• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì say rượu nên giọng hơi mềm mại, nhưng có thể nghe ra được cô đang cố gắng nói một cách hung dữ.

“Tôi bắt nạt cậu ta?” Tạ Hoài Dư không thể tin được.

“Anh châm ngòi ly gián.” Giang Vãn Lê hùng hồn: “Chuyện của mấy người, tôi biết hết, nhưng thế thì sao, nữ thần của anh liên quan gì đến anh ấy, cho dù cô ta chết, chỉ cần không phải chồng tôi động thủ, vậy chẳng có chút liên quan nào cả!”

Lời của cô cũng có đạo lý, cô nói rất kiên quyết.

Hai người cãi nhau, một người tức giận chạy ra, bị xe đâm chết, trách nhiệm ai gánh?

Người nhà sẽ trách người còn lại nhưng trên thực tế tài xế mới là người phải chịu trách nhiệm.

Đạo lý này, Tạ Hoài Dư không phải không biết, nhưng anh ta vẫn cố chấp trách Bùi Thầm.

Không chỉ vì Mộ Mai Mạn.

Mà còn vì quan hệ của bọn họ.

Rõ ràng biết anh ta thích Mộ Mai Mạn, vì sao không thể giữ lại giúp anh ta.

“Không theo đuổi được nữ thần thì lại trách người khác không nghe điện thoại, vậy anh không đi ị được lại trách bồn cầu không có sức hấp dẫn sao?” Cô nói tiếp: “Ngủ không ngon thì trách giường không êm sao? Tại sao anh không trách chính mình?”

“Lê Lê…”

Bùi Thầm mới nói được hai chữ đã bị cô quay lại ngờm: “Anh đừng nói gì, để em đối phó với anh ta.”

Tạ Hoài Dư bị đối phó: “…”

Lúc này anh ta hơi mông lông, không biết sao cục diện lại biến thành anh ta bị vợ chồng nhà này đối phó, anh ta cũng không biết tại sao chuyện lại biến thành Bùi Thầm không nhận điện thoại, chứ không phải cố ý kích Mộ Mai Mạn rời đi.

Giang Vãn Lê nói tiếp như bom nổ, nói tình tính anh ta kém, không theo đuổi được phụ nữ là chuyện bình thường.

“Sớm biết anh bắt nạt chồng tôi, lúc trước tôi nên để anh chết trong xe, không gọi xe cứu thương đến cứu anh.”

Lúc Giang Vãn Lê nói câu này, Tạ Hoài Dư nắm được trọng điểm, túm lấy cổ tay cô: “Cô nói gì? Cứu tôi? Cô cứu tôi lúc nào?”

“Không phải mấy ngày trước anh lái xe của Bùi Thầm gây tai nạn sao?”

“Là cô cứu tôi?”

“Bác sĩ cứu anh, tôi chỉ gọi xe cứu thương giúp thôi.”

Giang Vãn Lê nói xong, tay Tạ Hoài Dư cầm cổ tay cô đã bị Bùi Thầm gỡ ra, anh kéo tay cô: “Thời gian không còn sớm, chúng ta về nhà đi.”

Giang Vãn Lê lập tức phụ họa: “Được.”

Tạ Hoài Dư vẫn đang không tin, vội đi theo: “Này, hai người nói rõ ràng mau.”

Nhưng không ai để ý đến anh ta.

Anh ta đi theo được nửa đường, thấy có mấy người nhìn anh ta, mấy người đó  không phải anh khác mà chính là đồng nghiệp của Giang Vãn Lê, nhìn ra anh ta quen Giang Vãn Lê, tất cả mọi người đều nhân cơ hội làm quen.

Những người này rất phiền toái, nhưng nếu anh ta không cho mặt mũi, có thể sẽ phá hỏng hình tượng vợ chồng ân ái của hai người kia.

Anh ta đứng im tại chỗ, suy nghĩ ngày càng loạn.

Người cứu anh ta là Giang Vãn Lê?

Tại sao lại là cô?

Hơn nữa, lúc Bùi Thầm đến phòng bệnh thăm anh ta, cư nhiên lại không nói với anh ta.

Tại sao không nói, ghen tị sao?

Nhìn bóng lưng họ rời đi, ánh mắt Tạ Hoài Dư sâu sa.

Anh ta hoàn toàn không biết bản thân đã giúp Bùi Thầm nhận ra một điều.

Nếu không có anh ta, Bùi Thầm vĩnh viễn không thể tưởng tượng được, có ngày anh được vợ bảo vệ sau lưng.

Trên đường.

Thư ký Lương lái xe phía trước, phía sau hai người ngồi sát nhau, Giang Vãn Lê giống như tỉnh rượu, cũng giống như chưa tỉnh hẳn, từ khi ra khỏi WC, nửa người cô đều dựa vào người đàn ông này.

Người cô nhỏ, nép trong ngực người đàn ông, nhìn y như một đứa nhỏ.

Nhìn vậy, không ai biết vừa rồi cô anh dũng như thế nào.

Thậm chí bây giờ miệng vẫn lẩm bẩm.

“Không được, bắt nạt, chồng tôi.”

Thư ký Lương nghe vậy cảm khái, có vợ cũng thật tốt.

Nhưng giây tiếp theo lại nghe thấy cô nói: “Chồng tôi, chỉ tôi, được bắt nạt.”

Thư ký Lương im lặng, bỏ đi, coi như anh ta chưa nói gì.

Bùi Thầm nhìn ngón tay mình bị cô nắm, vẻ mặt dịu dàng hơn bất cứ lúc nào: “Ừ, cho em bắt nạt.”

Cô nhắm mắt, ý thức mơ hồ, thì thào.

“Cho dù, anh như thế nào, em đều thích.”

Giọng khẽ như lông chim xẹt qua tim, nhưng lại có sức nặng khiến tim người ta nhộn nhạo.

Bùi Thầm nhìn cô, cô còn nói tiếp, nói phải bảo vệ anh, mãi mãi ở bên cạnh anh.

Nhưng anh chỉ nhớ câu kia.

Anh như thế nào cũng đều thích.

Là thích anh sao?

Bình thường cô không biểu hiện ra, càng không nói thẳng như vậy, nhiều lắm chỉ ôm anh, hôn lên mặt anh để tỏ vẻ vợ chồng ân ái.

Nhưng giờ phút này, từng câu từng chỉ đều thể hiện tình cảm nồng nàn của cô gái.

Về đến nhà.

Giang Vãn Lê vẫn say rượu, Bùi Thầm ôm cô ra khỏi xe, đặt cô lên giường trong phòng ngủ.

Hai mắt cô mê ly, vòng eo mềm mại, tứ chi tùy ý người khác điều khiển, miệng phát ra âm thanh khiến người ta có ham muốn.

Bùi Thầm thấp giọng hỏi: “Muốn tắm cùng nhau không Lê Lê?”

“Ừ hừ.” Cô mở to mắt: “Nhưng không muốn động.”

“Không phải còn có anh sao?”

“Thế nhưng.” Cô ôm mặt: “Em thẹn.”

“Có thể tắt đèn.”

Bùi Thầm đã quen với việc tắt đèn khi họ vận động, nếu tắm mà không bật đèn, có thể sẽ không tiện, nhưng vẫn may có chút ánh sáng chiếu vào nên cũng không bất tiện lắm.

Ai bảo vợ anh dễ thẹn làm gì.

“Thực ra…” Không biết Giang Vãn Lê say hồ đồ hay như thế nào, lúc anh đi bỗng ôm chặt tay anh: “Không tắt cũng được.”

Bùi Thầm sửng sốt.

Cô nghiêm túc nói anh không cần tắt đèn.

“Chắc chắn sao, Lê Lê?” Bùi Thầm cười: “Nếu như vậy, anh sẽ không khách khí.”

Cô bịt mắt: “Ai nha, đã nói không tắt rồi, sao anh còn hỏi lại, không nên hỏi nhiều vấn đề đó…”

Còn chưa nói xong, miệng đã bị anh lấp kín.

Nụ hôn sâu trằn trọc cướp mất hô hấp của Giang Vãn Lê, hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bị hôn xong, hai má và đôi mắt đều hồng hồng, môi lấp lánh, bộ dáng yếu đuối như ra hiệu với người đàn ông.

“Không hỏi nữa.” Bùi Thầm cởi cà vạt: “Không tắt đèn.”

Sau đó bế cô lên, đi về phía phòng tắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK