Sinh thần của hắn là mùng sáu tháng hai, mẫu thân hắn là mùng năm tháng hai.
Phụ thân mặt lạnh kia của hắn nói, đã gần như vậy, hắn liền cùng mẫu thân đón sinh thần là được, không cần cố ý chuẩn bị.
Cho nên ở trong mắt phụ thân, hắn quả nhiên là tồn tại không đáng kể.
Lục Gia Bình nghĩ không ra rốt cuộc mình đã làm sai cái gì, tuy rằng hắn yêu mẫu thân, nhưng trong lòng ít nhiều cũng sẽ cảm thấy ủy khuất, may mắn mẫu thân răn dạy phụ thân, hàng năm vào ngày sinh thần của mẫu thân, nàng đều chuẩn bị sẵn sàng nhiều thứ hắn thích, phụ thân tuy không muốn, nhưng rốt cuộc sẽ không nói cái gì.
Trên đời này, chỉ có mẫu thân yêu hắn nhất, tiếp theo là ngoại tổ mẫu, Cửu thúc cùng Niệm di.
Sinh thần qua đi không được mấy ngày, có một ngày Lục Tu Lương ra ngoài không ở nhà.
Lục Gia Bình ôm đầu gối ngồi trên giường mềm trong thư phòng đến xuất thần, bộ dáng trầm tư kia cùng Lục Tu Lương quả thực là một khuôn mẫu khắc ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, mẫu thân đang nằm trên bàn viết.
Từ trên giường xuống, hắn mang giày xong chạy qua.
Lục Gia Bình ôm lấy đùi Nguyệt Linh, “Mẫu thân, con muốn nói với nương một chuyện.”
Nguyệt Linh dừng bút, sờ sờ đầu nhi tử, “Chuyện gì?”
Lục Gia Bình buông tay, hắn chạy đến cửa nhìn một chút rồi đóng cửa lại.
Phó Nguyệt Linh nở nụ cười, “Sao lại bí ẩn như vậy.”
Hắn ôm cổ mẫu thân, tiến đến bên tai nàng, hạ thấp thanh âm mà thì thầm.
Nguyệt Linh thu lại nụ cười, nàng rũ mắt xuống.
“Thật sao?”
“Vâng!”
Nàng cái gì cũng không biết, Lục Tu Lương lại gạt nàng.
Tốt lắm.
“Bình Bình ngoan ngoãn, có muốn ngủ cùng mẫu thân không?”
Trước mắt Lục Gia Bình sáng ngời, hắn dùng sức gật đầu.
Nguyệt Linh cười ý vị thâm trường, “Phụ thân con mấy ngày nay bận rộn, hai mẫu tử chúng ta không dễ quấy rầy, chúng ta chỉ có thể làm bạn với nhau, để cho phụ thân con tự ngủ đi.”
Lục Gia Bình vỗ tay nhỏ bé, hắn cười híp mắt, “Được, được! Phụ thân chiếm mẫu thân lâu như vậy, cũng nên đến phiên Bình Bình!”
Chạng vạng, Lục Tu Lương trở về phủ.
Nam nhân một thân trường bào huyền sắc, mang theo hàn khí đi thẳng đến phòng ngủ.
Hắn giơ tay đẩy cửa, không đẩy ra.
Lục Tu Lương nhíu nhíu mày, hắn nhẹ nhàng gõ cửa nhưng cũng không ai trả lời.
Nhưng nến còn cháy, nên là có người mới đúng, vì sao không ai để ý tới hắn.
Lông mày nhíu chặt, hắn trầm giọng nói: “Lục Cửu.”
“Công tử.”
“Phu nhân ở trong phòng sao.”
“Vâng.”
Lục Cửu dừng một chút, “Tiểu công tử cũng ở đó.”
Nam nhân phất tay, Lục Cửu lại biến mất.
Hắn lại gõ cửa, “A Linh, mở cửa.”
Nguyệt Linh lạnh lùng, “Phu quân bận rộn cả ngày, thật là vất vả, hôm nay thiếp không khỏe, sợ quấy nhiễu phu quân nghỉ ngơi, mời phu quân dời bước đi nơi khác ngủ đi.”
Lục Tu Lương kinh ngạc nhíu mày, “A Linh muốn đuổi ta đi?”
“Thiếp thân không dám.”
Tại sao nàng tức giận.
Thành hôn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng phát hỏa lớn như vậy, giờ phút này đối với hắn lạnh lùng, ngay cả cửa cũng không cho vào.
Nam nhân mềm giọng, “A Linh, là ta đã làm sai cái gì khiến nàng mất hứng? Nàng để ta vào, ta sẽ giải thích cho nàng.”
Thấy người trong phòng im lặng, hắn nói thêm: “Ta không ngủ với nàng, hãy để ta ở lại với nàng, được chứ?”
Ủy khuất trong lòng Nguyệt Linh nhất thời phóng đại.
Bọn họ ở nhau nhiều năm như vậy, hắn luôn tỉ mỉ chiếu cố nàng, nàng toàn tâm toàn ý dựa vào hắn, thậm chí khi hắn không ở bên cạnh nàng, đến gối đầu cũng khó ngủ.
Nhưng Bình Bình đã nói qua, rõ ràng đã hứa hẹn không giấu diếm lẫn nhau, vậy mà hắn lại nuốt lời.
Nàng không khỏi suy nghĩ, vì sao hắn không nói, lấy thủ đoạn cùng tính tình cường ngạnh của hắn, có phải thật sự sinh dị tâm hay không, có phải thật sự không thèm để ý đến nàng hay không.
Càng nghĩ càng lệch, nước chua trong lòng không ngừng dâng lên.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, “Bình Bình sẽ ở bên thiếp.”
Ánh mắt Lục Tu Lương lạnh xuống, nhi tử chính là phiền toái.
Chuyện gì xảy ra khiến nàng tức giận như vậy.
Lục Gia Bình đảo mắt, đột nhiên mở miệng: “Phụ thân, cha thật sự định để di nương khác vào cửa sao?”
Lục Tu Lương giật mình, thì ra là việc này, hắn dở khóc dở cười, “A Linh, nàng hãy mở cửa ra, ta giải thích với nàng.”
“Không cần, phu quân tính tình lạnh lùng vô tình như vậy cũng sẽ ra tay cứu giúp nữ tử gặp nạn bên đường, nói vậy nữ tử kia nhất định có chỗ nào hơn người, nữ tử kia vừa muốn lấy thân đáp lễ ân đức của phu quân, phu quân cũng nên đón người vào trong phủ, chiếu cố tốt mới đúng, chớ để phụ một mảnh si tâm của cô nương nhà người ta.”
Lục Tu Lương nghe hơi thở bất ổn của nàng, biết được nàng nhất định là đang thương tâm khổ sở, trong lòng đau như bị xé nát, “A Linh, chớ có tức giận, ta không phải người như vậy, đừng hiểu lầm ta.”
“Mẫu thân…Sao người lại khóc như vậy…”
Hắn nghe tiếng nức nở của nữ tử trong phòng, tâm phiền ý loạn, nhấc chân đạp văng cửa.
Xông qua màn, hắn đặt nàng vào trong ngực, nhìn nước mắt của nàng, cổ họng lăn qua, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của nàng, thật chua xót.
Đã bao lâu hắn không để nàng khóc rồi.
Nguyệt Linh ra sức giãy dụa, nàng đấm hắn.
“Phu quân không cần lo lắng, A Linh rất biết điều, ngày mai thiếp liền thu dọn trắc viện để sớm ngày nghênh đón nữ tử kia vào cửa!”
Lục Tu Lương không muốn nghe lời tức giận của nàng nữa, hắn hung hăng hôn xuống, bịt kín lời nói của nàng trong miệng.
A Niệm rón rén đi vào cửa, ôm Lục Gia Bình rời đi.
“Nương…”
Căn phòng đã trở lại yên tĩnh.
Lục Tu Lương rời khỏi môi nàng, trán chống lên người nàng, dịu dàng dỗ dành: “A Linh, hôm đó là sinh thần của nàng, ta ở trên đường thấy cô nương kia nghèo túng khổ sở, không biết tại sao lại nghĩ đến nàng, ta nghĩ lúc trước gia tộc nàng thất thế có phải cũng tuyệt vọng như vậy hay không.”
“Nàng nói đúng, ta lạnh lùng vô tình, ta không phải là người nhìn thấy người khác đáng thương sẽ ra tay viện trợ, nhưng ngày đó là sinh thần của nàng.”
“Ta nghĩ, người đầy máu bẩn như ta, có thể được nàng ưu ái, có thể may mắn cả đời cùng nàng ở bên nhau, dù sao cũng nên làm chút chuyện tốt để hồi báo, huống hồ ngày sinh thần nàng làm việc thiện, ta muốn vì nàng mà tích phúc đức, ta nghĩ nàng cả đời bình an thuận lợi, cả đời đều ở bên cạnh ta.”
Bên tai Phó Nguyệt Linh là giọng nói trầm thấp của nam nhân, ánh mắt hắn vẫn dịu dàng như vậy, hắn vẫn là phu quân của nàng.
“Chớ có nói lời tức giận như vậy để cho ta đón người khác vào cửa, không thể hiểu lầm ta như thế, càng không cần đuổi ta đi.”
Nước mắt Nguyệt Linh lưng tròng, nàng nghẹn ngào nói: “Khi thiếp biết được điều này, thiếp rất sợ hãi, thiếp biết chàng là người như thế nào, thiếp cũng tự hỏi, chàng không còn yêu thiếp đúng không?”
Hắn không bao giờ nhìn thẳng vào người khác, lần này hắn không chỉ nhìn, mà còn giúp đỡ.
Chẳng lẽ cả đời này hắn không chỉ đối xử khác với một mình nàng sao? Nàng khóc đến ủy khuất, tình cảm phập phồng, khóc đến mức trái tim Lục Tu Lương mềm nhũn thành một dòng nước.
Luống cuống tay chân giúp nàng lau nước mắt, bàn tay to vỗ nhẹ vào lưng nàng, “Làm sao vậy, khóc đến nỗi đau lòng như thế.”
Nguyệt Linh thảm thiết lau nước mũi lên y phục nam nhân, nàng nức nở: “Phu quân, không cho phép chàng nhìn cô nương khác.”
“Không bao giờ nhìn nữa.”
“Sau này nữ tử bên đường có đáng thương đến đâu cũng không được cứu.”
“Không cứu.”
“Nếu có nữ tử muốn lấy thân hứa hẹn, chàng…”
Hắn nói trước, “Ta sẽ giết nàng ta.”
Tiếng khóc của Phó Nguyệt Linh dừng lại, “Vậy cũng không cần… Tóm lại, tránh xa cô nương khác!”
“Được rồi.”
“Ừm …”
Tiếng khóc dần dần dừng lại, Nguyệt Linh ngượng ngùng vùi đầu vào hắn.
Nam nhân cười nhẹ, “Ghen?”
Hắn hôn vành mắt đỏ hồng của nàng, vừa đau lòng vừa ngọt ngào.
Đây là lần đầu tiên A Linh ghen tuông.
Nàng bá đạo như vậy, thực sự làm cho hắn yêu đến chết.
Nguyệt Linh hừ hừ, nàng cảm thấy mất mặt, sống chết không mở mắt nhìn hắn.
Lục Tu Lương nửa đùa nửa thật, “Vi phu thật sự thở phào nhẹ nhõm, A Linh ghen tuông lớn đến mức thiếu chút nữa bao phủ cả Lục phủ này.”
“Đừng nói nữa…”
Nàng cũng không biết xảy ra chuyện gì, sau khi nghe được nhi tử nói chuyện kia, một cỗ tức giận xông thẳng vào ót, ngọn lửa vô danh trong lòng thiêu đốt khiến nàng phiền não bất an, nhất định phải nổi giận với hắn, nháo một trận, trốn ở trong ngực hắn khóc một tiếng mới thống khoái.
Cảm giác này có vẻ hơi quen thuộc, không phải là …
Nàng cắn môi, chần chừ nhìn hắn, “Phu quân… Không bằng chàng mời Tô đại phu tới…”
Lục Tu Lương thu lại nụ cười, con ngươi đen kịt không chớp mắt nhìn nàng, tầm mắt đảo qua bụng bằng phẳng của nàng, hắn ôm eo để nàng ngồi ở bên giường, kéo chăn bên cạnh khoác lên người nàng, “Cẩn thận lạnh.”
Hôn lên trán nàng rồi ra cửa phân phó A Niệm đi tìm đại phu.
“Chúc mừng hai vị, phu nhân đã mang thai hơn một tháng.”
Nguyệt Linh vuốt ve bụng, chớp chớp mắt, “Cơ thể ta có vấn đề gì không?”
“Thân thể của người dưỡng rất tốt, yên tâm đi, không có việc gì.”
Lục Tu Lương trầm mặt, hắn đứng bên cạnh không nói một lời.
Tô đại phu đã quen nên viết phương thuốc an thai cùng những điều cần chú ý, không đợi hai vị chủ nhân mở miệng đã xách rương lên ra cửa.
Dược đồng theo Tô đại phu ra khỏi cửa phủ, gãi gãi đầu, “Mỗi lần sư phụ tới nơi này bắt mạch, vị tướng quân kia đều rất dọa người.”
Tô đại phu cười mà không nói.
Tình yêu sâu sắc, vì thế sẽ sợ tất cả những điều bất ngờ.
Trong phòng, Lục Tu Lương cúi người ôm lấy nàng, “Đều do ta.”
Nguyệt Linh ôm chặt lấy hắn, cười nói: “Trách không được chàng, mấy ngày gần đây thiếp luôn muốn nổi giận, thì ra là lại có bảo bối.”
Hắn vuốt ve mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Ngày khác ta đi xin Tô đại phu một liều thuốc tuyệt tử, về sau nàng cũng không cần phải chịu khổ nữa.”
“Không được! Phu quân, tổn thương thân thể!”
“Ta không có việc gì.”
Nguyệt Linh nóng nảy, “Phu quân dám làm như vậy thì thiếp sẽ không để ý tới chàng nữa!”
Nam nhân trông rất buồn, “Nàng sẽ đau, ta cũng đau.”
Nguyệt Linh lại đỏ mắt, nàng cắn răng gằn từng chữ, “Thiếp mặc kệ, tóm lại chàng nhớ kỹ, thiếp muốn sinh cho chàng một đời hài tử, nếu chàng ngăn cản, sau này cũng đừng ngủ cùng thiếp!”
“Được rồi, không ngủ.”
Nguyệt Linh không thể tin trừng mắt nhìn hắn, nói không ngủ liền không ngủ? Làm sao hắn có thể làm theo ý nàng?
“Lục Tu Lương, nếu chàng không cho thiếp sinh con cho chàng, vậy thiếp sẽ đi sinh cho người khác!”
“…”
Phó Nguyệt Linh vừa đấm vừa đánh hắn, “Chàng có nghe thấy không!”
Hắn nói bất lực, “Ừm, nghe nàng.”
Dừng một chút lại thêm, “Nếu nàng dám tìm một nam nhân khác, ta sẽ tiêu diệt hắn trước.”
Phó Nguyệt Linh ồ một tiếng, nàng thuận theo tựa vào trong ngực hắn.
Lục Tu Lương đột nhiên nở nụ cười, “Giờ phút này ta xem như hiểu được tâm tình của Diêu Chấn, ta cũng giống như ông ấy, đều là người điên.”
Ánh mắt Nguyệt Linh ngưng trệ, hắn đang nói chuyện Lục gia năm đó bị diệt môn.
“Chàng cùng hắn bất đồng, nếu thiếp không muốn, chàng sẽ không ép buộc. Thiếp và Diêu Tĩnh Xu cũng khác nhau, nàng không yêu ông ấy, mà thiếp thì yêu chàng.”
Lục Tu Lương ôm ngang người nàng, “Cửa hỏng rồi, tối nay chúng ta ngủ trong thư phòng.”
Thư phòng là nơi ấm áp nhất trong phủ ngoại trừ phòng ngủ của bọn họ, nàng không thể chịu được gió lạnh.
Hắn ôm nàng đi trong hành lang dài, đêm tối yên tĩnh, Nguyệt Linh chậm rãi mở miệng, mỗi chữ của nàng đều rõ ràng truyền vào trong tai hắn, hắn chưa bao giờ nghe qua những lời tình cảm dễ nghe như vậy.
“Thiếp thích chàng phát điên vì thiếp, thậm chí còn yêu sự tàn nhẫn của chàng.”