Trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu Hằng đã chỉnh đốn xiêm y, ra khỏi tẩm điện.
Đại cung nữ chờ ở một bên đã lâu, thấy người đi ra liền cúi đầu nghênh đón.
“Hãy chăm sóc nàng ấy thật tốt.”
“Vâng.”
Đại cung nữ rón rén đi vào, rồi đóng chặt cửa sổ.
“Thái Tử đi rồi sao?”
Sắc mặt Nhạc Dao so với đêm qua đã hồng nhuận hơn rất nhiều, đôi môi đỏ mọng còn sưng lên.
Đại cung nữ cách lớp màn thấp giọng hồi bẩm: “Hồi nương nương, điện hạ vừa mới rời đi, điện hạ phân phó để người ngủ thêm một chút, chờ người tỉnh ngài ấy sẽ trở về.”
Nhạc Dao nhẹ giọng đáp, nàng nhếch khóe miệng.
Hiện giờ Hoàng trưởng tôn đã sinh ra, sợ là hắn phải bận rộn một thời gian.
“Còn hài tử thì sao?”
“Tiểu điện hạ được vú nuôi ôm đi, nếu người muốn xem, đợi lát nữa nô tỳ bảo nàng ôm tiểu điện hạ tới, nương nương đã mệt mỏi một đêm, vẫn nên ngủ thêm một lát đi.”
Sáng sớm khi Lục Tu Lương luyện võ trở về phòng, Lục Thất chờ ở cửa nội viện.
“Công tử.”
Lục Thất bẩm báo hết chuyện xảy ra trong đêm qua cho hắn, thần sắc Lục Tu Lương vẫn không thay đổi, hắn trở về phòng.
Lúc Nguyệt Linh tỉnh lại, nam nhân đang nằm bên cạnh nàng, hắn cúi đầu nhìn nàng như có điều suy nghĩ.
Nàng cọ vào lòng nam nhân, lẩm bẩm: “Phu quân…”
Ngón tay nam nhân đang quấn quanh mái tóc của nàng, hắn cúi đầu ừ một tiếng.
Nàng ngủ thiếp đi, tự nhiên vùi đầu vào cổ hắn, khẽ ngẩng đầu hôn lên môi phu quân.
Thân thể trong nháy mắt căng thẳng, hắn hạ thấp thanh âm uy hiếp nói: “Thành thật một chút.”
Nàng cảm thấy thân thể hắn biến hóa, quả nhiên đã thành thật hơn rất nhiều.
Đáy lòng thầm than, nam tử trẻ tuổi, huyết khí phương cương, quả nhiên là không thể tùy ý trêu chọc, nhất là nam tử như phu quân nàng, đã nghẹn mấy năm, tố chất thân thể lại vô cùng ưu tú.
Thần sắc Lục Tu Lương nhàn nhạt, hắn đùa giỡn với mái tóc của nàng rồi đột nhiên mở miệng nói: “Đêm qua Thái Tử phi sinh hạ một nhi tử.”
Nguyệt Linh kinh hãi: “Ừm? Sinh rồi sao?”
Nhanh như vậy.
Tối hôm qua nàng mới nhắc tới muốn đến thăm Nhạc Dao, lại không nghĩ ban đêm đã sinh con.
“Ừm.”
Bàn tay to của hắn theo mái tóc nàng, vuốt từng cái một.
“Nàng ấy thế nào rồi?”
“Nghe nói khó sinh, nhưng may mắn mẫu tử đều bình an, coi như không có việc gì.”
Nguyệt Linh thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt rồi.
“Nghe người nói, Thái Tử vẫn bị cự tuyệt như trước.”
Hắn không nói dối, tin đồn là như vậy.
Nguyệt Linh thở dài, tuy rằng nàng tức giận hành vi của Thái Tử, nhưng giờ phút này cũng thấy đáng thương cho hắn, ngay cả lúc sinh con mà Nhạc Dao cũng không muốn gặp hắn, về sau sợ là không còn ngày đổi ý.
“Cho nên hôm nay nàng cũng không cần tiến cung.”
Khóe miệng Lục Tu Lương nhếch lên, vẻ mặt sung sướng.
Nguyệt Linh chôn mặt trong ngực nam nhân, không nhìn thấy biểu tình của hắn, nàng nghe vậy thở dài, “Cũng chỉ có thể như thế, đến cũng không gặp được Nhạc Dao, vẫn là để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt đã.”
Sau khi sinh phải ở cữ, Nhạc Dao lại khó sinh, thân thể nhất định rất suy yếu, nàng liền không quấy rầy nàng ấy tĩnh dưỡng.
“Hôm nay còn có việc khác sao?”
Ngược lại không có chuyện gì khác… Thế nhưng… Nàng ngẩng đầu lên, “Phu quân, hôm nay chàng không có việc gì sao?”
Hắn bị đôi mắt đầy sương mù của nàng nhìn đến ngứa ngáy, cổ họng lăn lộn, “Ừm, hôm nay ở nhà với nàng.”
Mặt mày Nguyệt Linh vui vẻ, “Vậy hôm nay, chàng là của thiếp.”
Dùng xong bữa sáng, Nguyệt Linh liền kéo hắn đến thư phòng.
Lục Tu Lương đứng ở một bên ôm vai nhìn nàng bận rộn tới đi lui.
Nguyệt Linh cầm một ít giấy Tuyên Thành trải phẳng, mài mực rồi đưa bút lông dính mực cho hắn, trong mắt tràn đầy chờ mong, “Phu quân, dạy thiếp viết chữ!”
“Hả?”
Nam nhân hiếm khi không kịp phản ứng, hắn nghi hoặc nhìn nàng.
“Viết! Thiếp muốn học chữ chàng viết.”
“Tại sao nàng lại học từ ta?”
Lục Tu Lương đi tới nhận lấy bút từ trong tay nàng, hắn tiện tay viết điểm trên giấy, là tên nàng.
Nguyệt Linh theo cánh tay hắn nhìn về phía mặt nam nhân, bất giác liền thất thần.
Nam nhân viết xong, quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt của nàng, bên trong chứa đựng tình yêu và sùng bái tự nhiên toát ra của thê tử.
Tim Lục Tu Lương run rẩy, lại có chút thẹn thùng, ho nhẹ một tiếng.
Nguyệt Linh phục hồi tinh thần, nàng cúi đầu nhìn về phía chữ kia, ánh mắt sáng lên, “Chữ tốt!”
Nàng cầm lấy tờ giấy, ánh mắt lưu luyến ở trên đó liên tục cảm khái, nàng vẫn rất thích chữ của hắn, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy dáng vẻ viết chữ của phu quân mình.
Nguyệt Linh chớp chớp mắt, “Phu quân, thiếp vẫn rất tò mò, vì sao chàng lợi hại như vậy? Trước kia ở Lục phủ, những người đó đối với chàng không tốt, chàng hẳn là không thể đọc sách, nhưng tài hoa của chàng ngay cả Minh Châu cũng ghen tị. Chữ của chàng lại tốt như vậy, so với công tử các thế gia đại tộc trong kinh còn ưu tú hơn.”
Lục Tu Lương giơ tay vuốt nhẹ mái tóc dài của nàng, hắn thành thật đáp.
Trước kia ở trong nhà, hắn sẽ trộm sách của các công tử trong phủ, hắn nhìn qua một lần liền không quên, sau khi trộm sẽ trốn dưới chân tường mượn ánh trăng nhìn, xem xong lại đặt lại tại chỗ cũ, như vậy qua rất nhiều năm cũng không ai phát hiện.
Về phần chữ, thì ở Tây Nam gần mười năm, mỗi đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, hắn sẽ đứng lên luyện chữ tĩnh tâm.
“Phu quân, chàng thật sự rất lợi hại.”
Hắn là nam tử thông minh cơ trí nhất mà nàng từng gặp qua, chỉ cần hắn muốn làm, sẽ không làm không được, chỉ tiếc chuyện hắn cầu trong đời này thật sự rất ít.
Nguyệt Linh khẩn trương nói: “Dạy thiếp! Thiếp rất thích chữ chàng, thiếp muốn thử!”
Lục Tu Lương chậm rãi nở nụ cười, hắn cầm bút từ phía sau ôm lấy nàng, nhét bút vào trong tay nàng, bàn tay to quấn lấy bàn tay nhỏ bé.
“Được rồi.”
Tư thế thân mật vô cùng, bầu không khí mập mờ triền miên.
Hắn nắm tay nàng, bắt đầu viết tên, Nguyệt Linh hết sức chăm chú nhưng nam nhân phía sau lại sống một giây như một năm, vạn phần dày vò.
Mỹ nhân ở trong lòng, nếu không làm gì thì sao có thể coi hắn là nam nhân, huống chi người trong lòng được hắn danh chính ngôn thuận cưới vào cửa.
“Phu quân? Chàng thấy thiếp viết tốt chưa? Lực của chàng có thể nới lỏng, thiếp muốn tự mình thử!”
Chữ viết của hắn vô cùng sắc bén, khí thế bàng bạc, làm cho người ta sinh lòng kính sợ.
Nữ tử bình thường đều thích chữ thanh nhã, nhưng nàng lại thích loại chữ bá đạo sắc bén này.
Bọn họ quả nhiên là trời đất tác hợp, tất cả những gì của hắn, nàng đều thích vô cùng, thậm chí còn bị mê hoặc.
Ái thê ở trong ngực hắn loạn động, mùi hương quen thuộc cuồn cuộn không ngừng theo khoang mũi len lỏi vào trong cơ thể, không cẩn thận liền muốn lau súng cướp cò.
Nguyệt Linh nhận thấy nhiệt độ sau lưng dần nóng thì thân thể cứng đờ, nàng không thể tin quay đầu lại nhìn hắn, “Phu quân?”
Rõ ràng nàng không làm gì cả, cũng không nói gì cả.
Ánh mắt Lục Tu Lương đen nhánh sâu thẳm giống như đêm tối, hắn nhìn thẳng vào trong lòng nàng, thấy cả người nàng đều khô nóng khó nhịn.
Giống như đang ám chỉ, lại giống như đang yêu cầu.
Nguyệt Linh chịu không nổi ánh mắt của hắn, sau đó cũng chủ động vòng tay qua cổ, hôn lên môi nam nhân.
Lục Tu Lương rũ mắt để che đi vẻ đạt được mục đích, hắn thuận theo ôm lấy giai nhân đang trong lòng mình.
Môi, răng giao thoa, nụ hôn nồng nhiệt.
Chỉ chốc lát sau, Nguyệt Linh liền chịu không nổi.
Nàng nằm trên bàn, rên rỉ nhẹ nhàng như một mèo con.
Bút bị người tùy ý ném sang một bên, mực nhuộm giấy trắng tinh, rất nhanh giấy này bị người nắm trong tay, nhăn đến không còn dáng vẻ ban đầu.
Ngón tay theo tiết tấu như có quy luật mà nắm chặt, mà giờ phút này, nữ nhân đang nghẹn ngào nức nở, hai mắt đẫm lệ, trong mắt có lớp sương mù mênh mông.
Lúc này, nam nhân giống như sói đói, trong mắt mê loạn làm hắn càng thêm gợi cảm.
“Khóc đi, nàng đừng chịu đựng.”
Nam nhân nói giọng khàn khàn không rõ bộ dáng, giờ phút này ngữ khí thập phần cường ngạnh, chân thật đáng tin.
“Ô… Phu quân… Chàng chậm một chút.”
Nàng thật nghe lời, bảo nàng khóc liền khóc.
Như thế nào lại chọc người trìu mến, làm hắn hận không thể chết ở chỗ này.
Cảm giác thực cốt tiêu hồn làm người càng thêm hưng phấn.
Hắn thấp giọng thì thầm: “Gọi ta.”
“Phu quân…”
Váy áo bị hắn tùy ý ném xuống đất, làn da dán lên án kỷ có chút hơi lạnh, nhưng phía sau lại là một mảnh lửa nóng.
Nàng bị nhốt ở trong lòng nam nhân, trên lưng là mồ hôi của hắn vừa lăn xuống.
Một tiếng lại một tiếng thét chói tai, thuỷ triều lên xuống.
Nguyệt Linh thấp giọng nức nở, nàng xụi lơ ở trên bàn run rẩy.
Hương vị ái muội trong phòng thập phần nồng đậm, thật lâu không tiêu tan.
Cánh tay dài của Lục Tu Lương duỗi ra kéo người vào trong ngực, hắn kéo người kề sát vào mình, giúp nàng sưởi ấm thân thể có chút lạnh lẽo.
Bàn tay Nguyệt Linh chạm vào lồng ngực rộng ấm áp của nam nhân, nàng thoáng ngước mắt lên, ánh mắt người nọ cũng đang lưu luyến nhìn nàng.
Nàng túng quẫn nói: “Mọi thứ còn ở trên bàn, làm sao bây giờ, sẽ làm dơ thư phòng của chàng…”
Sao ở đây lại không kiềm chế được chứ?
Nàng và hắn chưa bao giờ chơi đùa ngoài phòng ngủ.
Chưa bao giờ biết việc này thậm chí còn có thể làm được như vậy.
Thế gian này lại còn có chuyện tuyệt vời như thế.
Tư thế này bọn họ chưa bao giờ thử qua, hết thảy đều làm nàng cảm thấy thực mới lạ, nàng còn không thấy xấu hổ mà hưởng thụ.
Nàng muốn tiếp tục khám phá, được hắn dẫn dắt, theo hắn chìm nổi.
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, trong phòng kiều diễm vô cùng.
Nàng thật sự yêu chết sự dịu dàng của hắn, cũng yêu chết sự bá đạo của hắn.
Lục Tu Lương vuốt nhẹ mặt nàng, “A Linh, thả lỏng một chút.”
Sau mỗi lần thân mật, hắn sẽ thu dọn sạch sẽ cho nàng, hắn không muốn nàng mang thai.
Hắn vốn không thích hài tử, không thích người bên ngoài cùng hắn chia sẻ trân bảo của hắn, huống chi nghe nói Thái Tử phi vì sinh hạ hài tử kia suýt nữa mất mạng.
Quả nhiên là cực kỳ sợ nàng gặp chuyện không may, không thể để A Linh của hắn cũng chịu khổ sở như vậy.
Lục Tu Lương càng không thể chịu đựng được loại cảm giác lo lắng sợ hãi này, hắn khó mới có được nàng, làm sao có thể chấp nhận việc nàng rời khỏi mình.
Nguyệt Linh lẩm bẩm nói: “Phu quân, nhưng thiếp muốn sinh con cho chàng.”
Mang thai cốt nhục của mình, cũng có nhiều hơn một người yêu hắn.
Nam nhân nhẹ nhàng trấn an: “Vậy thì để sau này, nàng mới mười lăm, vốn vẫn còn là một đứa trẻ, chờ cho đến khi nàng lớn lên một chút hãy mang thai, được không?”
“Được.”
Hai người trầm mặc ôm nhau hồi lâu, vẻ mặt nam nhân thỏa mãn, dường như còn đang hồi tưởng, “A Linh, sau này ta ở trong phòng này, nhất định sẽ thường xuyên nhớ tới hôm nay.”
Tiếng cười của hắn làm cho người nóng tai, Phó Nguyệt Linh thẹn quá hóa giận, bàn tay nhỏ bé dùng sức đấm vào lồng ngực cứng rắn của hắn.
Nàng bất mãn mà lẩm bẩm: “Chàng thật là không biết xấu hổ.”
“Ta cùng thê tử làm loại chuyện này là đương nhiên, vì sao phải ngượng ngùng, huống hồ chúng ta ở trong phòng, cũng không ảnh hưởng đến người khác.”
“…”
Nam nhân không để ý tới vẻ u oán không lời của nàng, thấp giọng dỗ dành nàng: “Cổ họng có đau không, ngoan một chút, đừng nói nữa.”
Dứt lời còn nhẹ nhàng vỗ nhẹ nàng.
Nguyệt Linh quả thật vô cùng mệt mỏi, nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng luôn thích nói những lời thật lòng thường ngày xấu hổ khó mở miệng.
“Phu quân, chàng không biết khi nói chuyện chàng mê người cỡ nào… Thiếp thật sự thích…”
“Ta biết.”
Hắn có thể nhìn ra tình yêu của nàng, loại ánh mắt này làm cho người ta động tâm không thôi, làm cho người ta lâm vào điên cuồng.
Rất nhanh, Nguyệt Linh mệt mỏi ngủ thiếp đi, hô hấp dần dần vững vàng.
Nụ hôn nhẹ nhàng in trên trán, “Nàng vất vả rồi.”