Bùi Thầm đến đây, cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, vừa rồi bị bắt uống rượu, giờ không ai bắt cô nữa. So với cô, mọi người đều đặt sự chú ý lên người anh.

Nhìn ra được anh cũng không thích đực người khác nịnh hót, vẻ mặt còn lạnh lùng hơn cả lúc trước.

Giang Vãn Lê mượn giấy bút của phục vụ, viết một hàng chữ, sau đó lén lừa đưa nhí người đàn ông bên cạnh.

Động tác này khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng của Bùi Thầm dịu đi nhiều, ý vị thâm trường nhìn cô.

Mở tờ giấy ra.

[Vừa rồi tôi gọi hải sâm và hàu sống bổ thận cho anh, anh nhớ ăn nha ^_^]

Có cảm xúc khó có thể miêu tả xẹt qua mắt Bùi Thầm, lông mày hơi nhăn, vò tờ giấy rồi ném xuống đất.

Vừa ném xong, phát hiện ánh mắt cô vợ nhỏ nhìn mình có chút nghi hoặc và mất mát.

Giống như tâm ý của mình bị ném đi.

Bùi Thầm không có trả lời lại bằng giấy, lúc mọi người đang nói chuyện, hạ giọng nói: “Bùi phu nhân thật săn sóc.”

“Về sau tôi không cố gắng hồi báo, thật đúng là phụ tấm lòng của em.”

Mắt Giang Vãn Lê hơi trừng lớn, đã hiểu, lại như không hiểu hoàn toàn, ngơ ngác nhìn anh.

Bùi Thầm bình tĩnh thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói chuyện đàn ông.

Giang Vãn Lê lại viết một tờ giấy, rồi đưa qua.

Lần này thì không biết là viết gì, lúc cô đưa qua, Bùi Thầm trực tiếp cầm tay cô.

Ngón tay mảnh khảnh bị lòng bàn tay người đàn ông bao lấy, lực không lớn nhưng cô cũng không thoát ra ngay được.

Giang Vãn Lê kinh ngạc, thời điểm muốn kêu lên thì bị lý trí ngăn lại.

Cô không thể kêu.

Thế nhưng.

Anh nắm tay cô làm gì!!!

Bởi vì ở dưới bàn nên không ai nhìn thấy, ở trong mắt mọi người, bọn họ chỉ là đôi nam nữ ngồi cạnh nhau thôi, hồn nhiên không biết hai người họ đã tay trong tay.

Giang Vãn Lê nhìn tay mình bị nắm, trong lòng rối loạn, mà đầu sỏ thì dường như không có việc gì, vẻ mặt bình tĩnh.

Mãi đến khi đồ ăn được đem lên, cô mới được buông tha.

Đói bụng nên cô chỉ có thể ăn trước, rầu rĩ cầm đũa, thật sự không hiểu, cô viết gì sai sao?

Ở đây, ngoại trừ cô, không ai dùng bữa.

Mọi người thích tán gẫu hơn.

Không biết tại sao đề tài chuyển đến chuyện Bùi Thầm độc thân.

Có người nhân cơ hội này giới thiệu em gái mình.

Cũng có người nói đùa bác bỏ: “Em gái ông không xinh đẹp, vợ Bùi tổng phải xinh đẹp như tiên, tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thi họa, tinh thông mọi thứ đúng không?”

Sau đó lại cười nịnh nọt: “Đúng không Bùi tổng?”

“Ừ.” Bùi Thầm nhẹ nhàng bâng quơ: “Xinh đẹp như tiên.”

Không ai nghe ra anh lặp lại bốn chữ cực kỳ thâm ý.

Chỉ có tốc độ ăn của Giang Vãn Lê chậm lại.

Xinh đẹp như tiên, nói cô sao?

Này là khen trắng trợn, khiến người ta ngượng ngùng nhưng khóe môi của cô không kìm được mà giương lên, cẩu nam nhân ăn nói thật ngọt.

Bụng liên tục được lấp đầy bằng đồ ăn, Giang Vãn Lê cảm thấy mỹ mãn, ăn no nên phải đi tiêu thực: “Tôi đi vệ sinh, đợt lát nữa chúng ta cùng về.”

“Cùng về” ý vị thâm trường, nhưng tất cả mọi người không hoài nghi là Bùi Thầm, dù sao ở đây còn có quản lý Tống.

Hành lang khách sạn thiết kế rất hoa lệ, tranh vẽ trên tường không theo quy luật gì, thời điểm Giang Vãn Lê đi cũng phải chú ý đến, không để ý thấy người trước mặt, suýt nữa đụng trúng.

“Người nào mắt mù…”

Đối phương lên tiếng trước, hơn nữa giọng nói rất quen thuộc.

Giang Vãn Lê nâng tay: “Chị họ?”

Giang Tư Nhược phủi tay: “Thì ra là cô, ở đây làm gì?”

“Có chút việc.”

“Ba tôi nói cô đi theo một lão già.” Giang Tư Nhược cười lạnh: “Không phải là đến bồi ông ta ăn cơm đấy chứ?”

“Là xã giao.”

“Phải không?”

Có phải xã giao hay không không quan trọng, ở trong mắt Giang Tư Nhược, cơ em gái này đã thua cuộc, giống như bông hoa đã lụi tàn, tất cả đều là quá khứ.

Khoanh hai tay trước ngực, Giang Tư Nhược đánh giá đối phương một phen: “Mùa hè mà mặc như vậy sao, thật là không có hình tượng.”

“Tôi cũng không phải chị họ.” Giang Vãn Lê thản nhiên nói: “Ngày nào cũng lồng lộn.”

Giang Tư Nhược không nghe ra ý trào phúng, còn nói: “Phụ nữ chỉ có cách ăn mặc xinh đẹp, mới khiến đàn ông chú ý, ví dụ như tôi.”

“Tôi và cô không giống nhau, mỗi ngày đều phải ăn mặc tỉ mỉ, dù sao có người đàn ông xuất sắc ái mộ tôi.”

Giang Vãn Lê: “À.”

“Người đó nói ra có thể cô cũng không tin….” Giang Tư Nhược khinh thường nhìn cô: “Đương nhiên tôi cũng không nói cho cô.”

Cô ta không nói, Giang Vãn Lê cũng chẳng muốn nghe, cô bước đi, để lại Giang Tư Nhược đang chìm đắm trong ảo mộng.

Lần trước Giang Tư Nhược nhận được điện thoại của mẹ, lập tức chạy về nhà muốn gặp anh, nhưng đi đường mất không ít thời gian, chờ cô ta về đến nơi đã không thấy người đàn ông đó đâu.

Cô ta không có phương thức liên hệ của Bùi Thầm, chỉ có thể chờ, còn oán giận mẹ, không mời anh vào nhà ngồi.

Mẹ cô ta cũng rất tự trách, sớm biết như vậy bà ta nên ở đó canh, không cho người đi.

Đương nhiên hai mẹ con cô ta cũng an ủi nhau, nếu người kia đã tìm đến cửa, vậy chắc chắn có thể gặp lại.

Chỉ cần muốn gặp, sẽ tự tạo cơ hội gặp mặt khác.

Nghĩ như vậy, Giang Tư Nhược nhìn ra một góc, thấy ngay người đàn ông mà cô ta suy nghĩ đến mấy ngày nay.

Thật sự cô ta gặp được anh.

Lông mi chuốt mascara đậm lấp lánh, nhìn không chớp mắt.

Xa xa Bùi Thầm không vội, không hốt hoảng đi đến bên này.

Trong đầu Giang Tư Nhược sắp xếp từ ngữ, người đàn ông đi qua cô ta, cô ta cũng không biết, chờ đến khi nhận ra, người đã đi được một đoạn xa.

Cũng giống như nữ chính của các bộ phim truyền hình, cô ta rất không lễ phép kêu một câu: “Này…”

Không ai đáp lại.

Có phải hôm nay cô ta make up phong cách khác nên anh không nhận ra?

Giang Tư Nhược vội chạy theo, đúng lúc anh dừng lại ở cửa thang máy.

Người nói chuyện với anh hình như là thư ký của anh, tự nhiên xen vào thì có vẻ không ổn.

Giang Tư Nhược kiên nhẫn đợi, chờ thời điểm hai người đi, giả vờ không cẩn thận ngã về phía họ.

Khoảnh khắc đó, anh phản ứng cực nhanh tránh được.

Đồng thời, thư ký Lương coi Giang Tư Nhược là đối tượng khả nghi, nghiêm khắc chất vấn: “Vị tiểu thư này, cô là ai? Cô đang làm gì?”

Dường như bọn họ nghĩ cô ta là người có ý đồ xấu, khiến Giang Tư Nhược vội tìm lý do giải thích: “Tôi, cái kia, xin lỗi, vừa rồi bị trẹo chân, đụng trúng hai người sao?”

Cô ta giả vờ xoa mắt cá chân.

“Rất đau.” Giang Tư Nhược nói, khuôn mặt lộ ra biểu cảm thống khổ: “Có thể giúp tôi không?”

Cô gái bị trẹo chân, khiến Bùi Thầm nghĩ đến Giang Vãn Lê,

Vì vậy, khi bí thư nhìn anh, anh nói: “Giúp đi.”

“Thật vậy chăng, thật sự rất cảm ơn.” Giang Tư Nhược nói xong, liền đến gần, muốn được anh đỡ.

Bùi Thầm lại tránh đi một lần nữa, đồng thời phân phó thư ký: “Gọi xe cứu thương giúp cô ta.”

“…”

Vẻ mặt Giang Tư Nhược đầy vẻ khó tin.

Tình huống gì vậy? Sao không giống trong tưởng tượng của cô ta?

Thư ký Lương gọi 120, chuẩn bị nói địa chỉ, Giang Tư Nhược không hề nghĩ ngợi, nói chân mình không sao, sau đó xoay người bỏ chạy.

120 cứu thương Trung Quốc

Cô ta phải chạy nhanh, nếu không khi xe cứu thương đến phát hiện cô nói nói bậy, vậy thì càng xấu hổ hơn.

Thư ký Lương nghi hoặc nhìn bóng lưng cô ta: “Tình huống gì vậy, không phải chân đau sao…”

Người cũng nghi hoặc chính là Giang Vãn Lê vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, lúc này đứng ở góc tường, trừng mắt, vểnh tai tò mò quan sát.

Nếu cô không lầm, vừa rồi là chị họ cố tình tiếp cận Bùi Thầm.

Nhưng Bùi Thầm không biết là không hiểu ý cô ta, hay hiểu nhưng lại giả vờ không hiểu, tóm lại hành động đó giống y một trực nam.

Trực nam là hình mẫu đàn ông thường đi với sự kiên định, chung tình, rất galant. Tuy nhiên, họ thường không biết cách tán tỉnh con gái, rất cứng nhắc và không nói lời hoa mỹ.

Quả nhiên anh không thích bị người khác làm phiền.

Cô yên lặng nghĩ, hồn nhiên không biết hai người kia đã phát hiện ra cô.

Thư ký đi qua nói: “Phu nhân, xe đã chuẩn bị xong.”

“Đi thôi.” Bùi Thầm nói.

“Ừ…”

m cuối Giang Vãn Lê còn chưa nói hết, áo đột nhiên có một lực, cô phản xạ có điều kiện dơ tay ngăn lại: “Anh… anh làm gì?”

Bùi Thầm nhìn cô: “Đi cùng nhau.”

“Không cần.” Giang Vãn Lê lập tức lắc đầu: “Nơi này là đất bằng, tôi có thể tự vịn vào tường đi, không cần làm phiền anh.”

Lần trước ở cục dân chính, có nhiều bậc thang, nếu cô không thuận theo anh, ngược lại sẽ mất rất nhiều thời gian.

Lần này chỉ là đi thang máy mà thôi.

Bùi Thầm dường như bị thuyết phục: “Chắc chắn không?”

Cô rất chắc chắn: “Ừ.”

Dưới yêu cầu mãnh liệt của cô, Bùi Thầm không khăng khăng nữa, nhưng cũng không dễ dàng buông cô ra, cầm lấy tay cô khoác vào tay mình.

“Đỡ đi.”

Không cho cô cơ hội mở miệng cự tuyệt.

Giang Vãn Lê “Ờ” một tiếng, đành phải đồng ý, anh trở thành phương tiện di chuyển của cô.

Giang Vãn Lê nhỏ giọng nói thầm: “Vừa rồi cũng có người chân không tiện, sao anh không đỡ.”

“Người phụ nữ vừa rồi?” Bùi Thầm thản nhiên hỏi lại: “Tại sao tôi phải đỡ cô ta?”

“Vì… Giúp người làm niềm vui?”

“Không có hứng thú.”

“Vậy sao anh lại đỡ tôi.”

“Có thể giống nhau sao?” Bùi Thầm nói: “Em là vợ tôi mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK