Ầm ầm một tiếng nổ lớn, tiếng sấm rền vang bên tai, sấm sét kia đến gần như muốn bổ vào người.
Cả người nàng run lên, chui vào trong ngực nam nhân.
Sắc mặt Lục Tu Lương ngưng trọng, cước bộ rất nhanh, hắn nhận thấy người trong ngực co rúm lại, cánh tay lại siết chặt một chút.
Mưa to như khói như sương, trời đất như bị nối thành một mảnh, tầng tầng lớp lớp sương mù, mơ hồ nhìn thấy cách đó không xa có một gian phòng ốc, giống như là chùa miếu bị bỏ hoang.
Hẻo lánh như thế, sợ là không có người ở đây, không có biện pháp nào tìm đồ ăn cho nàng.
Sắc mặt Lục Tu Lương khó coi, hắn cước bộ vội vàng đi tới trước phòng rồi nhấc chân đá văng cửa.
Trong không khí tràn đầy mùi bụi bặm, quả nhiên là trống rỗng.
Hắn nhẹ nhàng đặt Nguyệt Linh trên mặt đất, trường bào đã ướt đẫm, hắn cẩn thận cởi y bào ra.
Khẽ thở dài, “Vẫn còn ướt.”
Nguyệt Linh ngẩng đầu lên, nàng nhìn bộ dáng tự trách ảo não của hắn thì không thèm để ý mà cười cười, “Chỉ có ngoại sam hơi ướt một chút, thật sự còn tốt, huynh xem, còn rất khô.”
Nói xong nàng vươn cánh tay tới trước mặt hắn, làm bộ để hắn kiểm tra tay áo của mình.
Lục Tu Lương hơi sững người, hắn không nghĩ tới hành động đột ngột của nàng nên có chút luống cuống.
Nguyệt Linh nghi hoặc nhìn hắn, nhỏ giọng lắp bắp: “Thật không được tự nhiên.”
Cúi đầu thấy tay phải của hắn sau lưng, trong tay còn cầm bộ y bào ướt đẫm kia, nàng cũng không nghĩ nhiều, một tay nắm lấy tay trái của hắn đặt lên bả vai mình.
Vải trên tay áo hơi ẩm ướt, thân hình thiếu nữ mảnh khảnh gầy yếu, bả vai lại càng đơn bạc, giống như dùng sức sẽ vỡ vụn.
“Ngược lại là huynh.”
Lông mày Nguyệt Linh nhíu chặt, trong giọng nói có thêm vài phần lo lắng, “Không có chỗ nào mà không ướt!”
Giờ phút này Lục Tu Lương chỉ mặc một bộ trung y màu đen, bởi vì ngâm đầy nước mưa mà trở nên ướt át, vải vóc dán chặt vào người hắn, phác hoạ dáng người hoàn mỹ của nam nhân.
Cổ áo trở nên lỏng lẻo vì chuyển động mạnh mẽ, để lộ ngực trần rắn chắc.
Có lẽ là vì vừa mới chạy quá nhanh, hắn hơi thở hổn hển, lồng ngực theo hô hấp phập phồng lên xuống, lại làm cho Nguyệt Linh thấy như có ý tứ mê hoặc.
Nguyệt Linh lấy ra một cái khăn lụa từ trong ngực, khăn tay chỉ có một chút vân thêu. Bàn tay trắng nõn của nàng nắm chặt khăn gấm, nghiêm túc lau sạch giọt nước trên đầu hắn.
Nàng gian nan giơ tay lên, trong lòng thầm nghĩ, người này cao như vậy làm cái gì.
Lục Tu Lương tựa hồ nghe được tiếng lòng nàng, hắn bất đắc dĩ cười, phối hợp khom lưng xuống.
Khoảng cách giữa hai người chợt rút ngắn lại, hô hấp giao triền, khí tức mập mờ dây dưa.
Nguyệt Linh chuyên chú lau cho hắn, tầm mắt đảo qua khuôn mặt tuấn lãng của nam nhân, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng.
Tầm mắt Lục Tu Lương si mê lưu luyến trên dung nhan xinh đẹp của nàng, hàng mi thật dài của cô nương run rẩy, hai con ngươi chứa nước, vô cùng lưu loát.
Ngực hắn giống như bị lông vũ nhẹ nhàng quét qua, vô hình có một sợi tơ kéo lấy trái tim hắn, mà đầu kia của sợi tơ nằm trong tay nàng.
Bộ dáng chuyên chú của nàng cũng đáng yêu như vậy, mỗi một nụ cười, mỗi một ánh mắt, đều có thể nhấc lên gợn sóng thật lớn trong lòng hắn.
Ánh mắt nam nhân trở nên vô cùng mềm mại, con ngươi đen như đầm sâu, cổ họng hắn khô khốc, môi mỏng mím lại giống như bị mê hoặc chậm rãi kề sát vào.
Không khí đột nhiên trở nên khô nóng khó nhịn, tầm mắt trên đỉnh đầu nàng càng ngày càng nóng bỏng. Nguyệt Linh thẹn thùng rũ mắt xuống, ánh mắt nàng lóe lên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.
Nàng nghĩ, nếu hắn hôn xuống, nàng nhất định sẽ không né tránh.
Khuôn mặt của nam nhân càng ngày càng gần, trong lòng nàng lại dấy lên một tia chờ mong.
Thật sự là quá rụt rè, hai má Nguyệt Linh nóng lên, nàng xấu hổ cắn môi dưới. Nhưng tình cảm khó kiềm chế, nụ hôn đầu tiên của nàng vẫn còn.
Không, kiếp trước hẳn là không còn nữa. Dù sao lần trời đất tác thành kia, chuyện nên phát sinh đều đã xảy ra, tuy rằng nàng không thanh tỉnh, nhưng nụ hôn đầu tiên nhất định là không còn.
Nàng không yên lòng mà lau lung tung. Lục Tu Lương đột nhiên đứng thẳng người lên, tầm mắt nóng rực từ đỉnh đầu dời đi, nhiệt độ nóng bỏng rút bớt, ái muội quét sạch không còn.
Nguyệt Linh kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt còn mang theo chút không thể tin.
Hắn vẫn là nam nhân sao?
Thường nghe Hoắc Minh Thần nói nam tử phần lớn sẽ khuất phục theo bản năng, bình thường không nhịn được, sao đến lượt hắn lại không giống nhau?
Nàng không đẹp sao… Nàng không quyến rũ sao? Nguyệt Linh tự mình hoài nghi bản thân.
Lúc trước thành hôn hai năm hắn đều cùng mình chia giường mà ngủ, mỗi đêm thấy bộ dạng y phục xộc xệch của nàng cũng khắc chế thủ lễ chưa từng vượt qua, ngẫu nhiên mới khẽ hôn lên trán nàng. Nàng thực sự nghi ngờ những điều nàng nghe thấy sau khi chết là không đúng sự thật.
Hiện giờ chỉ né tránh không hôn nàng, thật sự không tính là chuyện lớn gì.
Giữa lông mày Nguyệt Linh khẽ nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ mặt có chút hoang mang, thân thể của nàng cứ như vậy không có lực hấp dẫn sao… Vành tai nam nhân đỏ lên hoàn toàn, hắn khó khăn dời tầm mắt nhìn nơi khác, giọng nói khàn khàn, “Xin lỗi.”
Lại là lời xin lỗi! Chỉ biết xin lỗi! Nàng tức chết mất.
Nguyệt Linh tức giận sôi máu, ngực bị chặn đến khó chịu, nàng hận không thể tiến lên hung hăng nhéo lỗ tai hắn.
Nàng nhét chiếc khăn trong tay vào lòng hắn, tức giận trừng mắt nhìn mà nói: “Huynh tự lau đi!”
Lục Tu Lương không biết mình đã làm sai cái gì, trong mắt có chút mờ mịt, hắn tiếp nhận khăn tay, đầu ngón tay tinh tế vuốt ve, vải vóc mềm mại, nhịn không được suy nghĩ lung tung, không biết làn da của nàng có phải cũng mềm mại như vậy hay không.
Bầu không khí trở nên có chút xấu hổ, Nguyệt Linh cảm thấy thập phần buồn bực.
Hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, nàng hận không được tìm một khe hở để chui vào, càng nghĩ càng bực bội, hai má vừa đỏ vừa nóng.
Cuối cùng thẹn quá hóa giận nói: “Huynh muốn nhóm lửa chứ? Đi xem có vật gì có thể đốt lửa hay không, phải nhanh chóng hong cho huynh khô ráo!”
Dư quang liếc nhìn bàn tay phải hắn giấu ở phía sau, nàng nhanh chóng nói: “Đưa y phục cho ta, huynh mau đi!”
Dứt lời liền đi lên đoạt y phục của hắn.
Sắc mặt Lục Tu Lương khẽ biến, hắn nhanh chóng tránh được động tác của nàng.
Nguyệt Linh nhận thấy vẻ dị thường, nghi ngờ nhìn hắn, “Huynh có chuyện gạt ta.”
Lục Tu Lương mím môi nhìn nàng.
Nguyệt Linh cau mày, “Huynh vươn tay phải ra.”
Nam nhân không nhúc nhích mà chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
Nguyệt Linh tiến lên giữ chặt cánh tay hắn, nàng dùng sức kéo, nhưng khí lực của nàng sao có thể so sánh với Lục Tu Lương.
Hắn đã quyết định không cho nàng xem.
Nguyệt Linh buông cánh tay hắn ra, tay nàng vô lực trượt xuống, môi mở ra lại mím chặt, ngực nghẹn một cỗ khí, thanh âm cũng thấp xuống: “Có phải huynh bị thương hay không.”
Hắn không đến mức hoảng sợ nhưng thấy nàng tức giận thì luống cuống tay chân.
Khẽ thở dài một tiếng, không thể gạt được.
Lục Tu Lương ném y bào xuống đất, trầm mặc đưa tay ra.
Tay đã bị máu tươi nhuộm đỏ, trên ngoại bào màu đen bị nước mưa thấm ướt một mảnh, Nguyệt Linh không phân biệt được trên đó là nước hay máu.
Nguyệt Linh cúi đầu, nàng gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay phải huyết nhục mơ hồ, Lục Tu Lương chỉ có thể nhìn thấy đỉnh tóc của nàng, thấy nàng thật lâu không nhúc nhích, trong lòng càng thêm bối rối.
Rốt cục nàng cũng vươn tay, cẩn thận kéo cánh tay hắn lên, nàng không dám dùng sức vì sợ hắn sẽ đau.
Nàng nhẹ nhàng nâng bàn tay hắn lên rồi đặt trong lòng bàn tay mình, nhìn một lúc lâu sau đó nắm chặt nắm đấm dùng sức nện vào ngực nam tử.
Lục Tu Lương dùng tay trái nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay, lắp bắp nói: “Ta không có việc gì, không đau, thật đấy.”
Nàng vẫn không muốn ngẩng đầu lên nhìn hắn, trầm mặc lan tràn giữa hai người, Lục Tu Lương luống cuống như một đứa trẻ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng.
Nguyệt Linh không nói một lời, nàng không nhìn thẳng vào mắt Lục Tu Lương mà nhìn quanh bốn phía.
Ngôi chùa này tuy đã lâu đời, có chút bụi bặm nhưng coi như chỉnh tề, trước tượng phật có hai bồ đoàn, có thể dùng làm đệm.
Nàng vòng qua hắn, đi thẳng đến trước bồ đoàn rồi giơ tay phủi bụi đất, Nguyệt Linh bị sặc đến ho khan.
Lục Tu Lương lo lắng cho nàng nên vội vàng đi theo, thấy nàng còn không để ý tới hắn thì trong lòng lo lắng nhưng lại vô kế khả thi.
Nguyệt Linh không để ý tới hắn mà chỉ cầm lấy bồ đoàn lên, nàng đi đến vị trí tương đối rộng rãi rồi buông xuống, Lục Tu Lương vẫn đi theo, hắn muốn giúp nàng nhưng lại bị nàng né tránh.
Trong khi hắn đang choáng ngợp thì giọng nói rầu rĩ của Nguyệt Linh cuối cùng cũng truyền đến: “Huynh mau ngồi xuống.”
Lục Tu Lương thở phào nhẹ nhõm, nàng còn nguyện ý cùng hắn nói chuyện là tốt rồi, chỉ cần không chán ghét hắn thì như thế nào cũng được.
Lục Tu Lương quy củ ngồi trên bồ đoàn, chân nam nhân quá dài, ngồi trên đệm nho nhỏ có vẻ đặc biệt ủy khuất.
Nguyệt Linh vô cùng nghiêm túc, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nghẹn lại, nàng cau mày nhìn vết thương của hắn.
Thấy nàng vẫn đang nhìn, hắn vội vàng giải thích: “Ta thực sự không sao, trước đây trên chiến trường còn bị thương vô số kể, điểm này không tính là gì.”
Nàng hét lên: “Nếu huynh không thể nói lời nào hay hơn thì hãy im lặng.”
Không thể chịu đựng được nữa, nam nhân này thực sự khiến nàng tức chết.
Tức giận đến tim nàng run rẩy, thật sự muốn xông lên đánh hắn một trận.
Nam nhân im lặng chỉ đành mím môi nhìn nàng.
Nguyệt Linh rũ mắt suy tư một lát, bắt đầu cởi y phục của mình.
Lục Tu Lương kinh hãi thất sắc, hắn thiếu chút nữa nhảy lên, cúi đầu nói: “Nàng, nàng…Làm gì…”
Nguyệt Linh không để ý tới hắn.
Nàng mặc nhiều, khi cởi áo ngoài ra thì bên trong còn có một bộ y phục dày dặn, nàng kéo vạt áo ra rồi nâng tay dùng sức để xé một đoạn vải lớn sau đó im lặng buộc xiêm y trở về.
Xắn tay áo ngoài của hắn lên, để lộ ra vải áo lót sạch sẽ, nàng nắm lấy cổ tay áo rồi dùng vải cẩn thận lau sạch vết máu chung quanh bàn tay hắn.
Tấm vải trắng tinh bị máu tươi nhuộm đỏ, nàng lau rất nghiêm túc khiến hắn nhìn mà ôn nhu.
Cổ họng của nam nhân nhẹ nhàng trầm giọng nói: “Làm bẩn y phục của nàng rồi.”
Con ngươi tối tăm của hắn tràn đầy nhu tình, trong lòng than thở, được nàng quan tâm như thế, cả đời này cũng đủ rồi.
Phó Nguyệt Linh không thèm để ý chút nào, “Ừm.”
Lau sạch sẽ xong nàng nhẹ nhàng quấn vải quanh vết thương của hắn, động tác nhẹ nhàng như đối đãi với trân bảo hiếm có, cuối cùng ảo não nói: “Ta băng bó không tốt, đau thì cứ nói với ta.”
Lục Tu Lương lại cười nhạt, hắn cười vô cùng thỏa mãn rồi ôn nhu nói: “Không đau.”
Miễn là không làm tổn thương nàng thì hắn sẽ không đau.
Hoàng hôn năm đó, cũng là cảnh tượng giống như ngày hôm nay, nàng tập trung vào băng bó còn hắn thì lặng lẽ nhìn.
“Cảm ơn nàng.”
Câu cảm ơn này, cuối cùng hắn cũng nói ra.
Nguyệt Linh hừ nhẹ một tiếng lộ ra dáng vẻ kiều diễm.
Nàng băng bó tay hắn thành một cái móng heo, xấu xí đến mức lật qua lộn lại nhìn mà ghét bỏ bĩu môi.
Lục Tu Lương không nhịn được cười, hắn giơ tay xoa xoa tóc nàng, cưng chiều nói: “Rất đẹp mắt.”
Phó Nguyệt Linh nghiêm túc nhìn lại hắn, nàng gằn từng chữ: “Huynh nghe cho kỹ, nếu sau này huynh bị thương mà muốn gạt ta, vậy thì ta mãi mãi không để ý tới huynh nữa.”
Mặc dù nàng đang đe dọa nhưng hắn như được an ủi, “Được.”
“Huynh như vậy, ta đau lòng.”
Hô hấp Của Lục Tu Lương chậm lại, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.
Cửa sổ ngôi miếu rách này có một cánh đã bị tổn hại, một trận cuồng phong thổi qua khiến cả người Nguyệt Linh run rẩy.
Sắc mặt nam nhân trầm xuống, hắn nhanh chóng đứng dậy tìm đồ để nhóm lửa.
Phó Nguyệt Linh cảm thấy có chút mệt mỏi, nàng ôm đầu gối nhìn hắn bận rộn đi tới đi lui.
Đặt hai tay bao quanh đầu gối, nàng cảm thấy đầu mình dần dần trở nên nặng hơn nên đã ngủ thiếp đi.
Ý thức mơ màng, không biết qua bao lâu, nàng mơ hồ nhìn thấy hắn đang ngồi cạnh mình.
Lửa cháy rất mạnh, rất ấm áp.
Nàng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn thẳng vào con ngươi tràn ngập cưng chiều của hắn, bất giác nhìn đến xuất thần.
Gương mặt hắn thật đẹp, vóc dáng cũng tốt.
Nàng tựa đầu lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn hắn hồi lâu, cứ ngơ ngác nhìn hắn như vậy.
“Tướng quân.”
Đột nhiên nàng nhẹ nhàng gọi hắn.
Lục Tu Lương cảm thấy hô hấp cũng khó khăn hơn một chút, “Chuyện gì vậy?”
Nàng chớp mắt, “Ta thích huynh.”
Tay hắn siết chặt đến rắc rắc một tiếng, củi trong tay bị hắn bẻ một cái gãy đôi, cánh tay cứng đờ, cơ bắp trên người cũng căng thẳng.
Lục Tu Lương thấy mình như bị ù tai.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Nguyệt Linh tiếp tục nói: “Huynh có nghe thấy không?”
Giọng nói hắn lại càng khàn khàn, “Cái gì.”
Ngọt ngào nói, “Ta thích huynh.”
“…”
Nàng vẫn kiên trì, “Ta rất thích huynh.”
Khí tức của nam nhân không thể ổn định lại được, lồng ngực phập phồng kịch liệt, máu cả người đều sôi trào. Hắn đỏ mắt nhìn chằm chằm nàng, bộ dáng có chút dọa người, “Nàng nói lại một lần nữa.”
Nguyệt Linh cười thầm, nàng chủ động hơn, đầu dựa vào bả vai hắn, tay ôm lấy thắt lưng hắn thật chặt rồi nhẹ giọng nói: “Ta thích huynh đó.”
Giọng nói trong trẻo của cô nương ngọt ngào chui vào tai hắn, hắn nghe rất rõ, mỗi chữ đều vô cùng rõ ràng.