Hai người tỉnh lại liền đi ngủ, rốt cuộc cũng bổ sung đủ sinh khí, Thẩm Kinh Diễn lại đi làm đúng giờ, Thời Lễ cũng đi về phòng.
Thời Lễ vốn tưởng rằng quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước, Thẩm Kinh Diễn hẳn sẽ tạm thời làm chậm lại cuộc thí nghiệm, nhưng cô không ngờ rằng việc chuẩn bị sơ bộ cho cuộc thí nghiệm vẫn được diễn ra như bình thường, cơ bản mỗi ngày cô đều đi theo anh đến công ty, sau đó ghi lại các dữ liệu khác nhau.
Ngày ngày trôi qua, Thời Lễ dần cảm giác được thời gian đang cấp bách, chính mình phải làm cái gì đó.
Một đêm buổi tối, hiếm khi Thẩm Kinh Diễn tăng ca, sau khi trở về nhìn thấy Thời Lễ xem phim trong phòng khách, anh tiến lên trước, đem khoai lang nướng mới mua đưa cho cô: "Ăn khuya."
"Không muốn ăn." Thời Lễ nhìn anh một cái, tiếp theo u buồn nhìn về phía màn hình.
Thẩm Kinh Diễn nhìn theo ánh mắt của cô, tạm dừng một lát rồi ngồi xuống bên cạnh, xem một lát liền đoán ra được, đây là một bộ phim về bệnh trầm cảm, cậu bé trong phim bị tự kỷ và trầm cảm, trong cuộc sống duy nhất chỉ có mẹ là người chấp nhận cậu bé, chỉ khi có mẹ ở bên người, cậu mới bình tĩnh trở lại, một khi người mẹ mất, hoặc có chuyện gì xảy ra, cậu bé sẽ đau đớn mà thống khổ.
Tiết tấu phim buồn bã mà thong thả, Thẩm Kinh Diễn nhìn thoáng qua Thời Lễ, thấy khóe mắt cô đỏ lên, săn sóc đưa qua khăn giấy.
Thời Lễ cảm ơn rồi nhận lấy, tiếp tục nhìn chằm chằm bộ phim, nhưng mùi khoai lang nướng như có như không quanh quẩn chóp mũi, cô sắp thèm chết rồi.
Vì sợ khoai nướng sẽ hấp dẫn hết lực chú ý, cô khụ một tiếng, bắt đầu cùng Thẩm Kinh Diễn giao lưu: "Anh có thích loại phim bi thương buồn bã này không?"
"Anh không thích xem phim," Thẩm Kinh Diễn nói đúng sự thật. Mọi người coi xem phim là thú vui, chính là sinh ra sự đồng cảm với những nhân vật trong phim, nhưng anh lại không có loại năng lực này, cho nên đối với nó cũng không có hứng thú.
Thời Lễ dừng một chút, tiếp tục chia sẻ cùng anh: "Bộ phim này rất hay, trước khi anh về em đã xem qua một lần."
"Như thế nào?" Thẩm Kinh Diễn phối hợp hỏi.
Thời Lễ khịt mũi, mùi khoai nướng càng nồng đậm, cô yên lặng nuốt nước miếng, vẻ mặt u buồn kể chuyện: "Anh cũng thấy rồi, chính là câu chuyện về cậu bé và mẹ của mình.. Em kể anh nghe, đứa trẻ này thực sự đáng thương, trong thế giới của cậu bé chỉ có mình mẹ, nhưng thế giới của người mẹ lại không thể chỉ có một mình cậu bé, bà ấy còn phải làm việc, muốn nuôi đứa trẻ, mua đồ dùng sinh hoạt, căn bản không thể ở cùng đứa trẻ 24 giờ được."
Thẩm Kinh Diễn động đậy đầu ngón tay: "Sau đó thì sao?"
".. Em có xem qua trước kết thúc, đứa trẻ cuối cùng tự sát," Thời Lễ nói xong buông tiếng thở dài, ánh mắt rơi vào khoai lang nướng rồi lại nhanh chóng rời đi, "Cho dù người mẹ yêu đứa trẻ hơn cả sinh mạng mình thì cuối cùng cũng không có cách nào giữ lại nó."
"Đã có người yêu nó như vậy, tại sao lại vẫn còn muốn chết." Thẩm Kinh Diễn lại hỏi.
Thời Lễ chớp mắt: "Cho dù yêu thì cũng không có cách ở cùng đứa trẻ cả 24 giờ được, không giống "người bình thường" chúng ta, khi không ở bên cạnh nhau, còn có thể đi làm việc khác, ví dụ như anh đi làm việc, em còn có thể xem TV giết thời gian, chờ anh trở về là được."
Cô nỗ lực ám chỉ Thẩm Kinh Diễn, thí nghiệm kia không nên thực hiện nữa, nhưng lại không dám ám chỉ quá rõ, sợ anh đoán được cô đã biết cái gì.
Thời Lễ nói xong liền đợi phản ứng của Thẩm Kinh Diễn, nhưng mà Thẩm Kinh Diễn lại chỉ lẳng lặng đối diện với cô, cũng không có phản ứng gì khác. Thời Lễ khẩn trướng nuốt nước miếng, Thẩm Kinh Diễn đưa khoai lang nướng vào tay cô.
Thời Lễ: "?"
"Đã thèm đến như vậy rồi, vậy nên trước tiên đừng xem loại phim này, để không ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn." Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói.
Thời Lễ: ".. À."
Thấy Thẩm Kinh Diễn không trả lời chính mình, Thời Lễ không biết có phải bị cô nói trúng hay không, nhưng cũng không dám hỏi thêm, liền tập trung ăn khoai lang nướng, chờ sau khi ăn xong liền cùng anh đi tản bộ.
Thí nghiệm vẫn đang tiếp tục, chờ khi Thẩm Kinh Diễn bảo cô đi chụp CT não, cô lại càng luống cuống.
* * * Đây là muốn làm gì? Thời Lễ vào lúc ban đêm không ngủ được, cũng không dám xoay người lộn xộn, sợ đánh thức Thẩm Kinh Diễn.
Khi đang loay hoay tìm cách tự cứu mình, cô chợt nhớ ra cách mà ai đó làm với cô ở thế giới trước, vì thế tay chân nhẹ nhàng đứng dậy, đi về hướng phòng tắm.
"Em làm gì?" Thẩm Kinh Diễn trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, giọng nói có chút hàm hồ.
Thời Lễ cứng người lại, giả bộ buồn rầu nói: "Vừa nãy vẫn luôn ngủ không được, muốn đi tắm chút nước ấm, xem có thể thoải mái ngủ hay không."
Cô uyển chuyển nói rằng mình muốn đi tắm rửa, mà không phải giống nam phụ ở thế giới trước, nói muốn đi vệ sinh, cho dù có nghe thấy tiếng cô tắm rửa, cũng sẽ không nghi ngờ cô, dù sao cô cũng nói thật.
"Ừ" Thẩm Kinh Diễn nhắm mắt lại một lần nữa đi vào giấc ngủ.
Thời Lễ lắng nghe tiếng hít thở của anh dần dần dần vững vàng, sau khi chắc chắn rằng anh đã ngủ, mới vội đi vào phòng tắm.
Cô đóng cửa ngay khi bước vào phòng tắm, sau đó vặn vòi nước ở vị trí lạnh nhất, nghiến răng xông vào. Cảm giác bị dội nước lạnh thật sự rất khó chịu, chỉ sau vài phút tắm rửa đã không thể chịu được, nhưng nghĩ đến chụp CT não ngày hôm sau, cô lại kiên trì đứng tiếp.
Đứng được hơn mười phút, cô cảm thấy mình ướt đẫm từ trong ra ngoài, liền vặn nước nóng lên. Khi dòng nước ấm xông vào người, cô không khỏi hắt hơi, khi cơ thể trở lại thân nhiệt bình thường, cảm thấy được mọi thứ đều ổn, vì thế sắc mặt như thường bước ra ngoài.
Một lần nữa chui vào trong ngực Thẩm Kinh Diễn, Thẩm Kinh Diễn duỗi tay ôm lấy cô, chóp mũi ngửi ngửi, nhắm mắt lại nói: "Không dùng sữa tắm."
Trong lòng Thời Lễ cả kinh, tiếp theo rầm rì ôm lấy anh: "Không ngủ được, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền, nào còn có tâm tình dùng sữa tắm."
Thẩm Kinh Diễn hôn lên trán cô: "Bây giờ thì sao? Em buồn ngủ chưa?"
".. Cũng không biết nữa," Thời Lễ nói xong, có tật giật mình bồi thêm một câu, "Nhưng sau khi tắm nước nóng, đã thoải mái hơn rất nhiều."
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Kinh Diễn nói xong, tiếp tục ngủ.
Thời Lễ nằm trong lòng ngực anh, nửa điểm buồn ngủ cũng không có, mặc dù đã cố gắng kiềm chế động tác nhỏ của mình, nhưng vẫn nhịn không được vặn vẹo.
Vào lần thứ ba cô đánh thức Thẩm Kinh Diễn, nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của anh, cô có chút áy náy nói: "Xin lỗi anh nhé, em thật sự không ngủ được.. Nếu không em về phòng rồi anh ngủ tiếp?"
"Không cần, anh cũng không ngủ nữa." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.
Thời Lễ có chút ngại ngùng, vừa muốn nói mấy câu để dỗ anh, liền thấy anh vươn tay cởi áo ngủ chính mình, tiếp theo đem cô đặt dưới thân.
Thời Lễ ngốc trong chớp mắt: "Anh muốn làm gì?"
"Làm việc chúng ta có thể nhanh chóng ngủ được." Thẩm Kinh Diễn vô cảm nói xong, nhéo cằm cô hôn lên.
Thời Lễ im lặng không nói gì, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chủ động quấn lấy cổ anh.
Hai người lăn lộn hơn một giờ, Thời Lễ cuối cùng cũng mệt nhọc, nằm trong lồng ngực anh Thời Lễ mơ màng nghĩ, đầu tiên là tắm nước lạnh sau đó lại làm việc quá sức, không chừng ngày mai sẽ bị bệnh, có thể tạm thời trốn tránh được kiểm tra.
Cô nghĩ như vậy, cảm thấy mĩ mãn đi ngủ, ngủ đến hơn mười giờ sáng hôm sau, vừa mở mắt đã thấy nơi bên cạnh trống không, không khỏi cảm thấy hài lòng.
"Tỉnh rồi?" Bên tai truyền tới giọng nói Thẩm Kinh Diễn.
Trong lòng Thời Lễ căng thẳng, nhìn nơi phát ra giọng nói, thấy Thẩm Kinh Diễn đứng ở trước cửa sổ, đang bưng một ly cà phê uống.
".. Anh không đi làm sao?" Thời Lễ cạn lời hỏi.
Thẩm Kinh Diễn nhìn cô: "Nội dung chủ yếu của công việc hôm nay là đưa em đi kiểm tra, nếu tỉnh, vậy đứng dậy đi."
"Chờ, chờ một chút," Thời Lễ vội ôm lấy chăn, tiếp theo vẻ mặt suy yếu nói, "Em hôm nay khả năng không đi được."
"Vì sao?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ khụ một tiếng: "Em có vẻ như đã bị bệnh."
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, buông cà phê đi cầm nhiệt kế đo tai, búng một cái vào tai cô, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nhiệt độ cơ thể bình thường, không bị sốt."
".. Vậy có thể làm bị cảm?" Thời Lễ nói xong, nghe giọng nói bình thường của mình, không có chút nào mỏi mệt, bỗng dưng cảm thấy chột dạ.
Thẩm Kinh Diễn nhìn cô, ra lệnh: "Dậy, đi công ty."
Thời Lễ: "..."
Cuối cùng ở dưới ánh mắt uy hiếp của Thẩm Kinh Diễn, cô vẫn phải không tình nguyện đi công ty, trên đường cô vẫn không nghĩ ra, hôm qua tắm nước lạnh lâu như vậy, tại sao lại không có một chút phản ứng?
Thời Lễ ngồi trên xe, không nhịn được thở dài, Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh quét mắt liếc cô một cái, tiếp tục lái xe.
Hai người nhanh chóng đên phòng thí nghiệm, hôm nay người nhiều hơn hôm trước, Thời Lễ quan sát một chút, hầu như tất cả đều có mặt ở đây.. Xem ra cuộc kiểm tra hôm nay rất quan trọng.
Đầu óc Thời Lễ nhanh chóng xoay chuyển, ý đồ tìm ra phương pháp thoát khỏi, rối rắm một lúc, nói khẽ với Thẩm Kinh Diễn: "Chúng ta nói chuyện riêng được không?"
"Làm kiểm tra trước đã." Thẩm Kinh Diễn nhìn vể phía cô, ánh mắt đen kịt, giống như nhìn thấu được linh hồn cô.
Thời Lễ nuốt nước miếng, xấu hổ nói: "Nói chuyện trước, em có rất nhiều chuyện muôn nói với anh."
Thẩm Kinh Diễn cùng cô đối diện hồi lâu, cho đến khi cô nhịn không được dời đi ánh mắt, mới bình tĩnh đi về hướng văn phòng. Thời Lễ thấy thế thở phào một hơi, nhanh chóng chạy theo.
Hai người sau khi tới văn phòng, Thời Lễ đem cửa khóa trái lại, tiếp theo ngồi trước mặt Thẩm Kinh Diễn, rối rắm một hồi mở miệng: "Hôm nay em không muốn làm kiểm tra."
"Nguyên nhân?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ mím môi: "Bởi vì ngày hôm qua.."
Cô chỉ nói bốn chữ liền im lặng, mắt trông mong nhìn Thẩm Kinh Diễn, ý đồ mong anh hiểu rõ.
Thẩm Kinh Diễn lẳng lặng nhìn cô, sau một lát mở miệng: "Ngủ không ngon, cho nên tâm trạng không tốt, không muốn phối hợp?"
".. Không phải, là việc ngày hôm qua chúng ta đã làm, không đúng, nói chuẩn là rạng sáng nay, anh quên rồi sao?" Thời Lễ ám chỉ anh.
Thẩm Kinh Diễn hiểu rõ cô nói cái gì, chốc lát im lặng nói: "Chúng ta làm không lâu lắm, em không đến mức một chút sức lực cũng không còn chứ?"
"Anh làm sao hiểu được chứ," Thời Lễ nóng nảy, "Hôm qua chúng ta không sử dụng biện pháp phòng tránh, không tránh thai anh hiểu không? Nói không chừng em bây giờ đã có thai, nếu lúc kiểm tra có phóng xạ lớn thì làm sao?"
Cô chỉ là một tinh thần thể mà thôi, đương nhiên sẽ không mang thai, nhưng giờ phút này vì kéo dài thời gian, cũng không rảnh lo cái gì.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, hiển nhiên không nghĩ tới cô lại rối rắm việc này.
Thời Lễ khụ một tiếng, nửa thật nửa giả nói: "Mặc dù em không thích trẻ con lắm, cũng chưa làm tốt chuẩn bị có con, nhưng nếu là của anh, vậy khi sinh ra.."
"Nếu không muốn có, vậy làm chuẩn bị trước đi," Thẩm Kinh Diễn đánh gãy lời cô nói, "Anh cho người mang một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp đến đây."
Thời Lễ không nói gì im lặng một lát, thấy anh thật sự muốn gọi người đưa thuốc, nhanh chóng ngăn lại: "Không được!"
"Tại sao?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.