• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sẽ không phải là ngủ cùng một phòng chứ?

Giang Vãn Lê dùng ánh mắt ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh – cô muốn từ chối.

Bùi Thầm không để ý tới việc giải mã ý tứ, anh dừng lại một chút rồi rất tự nhiên nhận càng cua từ trong tay cô, sau đó bóp vỡ, lấy thịt mềm ở bên trong ra đưa cho cô.

Giang Vãn Lê: “...” Không phải là cô muốn bảo anh bóc.

Khung cảnh hài hòa này làm cho bà nội Bùi rất hài lòng, cười không khép được miệng.

Bà lão sống một mình vô cùng cô quạnh nên cực kỳ quý trọng quãng thời gian sum vầy với con cháu, hiện tại chỉ nhìn hai vợ chồng này cũng đã rất vui sướng, nếu như sau này có thêm hai đứa bé nữa, bà lão có thể an hưởng tuổi già rồi.

“Đêm nay cứ ở lại đi, ngày mai Bùi Thầm bận công việc có thể đi trước, Vãn Lê không cần đi, ở cùng bà thêm một lúc.” Bà nội Bùi cười hỏi: “Có được không?”

“Bà nội.” Giang Vãn Lê do dự đáp lại: “Cái đó, cháu hơi bị lạ giường.”

“Lạ giường?”

“Vâng ạ, nếu cháu ngủ ở chỗ lạ sẽ hay đá chăn, rất khó ngủ.”

“Không sao.” Bà nội Bùi cười nói: “Chút chuyện phiền phức này giao cho Bùi Thầm là được rồi, thằng bé có thể kéo chăn cho cháu cả đêm.”

“Không được không được, vậy sẽ rất phiền anh ấy.”

“Không phiền.”

Giang Vãn Lê nghe tiếng, nhìn sang người đàn ông đột nhiên nói hai chữ kia.

Bùi Thầm ung dung tách thịt sò, cuối cùng gói cả rau xà lách đặt vào đĩa của cô gái, hoàn toàn không nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Giang Vãn Lê cắn thìa, chỉ có thể bỏ cuộc.

Nói nhiều có thể sẽ làm cho bà sinh ra nghi ngờ về hôn sự của bọn họ.

Không biết có phải do bọn họ diễn vợ chồng quá tốt, đến giờ bà vẫn chưa sinh nghi, ăn cơm xong còn kéo tay Giang Vãn Lê, cùng xem TV giết thời gian, nói vài chuyện thường ngày.

Bà nội có nghiên cứu cắm hoa, nghệ thuật uống trà, nấu nướng, tuy rằng nói một mình nhưng bầu không khí cũng không cứng ngắc, đôi lúc Giang Vãn Lê cũng có thể đáp lại vài câu.

Đến chín giờ, đồng hồ sinh học của bà nội Bùi vang lên, bà mới lên tầng nghỉ ngơi.

Đêm khuya, vạn vật im ắng.

Giang Vãn Lê thở phào, rơi vào suy nghĩ.

Rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể tránh khỏi chuyện khó xử nằm chung giường với người đàn ông mới gặp mặt mấy lần đây.

Dưới sự hướng dẫn của người giúp việc, cô mở cửa phòng ngủ, lén lút như một con chuột trộm lương thực, cái đầu nhỏ lấm lét nhìn trái nhìn phải.

Cô cho rằng mình giống như một nữ đặc vụ kiểm tra tình hình căn phòng này, nhưng trong mắt người đàn ông vừa mới đi ra từ phòng tắm, động tác của cô giống như là đang rình trộm, còn là kiểu trợn to hai mắt.

Trên người Bùi Thầm chỉ có một bộ áo choàng tắm màu đen, tỉ lệ cơ thể đẹp đáng ngạc nhiên, cẳng chân và cánh tay cơ bắp cân đối hiện ra, vóc dáng rất cao, đoán chừng Giang Vãn Lê nhón chân lên cũng không chạm tới cằm của anh.

Sau khi trông thấy Giang Vãn Lê, tay châm thuốc của anh ngừng lại, hỏi: “Bà nội đi ngủ rồi à?”

Giang Vãn Lê gật đầu.

“Đúng là không còn sớm nữa.” Anh liếc mắt nhìn đồng hồ: “Chúng ta cũng nên đi ngủ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Vãn Lê lo lắng, thật sự phải ngủ chung sao.

Cô vừa tốt nghiệp đại học chưa lâu, mới hơn hai mươi tuổi, không hiểu rõ chuyện nam nữ nhưng chưa từng ăn cũng từng thấy heo chạy, cũng biết chuyện đó có thể khiến con gái bị đau. Người chưa từng trải, mặc kệ nghe được từ miệng người khác như thế nào, bản thân trước sau vẫn chủ động phủ lên đó một tấm vải thần bí.

Căng thẳng, mong đợi, càng nhiều hơn chính là sợ hãi.

Nhất là nhớ tới lời của Minh Trà.

Liệu anh có trả thù cô không? Kiểu như cầm roi da quật quật?

Giang Vãn Lê lo lắng nghĩ ngợi, nghe thấy tiếng người giúp việc gõ cửa.

Các cô ấy đến đưa quần áo để thay và đồ dùng hàng ngày cho Giang Vãn Lê, cũng tỏ ý các cô ấy sẽ trực đêm, có gì cần có thể trực tiếp phân phó.

Các cô ấy đến giống như là cứu tinh của Giang Vãn Lê, cô nhanh chóng nhận quần áo từ trong tay người làm, chân đau cũng không ảnh hưởng tới tốc độ, chạy trốn như một chú thỏ.

Bùi Thầm nhìn bóng người rời đi của cô, sờ sờ mũi, tại sao anh cảm thấy ánh mắt cô nhìn anh có chút kỳ lạ.

Chân của Giang Vãn Lê không bất tiện nhưng thời gian tắm rất lâu, khoảng chừng nửa tiếng. Quần áo trên người là bà nội Bùi bảo người làm chuẩn bị, hoa nhí mát mẻ, bởi vì là váy ngủ nên cổ áo rất thấp, lúc cô đi ra, xương quai xanh trắng nõn rõ ràng còn dính nước trong suốt, càng lộ ra làn da mịn màng.

Tắm xong dễ khát nước, cô vừa lau nước trên tóc, vừa nhìn quanh tìm nước uống.

Trên bàn trà có nước, nhưng lại có người đàn ông ở đó.

Bầu không khí trong phòng xấu hổ kỳ lạ, Giang Vãn Lê không biết mở lời nói chuyện với anh như thế nào, nhưng lại thực sự muốn uống nước, chỉ có thể dè dặt hạ thấp cảm giác tồn tại của mình mà đi tới.

Nước trên bàn uống trà là nước lạnh, bị lạnh bụng, Giang Vãn Lê uống rất chậm, vừa uống nước vừa len lén liếc nhìn người đàn ông trên ghế sofa.

Động tác nhỏ này không tránh được ánh mắt của anh, Bùi Thầm nói thẳng: “Có phải em sợ tôi không?”

Cô sửng sốt: “Không có, không phải đâu.”

“Trước khi em đồng ý, tôi sẽ không động vào em.”

“...”

Những lời này giống như cho Giang Vãn Lê uống thuốc an thần, không ngờ rằng anh lịch thiệp ngoài ý liệu.

“Thật ra tôi không sợ anh.” Cô do dự một lúc, cẩn thận thăm dò: “Chỉ là tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

Bùi Thầm cầm máy tính bảng trong tay, đang xử lý công việc buổi sáng còn sót lại và đưa chỉ thị, dưới ánh sáng yếu ớt, đường nét khuôn mặt càng lộ vẻ nhã nhặn điềm đạm: “Chuyện gì?”

“Anh có ghi thù không?”

“Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì...” Giang Vãn Lê không dám kể lại chuyện kia, vội vàng lấy ví dụ: “Tôi sợ có lúc nào đó tôi không cẩn thận đắc tội với anh, anh ghi hận trong lòng, tìm cơ hội trả thù tôi.”

“Sẽ không.”

“Thật vậy chăng?”

“Ừ.”

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Giang Vãn Lê thở phào nhẹ nhõm, xem ra nghi ngờ của cô và Minh Trà là không cần thiết rồi, người đàn ông này cũng không đến nỗi dễ giận như vậy.

Cô cầm điện thoại lên, kể suy nghĩ của mình cho Minh Trà, nói cho cô ấy rằng Bùi Thầm không phải loại người sẽ ghi thù, là người tốt.

Minh Trà: [ Sao cậu biết là anh ta không phải loại người như vậy? ]

Giang Vãn Lê: [ Chính anh ấy nói thế mà.]

Minh Trà: [ Anh ta nói gì thì cậu tin cái đó à? Bữa tối cậu ăn óc lợn hả? ]

Giang Vãn Lê: [... Không có ]

Minh Trà: [ Công chúa nhỏ à, cậu có thể tỉnh ngủ được không, người xấu nào lại đi viết bốn chữ “tôi là người xấu” lên mặt chứ? Cậu suy nghĩ kỹ lại xem, vì sao Bùi Thầm kết hôn với cậu, chỉ bởi vì anh ta cần vợ sao? Tìm bừa một người trên đường không được sao? ]

Giang Vãn Lê: [ Nhưng mà người tìm bừa trên đường không đẹp bằng tớ mà. ]

Minh Trà không thể phản bác.

Thời gian không còn sớm, Giang Vãn Lê hài lòng ngáp một cái, chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Nếu bật đèn sẽ dễ mất ngủ, một người đi nghỉ ngơi, người còn lại đương nhiên cũng sẽ cùng nghỉ.

Cuối cùng trong phòng chỉ chừa lại một chiếc đèn.

Lúc đầu Giang Vãn Lê quay lưng lại, khi nghe thấy động tính, cô xoay người lại, sau khi nhìn thấy Bùi Thầm, đôi mắt nai quá mức xinh đẹp chớp chớp: “Lúc ngủ anh có thích lăn không?”

Đồ ngủ mà bà nội Bùi chuẩn bị cho cô khá khuôn phép, cũng không quá lộ, chỉ là do cô nghiêng người, cổ áo mở rộng để lộ cảnh xuân, da trắng nõn nà nổi bật dưới ánh đèn, tạo ra rung động không nhỏ cho thị giác của người khác.

Trong không khí, trên người cô gái như có mùi sữa tắm hương bạc hà thoang thoảng, mùi hương mát mẻ nhưng ngửi lại thấy nóng ran.

Bùi Thầm nhăn mày, cảm thấy cổ có chút khô khốc, đáp lại bằng giọng nói hơi khàn: “Không thích.”

“Vậy là tốt rồi.” Giang Vãn Lê yên tâm: “Vậy hẳn là sẽ không bất cẩn đá phải chân của tôi.”

Chân của cô chấn thương không nặng nhưng nếu như bị người khác va phải cũng sẽ rất đau.

Bùi Thầm hơi dừng một chút: “Tôi ra chỗ khác ngủ.”

“Không sao đâu, cái giường này rất rộng, có thể ngủ chung.” Cô chừa cho anh một khoảng lớn: “Chúc ngủ ngon.”

Ánh mắt Bùi Thầm dừng trên cái chân cẩn thận đặt ở rìa giường của cô, hồi lâu sau mới “ừ” một tiếng.

Khi còn thức, Giang Vãn Lê xác định mình đã thuyết phục anh ở lại.

Nhưng lúc nửa đêm dậy đi vệ sinh, bên kia giường lại không có người.

Trên ghế sofa cũng không có.

Cô đang buồn ngủ, mơ mơ màng màng, không để ý nhiều như vậy.

*

Ngày hôm sau, Giang Vãn Lê là người cuối cùng rời giường.

Cô chỉ biết là Bùi Thầm ngủ ở một phòng cho khách khác, lại không biết hành động này đã tạo nên hiệu ứng cánh bướm.

Cô hầu là người đầu tiên biết anh ngủ ở phòng làm việc, cũng lập tức nói cho bà chủ.

Bà nội Bùi nghe vậy thì nhíu mày: “Cô nói hai vợ chồng son lại không ngủ cùng nhau ư?”

Người giúp việc gật đầu: “Lúc 9h50, Bùi tiên sinh lấy lý do làm việc để đến phòng làm việc.”

Khi Giang Vãn Lê trở về phòng là khoảng chín giờ, tắm rửa, thay quần áo, sấy tóc một lượt ít nhất cũng mất hơn nửa tiếng.

Trừ đi khoảng thời gian này, thời gian hai vợ chồng nằm cùng giường chẳng phải rất ngắn quá ngắn sao?

“Ở cái độ huyết khí phương cương, sao có thể như vậy chứ?” Bà nội Bùi thắc mắc. Dựa vào biểu hiện trong bữa tối của hai người, bà còn tưởng rằng có thể tạo chắt trai chắt gái cả đêm đấy, không ngờ rằng kết quả lại như vậy.

Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai

Lại nghĩ tiếp, nguyên nhân gì khiến hai người vừa kết hôn đã chia phòng ngủ?

Không đủ tình cảm? Không có khả năng lắm, bà nội Bùi già rồi nhưng mắt vẫn rất sắc bén, sống đến tuổi này rồi, đây là lần đầu tiên bà ấy thấy cháu trai của mình tách thịt cho con gái, vợ chồng son hai người sống với nhau nhất định sẽ nhất định hoà hợp.

Nghĩ tới nghĩ lui một lúc lâu, bà nội Bùi nhắm mắt lại, trầm ngâm: “Tôi biết rồi.”

*

Sau khi ăn sáng, vì Phạn Ni có cuộc họp sáng nên Giang Vãn Lê không thể ở lại với bà nội lâu hơn, trước khi đi cô ôm bà nội thật chặt.

Có thể nhận ra, hai bà cháu rất hợp nhau.

Lúc tạm biệt, bà nội Bùi dặn đi dặn lại: “Nhớ chăm sóc tốt cho người ta, nếu để bà biết cháu bắt nạt cháu dâu bảo bối của chúng ta, bà sẽ không tha cho cháu.”

“Cháu biết rồi, bà nội.” Bùi Thầm mở cửa xe, để vợ mình lên trước.

“À phải rồi.” Bà nội Bùi đột nhiên nhớ ra cái gì, bảo bọn họ chờ một lát, và có thứ muốn tặng cho bọn họ.

Sau khi cao tuổi, trí nhớ không tốt, luôn để lung tung.

Năm phút sau, bà nội Bùi mang ra hai hộp quà.

Một hộp lớn, một hộp nhỏ.

“Hộp nhỏ là cho Lê Lê.” Bà nội nói: “Hộp lớn là đồ cho cháu ăn.”

Lúc này không chỉ có Bùi Thầm, ngay cả Giang Vãn Lê cũng ló đầu ra, nghi hoặc: “Ăn ạ?”

Bà nội Bùi vẻ mặt thần bí, bảo bọn họ về nhà rồi hẵng mở ra.

Trên đường, Giang Vãn Lê không ngăn nổi lòng hiếu kỳ, mở hộp quà nhỏ ra trước.

Là một chiếc vòng ngọc trong suốt óng ánh.

“Cái này, cái này không phải là gia truyền đấy chứ?” Giang Vãn Lê kinh ngạc. Giang gia làm châu báu, cô cũng xuất thân từ nghề thiết kế châu báu, không xa lạ với loại vật phẩm này.

Bùi Thầm “ừ” một tiếng.

Giang Vãn Lê tự nhiên có cảm giác căng thẳng: “Vậy chẳng phải rất quý giá sao, tôi không thể nhận.”

“Vì quý giá nên mới cho em.” Anh nói: “Cái này chỉ truyền cho con dâu Bùi gia.”

Giang Vãn Lê cẩn thận từng li từng tí cất đi, trước đây không phải cô chưa từng đeo châu ngọc vô giá nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy loại bảo vật vô giá gia truyền này, rất sợ xảy ra sơ xuất.

Mở hộp nhỏ xong lại càng thêm tò mò hộp lớn là thứ gì.

Bùi Thầm đang lái xe, vậy để cô mở giúp anh đi.

Bà nội nói là đồ ăn, vậy hẳn là đồ ngon hảo hạng, nhưng mà sau khi mở ra, cô ngửi thấy mùi thảo dược nồng nặc.

Trừ điều đó ra còn có mấy gói quả khô.

“Cái này là cái gì vậy?” Cô thuận tay cầm một gói lên: “Hải sâm?”

Còn có rong biển khô, câu kỷ tử và nhiều loại quả hạt.

Những thứ này đều là nguyên liệu nấu ăn thường gặp, cần gì phải tỏ ra thần thần bí bí.

Thật khó hiểu.

Cuối cùng cô mới tìm thấy một thứ cô giúp hiểu ra.

Một hộp “Thận Bảo Phiến”.

Thận Bảo Phiến: Một sản phẩm giúp bổ thận của thương hiệu bên Trung Quốc.

Cô biết ba chữ này.

Có Thận Bảo Phiến, lại có những nguyên liệu này, có thể là bà cố ý chuẩn bị cho Bùi Thầm dùng, giúp bổ thận tráng dương.

Quả là một bà nội chu đáo.

Nhưng mà...

Đầu của Giang Vãn Lê nhanh chóng vận hành, cuối cùng nhìn sang người đàn ông đang lái xe bên cạnh với ánh mắt vừa nghi ngờ lại đồng cảm: “Rốt cuộc tôi cũng biết vì sao anh đồng ý kết hôn với tôi rồi.”

Người đàn ông trước giờ luôn chững chạc nghe thấy câu này, tay nắm vô lăng hơi cứng ngắc: “Em biết rồi?”

“Đúng vậy.” Giang Vãn Lê thở dài: “Chẳng trách bên ngoài đều nói đường đường chủ tịch của J&F lại không đến gần phụ nữ, thư ký, trợ lý bên cạnh đều là nam, thì ra không phải là không thích phụ nữ, mà là có nguyên nhân không thể nói.”

“Tôi có nguyên nhân không thể nói?”

“Đúng thế.” Cô giơ hộp thuốc trong tay lên: “Cho nên bà nội bảo chúng ta về nhà hẵng mở ra cũng là sợ người khác biết anh không được, nên mới dặn dò như thế.”

Đây là lời nói gì vậy.

Đến khi ba chữ to “Thận Bảo Phiến”m rơi vào mắt người đàn ông, anh mới lờ mờ hiểu ra, chân mày lập tức nhíu lại.

Gần như không còn gì để nói.

Anh trầm mặc không nói làm Giang Vãn Lê tưởng anh ngầm thừa nhận, ánh mắt càng thêm thông cảm: “Anh không cần tự ti đâu, loại chuyện như vậy rất bình thường, nếu không đã không có nhiều bệnh viện mở nam khoa, đi khám bệnh rồi uống thuốc là tốt rồi.”

Ngừng lại một chút, cô vỗ ngực cười nói: “Hơn nữa anh yên tâm, tôi sẽ không nói với bất kỳ ai về chuyện này.”

Nụ cười của cô như ánh mặt trời trong veo, răng nanh nhọn lộ ra, đôi mắt như lóe ra tia sáng.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, tiếc là cái miệng này thật khiến cho người khác muốn bịt lại.

“Nhưng mà trước khi cưới anh lại không nói cho tôi.” Giang Vãn Lê lẩm bẩm, nhìn qua còn rất oan ức: “Cho dù anh sớm nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ không chê anh không được.”

Bùi Thầm một tay cầm tay lái, tay kia khó chịu kéo cà vạt, ngay cả hô hấp cũng trở nên trầm xuống: “Tôi không được?”

Giang Vãn Lê: “Hả?”

“Lời bây giờ nói ra, sau này cần phải chịu trách nhiệm đó, bà Bùi.” Anh từ tốn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK