Thứ nhất Thôi quý phi kiêng kỵ Tiêu Hằng nên sẽ không tùy tiện dẫn người đến trước mặt nàng, thứ hai, mấy ngày gần đây Ngu Nhạc Dao vẫn đóng cửa không tiếp khách. Mấy ngày trước phong hàn làm cho Tiêu Hằng vô cùng khẩn trương, hắn luôn lo lắng bệnh tình của nàng sẽ nặng thêm, vì thế Nhạc Dao ở trong phòng buồn bực nửa tháng không ra ngoài.
Sáng sớm hôm nay thái y đến bắt mạch nói phong hàn của nàng đã khỏi hẳn, hơn nữa hiện tại nàng đang mang thai tám tháng, đề nghị phải đi lại nhiều hơn.
Bây giờ đang là giữa mùa hè, nhiệt độ buổi sáng không nóng không lạnh, vô cùng thích hợp.
Nhạc Dao được đại cung nữ đỡ, chậm rãi đi quanh ngự hoa viên tản bộ.
“Nương nương, Thái Tử điện hạ dặn dò người đi một canh giờ liền hồi cung, nơi này cách Đông cung có chút xa, Thái Tử điện hạ lo lắng cho người.”
Nhạc Dao có chút bất đắc dĩ, “Ta chỉ tùy tiện đi dạo một chút, nơi này ngoại trừ hoa thì chính là cỏ, ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Đại cung nữ đỡ tay nàng, không hề nhượng bộ nói: “Ngài đi dạo hết khu này rồi chúng ta cũng nên trở về.”
“… Vậy theo ý ngươi.”
Từ lần trước sau khi Tiêu Hằng nổi trận lôi đình thì mỗi ngày cung nhân đều vô cùng cẩn thận hầu hạ nàng, tựa như nàng chính là pha lê dễ vỡ.
Đi qua từng gốc hoa huệ, Nhạc Dao dừng bước.
Xa xa một nữ tử bạch y chậm rãi đi đến, là Thôi Sở Vân.
Tú nhã thản nhiên, tài khí bức người, thật giống như trong thơ miêu tả, phúc hữu thi thư khí tự hoa*, nhìn từ xa quả nhiên là một nữ tử thoát tục.
Thôi Sở Vân cung thuận hành lễ, ngữ khí bình tĩnh, “Dân nữ thỉnh Thái Tử phi an.”
Ngu Nhạc Dao thu lại nụ cười, nàng thản nhiên nói: “Không cần đa lễ.”
Thôi Sở Vân đứng thẳng dậy nhìn Ngu Nhạc Dao.
“Thôi cô nương từ xa mà đến, không biết ở trong cung đã quen chưa?”
“Đa tạ Thái Tử phi quan tâm, dân nữ thấy đều tốt.”
Tầm mắt Thôi Sở Vân đảo quanh trên mặt nàng rồi lại nhìn qua cái bụng phồng lên của Nhạc Dao thì cười nhạt, “Nương nương phải chú ý thân thể nhiều hơn, hôm nay đã thấy sắp lớn, ngài nên mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Ngữ khí cùng vẻ mặt của nàng ấy đều vô cùng chân thành, làm cho người ta không sinh ra nổi tia chán ghét.
Nhạc Dao mang theo cung nhân rời đi, Thôi Sở Vân nhìn bóng lưng nàng đi xa thì rũ con ngươi xuống, như có điều suy nghĩ.
Đại cung nữ thay Nhạc Dao cởi ngoại sam, đỡ nàng ngồi xuống bên giường rồi do dự nói: “Nương nương, Thôi cô nương này có ý gì… Nàng nhìn qua, cũng không có địch ý…”
Nhạc Dao đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, nàng nghiêng người tựa vào đầu giường không nói một lời.
Chuyện gì nên đến cuối cùng vẫn đến.
“Điện hạ.”
Cung nữ nhao nhao lui ra ngoài.
Tiêu Hằng hạ triều, vừa trở về liền thấy Nhạc Dao vô cùng phấn chấn tựa vào bên giường.
Trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng đi tới, đỡ người vào trong ngực mình rồi thay nàng ấn huyệt thái dương.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhạc Dao không muốn gặp hắn, nàng biết đây là giận chó đánh mèo, hắn cũng không có lỗi, chỉ là nàng không khống chế được cảm xúc của mình.
Nàng nghiêng đầu không để ý tới hắn.
Tiêu Hằng khẽ cười, cạo cạo mũi nàng, “Lỗi của ta, nhất định là lỗi của ta vì đã chọc nàng không vui.”
Hốc mắt Nhạc Dao nóng lên, đúng là nàng đã khóc, nức nở một tiếng ôm lấy hắn, “Chàng cũng không sai, là thiếp quá mẫn cảm.”
Lần này sắc mặt Tiêu Hằng lạnh lẽo, “Ai khi dễ nàng.”
Ngực ướt át làm cho lòng hắn cảm thấy phiền não, “Nàng đã nhìn thấy Thôi Sở Vân?”
“Vâng.”
Ngày đầu tiên người nọ vào kinh, Tiêu Hằng đã muốn đi tìm Thôi quý phi, bảo nàng ta đuổi người đi rồi nhưng phụ hoàng lại ngăn cản hắn.
Việc này thật sự có chút khó giải quyết, tiền triều có người nghe được tiếng gió nên cũng đang xúc động muốn hắn nạp phi, thậm chí phụ hoàng cũng sắp chịu không nổi áp lực mà buông lỏng.
Nhưng hắn không phải là bánh bao mềm như phụ hoàng, trừ phi hắn nguyện ý, nếu không, không ai có thể bức hắn.
Tiêu Hằng gằn từng chữ, “Nàng yên tâm, trong lòng ta vĩnh viễn không thể dung nạp nữ nhân thứ hai, chúng ta cùng nhau lớn lên, tâm tính của ta như thế nào nàng là người hiểu rõ nhất, nàng hãy tin ta.”
Ánh mắt hắn dần dần lạnh như băng, sát ý trong lòng chợt nổi lên.
Xem ra hắn nên tìm Lục Tu Lương nói chuyện một chút.
Không phải là muốn kết hôn với hắn sao? Vậy thì xuống địa phủ tiếp tục mơ mộng đi, sau này xem ai còn dám gả nữ nhi cho hắn.
…
Mắt thấy còn khoảng một tháng nữa Lý Dung sẽ sinh con, Thẩm thị cùng Phó Dật Lãng đều không cho nàng ra ngoài, cho nên có chút đồ vặt vãnh cũng chỉ có thể nhờ Nguyệt Linh đi mua.
Trong phủ mặc dù có nha hoàn bà tử chuyên môn phụ trách mua sắm nhưng Lý Dung vẫn muốn Phó Nguyệt Linh tự mình đi thay nàng xem một chút.
“Cô nương, trâm cài tóc này không tệ, làm nổi bật màu da của cô nương, có muốn thử một lần không?”
Lưu Nguyệt đùa nghịch trâm cài trân châu trong tay, ánh mắt lại bắt được một cái vòng ngọc màu trắng sữa, “Cái này cũng không tệ…”
A Niệm thở dài, “Chúng ta đang thay Thiếu phu nhân đến xem đồ của tiểu hài tử, trang sức của cô nương mấy ngày trước vừa mới mua một bọc lớn, tướng quân lại tặng rất nhiều, hơn nữa thời gian trước sính lễ của tướng quân mang đến, ngay cả khố phòng cũng chất đống không đủ chỗ nữa rồi, có một số thứ còn phải chiếm phòng Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư mới hết được.”
Lưu Nguyệt đáp một tiếng, lưu luyến buông trang sức trong tay xuống.
Cửa hàng trang sức hôm nay họ vào không phải do Hoắc Minh Thần mở, có lẽ là giận chó đánh mèo nên Nguyệt Linh cũng không muốn đến địa bàn của hắn mua đồ.
Ba người chọn lựa, mua rất nhiều đồ nhỏ.
Ra khỏi cửa hàng thấy canh giờ còn sớm.
“Cô nương, nghe nói hôm nay thư quán sẽ có thoại bản mới nhất của Sơn Lâm tiên sinh…”
Trước mắt Nguyệt Linh sáng ngời, Sơn Lâm tiên sinh tài khí phi thường, tạo hình nhân vật chính có máu có thịt, nội dung kịch tính thăng trầm, nàng chính là người hâm mộ trung thành của tiên sinh.
Nhưng mà tác phẩm của Sơn Lâm tiên sinh thật sự quá được ưa chuộng, mỗi lần tác phẩm mới vừa ra mắt liền hết sạch trong nháy mắt, mấy cuốn của nàng cũng là do quan hệ của Hoắc Minh Thần mới có thể lấy được.
“Dứt khoát hôm nay không còn chuyện gì khác, chúng ta đi xem một chút!”
Nguyệt Linh nhét bọc vải trong ngực vào tay A Niệm, nàng hưng phấn mãi cho đến thư quán.
A Niệm cũng rục rịch lôi kéo Lưu Nguyệt theo sát phía sau.
…
Trong Chính Dương cung, gương mặt Ngô Mạn mặt xám xịt đang chạy về.
“Con lại đi làm gì mà biến thành bộ dáng này!”
Nghiêm Hoàng hậu đang dạy Lục công chúa viết chữ, nhìn thấy bộ dáng Ngô Mạn thì kinh hô.
Lục công chúa nghiêng đầu nhìn Ngô Mạn, cười ha ha: “Biểu tỷ giống như một con khỉ đầy bùn!”
“Này, tiểu quỷ! Muội mới là khỉ! Lêu lêu!”
Ngô Mạn múa chân vung nắm đấm, làm mặt quỷ với Lục công chúa.
Nghiêm Hoàng hậu cảm thấy huyệt thái dương của mình đột nhiên nhảy dựng lên, từ khi nàng thu nhận chất nữ này, sự chững chạc cùng uy nghi của Hoàng hậu không còn tồn tại nữa.
Bảo cung nhân đến hầu hạ rửa mặt rồi lại sai người lấy một bộ xiêm y sạch sẽ.
“Con đứng đó! Dơ quá.”
Cả người nàng đều là đất, còn muốn ngồi trên giường.
“Di mẫu, di mẫu đừng bận tâm, con ngồi một hồi còn phải đi nên không cần thay y phục, còn phải dơ một lúc!”
“…”
Vẫn còn dơ…
Nghiêm Hoàng hậu không thể nhịn được nữa mà xông tới xách tai Ngô Mạn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con khỉ này, mấy ngày nay rốt cuộc đang bận cái gì? Con là cháu gái ruột của ta! Phụ thân tốt xấu gì cũng là trọng thần trong triều, con có thể giữ được bộ dáng quý nữ hay không!”
Ngô Mạn đau đến kêu lớn, “Ai nha di mẫu! Con đang làm một người tốt!”
Nghiêm Hoàng hậu cười lạnh nói: “Con còn làm việc tốt sao? Con không phá hủy Chính Dương cung này ta liền cảm tạ trời đất!”
Buồn bực ngồi xuống, Lục công chúa bò lên đùi nàng, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giọng nói ngậm ngùi nói: “Mẫu hậu bớt giận, bớt giận, biểu tỷ không tốt, biểu tỷ xấu!”
Nhìn nữ nhi đáng yêu, sắc mặt Nghiêm Hoàng hậu hoà hoãn lại, “Con nói xem, gần đây đang bận cái gì?”
Ngô Mạn rửa sạch tay, trực tiếp cầm điểm tâm trong đĩa nhét vào miệng. Vừa ăn vừa hàm hồ nói: “Đây không phải là giúp Tiêu Chước sao, xe lăn của hắn không ổn, không hữu dụng, con làm cho hắn một cái mới, cam đoan hắn dùng thuận tay.”
“?”
Hai tiểu tổ tông này gặp nhau như thế nào? Không, phải…
“Con nói Tiêu Chước? Thế tử Khang vương? Xe lăn sao?”
Ngô Mạn uống một ngụm trà, nàng cố gắng nuốt hết bánh ngọt đang kẹt ở cổ họng xuống, gật gật đầu.
Không phải vì hắn sao, để làm thứ này cho hắn mà cả ngày nay nàng chưa ăn gì.
Nghiêm Hoàng hậu lộ ra biểu tình ngưng trọng, Tiêu Chước vừa mới hồi kinh nàng đã gặp qua một lần, hắn còn đi bộ như bay, sao lúc này mới qua mấy ngày…
Nàng đột nhiên nghĩ đến sở thích của Tiêu Chước thì khóe miệng giật giật.
Nàng thăm dò: “Vậy con… Con thấy hắn thế nào?”
Ngô Mạn ăn liên tục năm sáu miếng điểm tâm, lúc này mới cảm giác được cả người lại sống lại, vì Tiêu Chước, nàng thật sự không dễ dàng.
Suy nghĩ một chút rồi nói thẳng: “Hắn không tệ! Tuy rằng vận mệnh đối với hắn tàn khốc như vậy, làm cho hắn không có cách nào đi lại nhưng hắn rất lạc quan, nụ cười còn ôn nhu như nước.”
Nàng nghiêng đầu, lại tinh tế nhớ đến hai lần gặp mặt này, “Con cảm giác nói chuyện với hắn rất thoải mái, ôi, chính là đáng tiếc chân của hắn…”
“…”
Nghiêm Hoàng hậu nghe đã hiểu.
Mấy năm không gặp, nhi tử của Khang vương này nàng cũng không rõ.
Nàng nhìn Ngô Mạn nói về Tiêu Chước với vẻ mặt thưởng thức thì tức ngực một trận, thật sự không biết nên nói gì.
Muốn nói lại thôi, “Mạn Mạn…”
“Hả?”
“Di mẫu cảm thấy… Hắn có thể không cần cái này.”
“Làm sao lại như vậy chứ? Di mẫu phải tin con, chiếc xe lăn kia của hắn thật sự quá thô ráp, cồng kềnh còn đi không nhanh, một chút hữu dụng cũng không có, không biết là ai thiết kế ra.”
Nghiêm Hoàng hậu nghe nàng thao thao bất tuyệt nói về thiết kế của nàng thì trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng quyết định tiếp tục dạy nữ nhi viết chữ.
Nàng phải mau chóng đuổi Ngô Mạn về phủ, nghe ý tứ này hai người chắc hẳn đã trở thành bằng hữu, một Ngô Mạn nàng đã mệt mỏi ứng phó rồi, lại gọi thêm một Tiêu Chước nữa, Chính Dương cung của nàng chỉ sợ cũng sắp lật rồi.
Nhớ tới khi Tiêu Chước còn nhỏ, Hoàng hậu liền đau đầu.
Hai hỗn thế ma vương gặp nhau, cuộc sống sau này có chút đáng sợ.
…
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng nhẹ chiếu khắp mọi nơi, mặt đất phủ một tầng lụa vàng.
Hai tay Lục Cửu gối sau đầu, hắn nằm trên nóc cửa hàng đối diện thư quán, liếc mắt thấy mấy thị nữ vội vàng từ trong thư quán lao ra thì thần sắc hắn nghiêm trang, ngồi thẳng người.
Một lát sau, hốc mắt A Niệm ửng đỏ cũng vội vàng chạy ra.
Hắn phi thân nhảy tới trước mặt nàng, cả người A Niệm căng thẳng giơ tay đánh về phía đối phương.
Sau ba năm chiêu, Lục Cửu khóa chặt A Niệm trong ngực.
“A Niệm cô nương.”
A Niệm không thể nhúc nhích liền lạnh lùng nói: “Ai?”
Lục Cửu buông tay lui về phía sau một bước, ngọc bài bên eo sáng lên.
A Niệm kinh hãi nói: “Ngươi là ám vệ?”
Ngọc bài này là tín vật công tử gửi cho những hài tử năm đó ra khỏi trong Bích Hải Các, trên mỗi tấm đeo ở thắt lưng đều khắc tên của bọn họ, không có tên sẽ đánh số theo thứ tự.
Nàng là Niệm, người này là Cửu.
“Ngươi là người công tử phái đến Phó phủ âm thầm bảo hộ cô nương.”
“Đúng thế, nhưng Phó cô nương xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không kịp giải thích.”
A Niệm nhíu chặt mày, “Ngươi có ngựa không? Cô nương gặp chuyện không may, ta muốn đi tìm công tử!”
Nàng dừng một chút, “Hoặc là ngươi mau đi gọi công tử đến! Bẩm báo chuyện cô nương nhà ta bị bắt nạt, để công tử nhanh chóng đến đây!”
Thần sắc Lục Cửu vẫn không thay đổi đi đến gần nàng.
A Niệm cảnh giác nhìn hắn, “Ngươi…”
Lời còn chưa dứt, Lục Cửu đã ôm lấy thắt lưng A Niệm, hắn đạp lên mái hiên bay qua vách tường, thân ảnh nhanh như chớp.
Lục Cửu nghiêm túc nói: “Ta nhanh hơn ngựa.”
“…”
A Niệm không biết khinh công.
Xin thứ lỗi, là ta vô dụng, ta đã làm mất mặt tổ chức.
* Đại thi hào Tô Thức từng viết: “Phúc hữu thi thư khí tự hoa” (bụng chứa sách vở tất mặt mũi sáng sủa). Cho dù trên thân khoác bộ áo vải thô kệch, như nếu trong tâm đầy thơ ca bác học, thì tướng mạo bên ngoài tự nhiên cũng sẽ quý phái cao sang.