• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thư phòng nồng đậm mùi thuốc, lại nhìn Thẩm Kinh Diễn đang nằm trên giường, thân trên được cuốn như xác ướp, nói không nên lời buồn cười. Thời Lễ đến gần hắn liền phát hiện, một đôi mắt đen đang bình tĩnh nhìn cô.

Thời Lễ mím môi nhìn bộ dáng chật vật của hắn, xụ mặt đi đến gần hắn ngồi xuống: "Biết sai rồi sao?"

"Ừ." Thái độ nhận sai của Thẩm Kinh Diễn khá tốt đẹp.

Thời Lễ hừ lạnh một tiếng: "Về sau sẽ còn hoài nghi ta sao?"

Thẩm Kinh Diễn không nói.

Thời Lễ nhíu mày: "Sao vậy, lần sau vẫn còn muốn phải không?"

"Ta không có cách nào bảo đảm." Thẩm Kinh Diễn chỉ nói một câu.

Thời Lễ hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Cho nên còn lần sau ngài vẫn sẽ tiếp tục hoài nghi ta, còn muốn nhắc lại chuyện hôm nay một lần? Ngài luôn miệng nói sẽ không quan tâm đến chuyện ta bỏ trốn nữa, sẽ không dễ dàng hoài nghi ta, nhưng ngài hiện tại lại đang làm cái gì?"

Thẩm Kinh Diễn nhìn về phía cô, một câu cũng không nói.

Thời Lễ bị hắn nhìn đến tâm phiền ý loạn, xoay người liền đi ra ngoài, khi tới cửa phía sau đột nhiên truyền tới thanh âm: "Ta cũng không phải đang hoài nghi nàng, mà là đang hoài nghi chính mình."

Thời Lễ đột nhiên dừng lại.

"Hứa Tri thanh liêm chính trực, vẫn luôn giữ vững lòng mình, mà ta đã sớm bị quyền lực ăn mòn đến mức không thể dứt ra được nữa, cùng là một túi da, nhưng da của hắn lại là gió mát trăng thanh, mà ta chỉ có máu tanh thịt thối, ta lấy cái gì có thể so được với hắn?" Trong giọng nói của Thẩm Kinh Diễn không có cảm xúc gì.

Thời Lễ đột nhiên dừng lại, ngơ ngẩn nhìn về phía hắn.

Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn hiện lên một tia trào phúng, từng bước một đi tới gần cô: "Hơn nữa, lòng dạ hắn cũng bằng phẳng hơn ta, nếu hôm nay đổi lại là hắn, tất nhiên sẽ không có lòng nghi ngờ nàng, không giống như ta, ỷ vào chính mình là nam tử, liền dùng sức mạnh với nàng."

Hắn đứng trước mặt Thời Lễ: "Càng sẽ không lừa nàng."

Thời Lễ há miệng thở dốc, sau một lúc lâu gian nan nói: ".. Ngài lừa ta?"

"Ừ." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nhìn cô.

Thời Lễ nhíu mày lại: "Lừa ta cái gì?"

"Chuyện hủy việc trồng dâu, ta đã đồng ý với nàng là sẽ không làm, nhưng cuối cùng lại vẫn làm, chỉ là lừa nàng mà thôi," Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn lãnh đạm, "Nàng xem, ta chính là người như vậy, nghi thần nghi quỷ, miệng đầy nói dối, căn bản không xứng.."

Thời Lễ nhón chân hôn lên môi hắn, giọng nói Thẩm Kinh Diễn đột nhiên im bặt.

Thời Lễ hít sâu một hơi: "Nếu không phải bởi vì ta, ngài sẽ không thay đổi thành như bây giờ, nếu ngài là bùn lầy, ta đây cũng không tốt hơn nhiều."

Cô nghĩ tới trước kia, niềm tin hơn hai mươi năm của mình sao có thể dễ dàng thay đổi, mặc dù Thẩm Kinh Diễn càng ngày càng không từ thủ đoạn, nhưng sâu trong nội tâm hắn, thật sự sẽ không phỉ nhổ chính mình hiện giờ sao?

Bây giờ Thẩm Kinh Diễn đã tự mình đưa ra đáp án cho cô.

"Ta, hôm qua ta nhìn hắn nhiều lần cũng bởi vì cảm thấy hắn không đơn giản, hơn nữa giống như có lòng phòng bị đối với ngài.. Coi như ta có tật giật mình đi, ta cảm thấy rằng hắn sẽ ở sau lưng đối phó ngài, cho nên nhịn không được nhìn nhiều vài lần, còn chuyện rơi vào trong nước, thật sự không phải ta cố ý." Thời Lễ nhợt nhạt nói.

Đôi mắt Thẩm Kinh Diễn không chớp nhìn chằm chằm cô, Thời Lễ cũng để mặc hắn nhìn, cho đến khi hắn quay mặt đi mới nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Ngài là phu quân của ta, là nam nhân của ta, ta chỉ biết như vậy là đủ rồi. Cho dù ngài là người xấu, là tiểu nhân âm hiểm đê tiện vô sỉ, ở trong mắt ta cũng không khác nhau, nếu như người khác có uy hiếp đến ngài, ta sẽ không ngồi xem mặc kệ."

Cô xem như đã đem tâm ý ra nói hết rồi, cũng không biết Thẩm Kinh Diễn sẽ có phản ứng gì, sẽ thấy cô dối trá, hay là phản ứng khác? Thời Lễ theo bản năng ngẩng đầu, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với hắn.

Nam phụ giá trị cừu hận: 20%

Khóe môi Thời Lễ hơi hơi giương lên, khụ một tiếng mới thu liễm lại: "Cho dù vừa rồi ngài nói đã lừa ta.. Ngài vẫn nên đừng làm, chuyện đó gây ra động tĩnh quá lớn, trong triều nhiều tai mắt nhìn chằm chằm ngài như vậy, ta sợ sẽ xảy ra chuyện."

Thẩm Kinh Diễn lẳng lặng nhìn cô, một lúc lâu sau duỗi tay cầm tay cô: "Ừ."

"Lần này sẽ thật sự không làm chứ?" Thời Lễ hoài nghi nheo mắt.

Thẩm Kinh Diễn hơi hơi gật đầu: "Thật sự không làm.

".. Không được, ta bây giờ không tin được lời này của ngài, hiện tại để ta viết mấy phong thư để xử lý tốt việc này, lại cáo bệnh một tháng không nên ra ngoài, ta cần cẩn thận nhìn chằm chằm ngài mới được. "Thời Lễ nheo đôi mắt, khó trách cô bỏ trốn một lần, hắn vẫn luôn có lòng nghi ngờ, tổng hợp cái tiền án này rất dễ dàng là người bị hoài nghi.

Thẩm Kinh Diễn nhìn bộ dáng cảnh giác của cô, đáy mắt hiện lên một tia ý cười:" Thật sự sẽ không làm, ta sẽ viết thư để người khác khôi phục việc cày ruộng, lại đem mọi chuyện xử lý rõ ràng, tuyệt đối sẽ không lừa nàng nữa. "

" Thật sự? "Thời Lễ nghi ngờ.

Thẩm Kinh Diễn gật đầu, sau một lúc lâu lựa lời nói:" Thật sự, nếu ta lại lừa nàng, nàng có thể đánh gãy một chân của ta, như thế nào? "

Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng:" Ngài biết rõ ta không bỏ được. "

Trong mắt Thẩm Kinb Diễn đều là ý cười:" Nếu không yên tâm, không bằng nàng tự mình viết thư? "

Trong lòng Thời Lễ vừa động, vào hoàn cảnh bình thường, cô xuyên qua cũng không mang theo kỹ năng nào hết, bình thường ở thế giới hiện đại còn tốt, một khi di rời đến cổ đại thì cũng không khác người mù là mấy, tuy rằng có thể nhận thức được mấy chữ phồn thể này, nhưng lại không biết viết, còn chưa tính tới việc cô không biết dùng bút lông.

Thẩm Kinh Diễn lúc trước vẫn luôn cảm thấy cô thất học, vào lúc ngày thường phu thê ở chung, vẫn luôn muốn dạy cô đọc sách viết chữ, Thời Lễ lại không thích hắn ở bên cạnh lải nhải, liền kêu hắn viết một quyển chữ mẫu để ngày ngày viết lại, kết quả sau vài năm luyện tập, chữ viết của cô có thể nói gần giống như chữ của Thẩm Kinh Diễn.

Thẩm Kinh Diễn nhìn bộ dáng thất thần của cô, không khỏi bật cười:" Muốn viết không? "

".. Viết cái gì, tự ngài viết đi. "Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng, vài ngày trước đó cô cũng đã luyện qua chữ, phát hiện vẫn còn quen nét, nhưng cũng không chứng minh cô thích viết loại chữ tốn thời gian này.

" Được. "Thẩm Kinh Diễn tính tình tốt đi đến bên án thư.

Thời Lễ thấy hắn thật sự muốn viết, vội bắt lấy cổ tay hắn, tức giận nói:" Hôm nay ngài đã bị thương thành như vậy, không nên để ta thêm lo lắng, tốt nhất về giường nghỉ ngơi đi, muốn làm cái gì thì để ta làm cho. "

Thẩm Kinh Diễn vốn định nói không cần, chỉ là khi nhìn đến ánh mắt không ủng hộ của cô, liền xoay người đi ra ngoài, Thời Lễ gọi hắn lại:" Ngài còn muốn đi đâu? "

" Trở về phòng nghỉ ngơi. "Thẩm Kinh Diễn trả lời.

Thời Lễ nhướng mày:" Ai muốn ngài về phòng ngủ cơ chứ? Ta muốn ngài nghỉ ở thư phòng này. "

Thẩm Kinh Diễn im lặng chốc lát, nhìn về phía giường nhỏ đặt trong thư phòng, trên giường đã trải một tầng chăn mỏng, nói không ra đáng thương, hắn yên lặng nhìn về phía Thời Lễ:" Không phải đã tha thứ cho ta sao? "

" Ai tha thứ? Hôm qua ta rơi xuống nước, ngài không quan tâm hỏi han, còn đối xử với ta như vậy, ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngài, ngài nên ở thư phòng đi, khi nào ta cảm thấy nguôi giận thì cho ngài trở về. "Đôi tay Thời Lễ chống nạnh, mỗi lần trong lòng hắn nghi ngờ cô xong, tuy rằng sẽ nhanh chóng nhận sai, nhưng lần sau sẽ vẫn còn tiếp tục, cô suy nghĩ cẩn thận, rõ ràng chính là không bị phạt, cho nên mới không kéo dài trí nhớ.

Thẩm Kinh Diễn thấy cô kiên trì, cũng không tranh cãi biện luận, yên lặng thuận theo nằm xuống giường nhỏ, bộ dáng đáng thương nói không nên lời. Thời Lễ có chút mềm lòng, ngay sau đó lại nhớ tới sự âm hiểm của hắn, mạnh mẽ cố gắng không để mình mềm lòng, ngẳng đầu nghênh ngang rời đi.

Khi vừa đi tới cửa, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về người đang nằm trên giường:" Nếu chính mình không thích việc bây giờ, về sau tốt nhất không cần làm. "

Đầu ngón tay Thẩm Kinh Diễn vừa động.

Thời Lễ cười nhạt:" Hiện giờ ngài cũng đã ngồi lên chức thủ phụ, cũng không thể tiến thêm chức nào được nữa, cho dù tham ô nhiều như nào đi nữa thì cũng thêm nhiều vấn đề, không bằng làm chút việc trước kia muốn làm nhưng chưa thể thực hiện được, ta không chán ghét ngài của bây giờ, nhưng nếu có thể làm ngài vui vẻ được một chút, tất nhiên vẫn muốn khuyên ngài nên làm một vị quan tốt. "

Thẩm Kinh Diễn im lặng hồi lúc, đến lúc Thời Lễ tưởng rằng hắn sẽ không trả lời, thì lại nghe được hắn nhợt nhạt lên tiếng:" Được. "

Đáy mắt Thời Lễ hiện lên ý cười, vừa muốn tiếp tục nói chuyện lại nghe được hắn nói một câu:" Trước kia làm rất nhiều chuyện cũng chưa liệu lý rõ ràng, để làm một quan tốt như nàng nói, ta trước nên thu một chút đuôi. "

".. Ngài thật ra lại cảnh giác. "Thời Lễ im lặng liếc nhìn hắn.

Năng lực quan sát của hắn mạnh như vậy, nhìn qua lại rất có thiên phú phạm tội, cô sao lại không lo lắng cho được, chỉ là về chuyện hủy việc trồng dâu này, cô tốt nhất vẫn nên nhìn chằm chằm hắn mới được.

" Phu nhân, nếu như ta đã đồng ý với nàng rồi, tất nhiên sẽ không thất hứa, nàng không cần phải chú ý ta nhiều như vậy. "Thẩm Kinh Diễn có chút bất dắc dĩ.

Thời Lễ cười nhạt một tiếng, khoanh tay đứng bên cạnh hắn:" Không được, ta phải tự mình nhìn ngài chấm dứt việc này. "

Thẩm Kinh Diễn đành phải ở bên cạnh cô viết thư, Thời Lễ thò lại gần, nhìn hắn viết xong thư, lại không yên tâm nhìn thêm mấy lần, xác định chắc chắn trong nội dung thư là việc từ bỏ kế hoạch trồng dâu, hơn nữa trong đó cũng không có huyền cơ gì, cô mới thở phào một hơi, đem bức thư cho hắn đóng dấu.

" Tin rồi chứ? "Thẩm Kinh Diễn buồn cười.

Thời Lễ nhìn hắn một cái:" Cũng được chút, chỉ cần ngài ngoan ngoãn nghe lời, ta tất nhiên sẽ tin tưởng. "

" Nếu đã như vậy, thì giao cho hạ nhân gửi đi đi. "Thẩm Kinh Diễn nói, muốn lấy thư về.

Thời Lễ vội lui về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn:" Ngài mơ sao, đừng cho là ta không biết, sau khi giao cho hạ nhân, hạ nhân sẽ không giao đi, các người chính là thông đồng nhau lừa gạt ta. "

" Vậy nàng nói xem, nên làm sao mới tốt? "Thẩm Kinh Diễn lại càng thêm bất đắc dĩ.

Thời Lễ nghĩ nghĩ:" Để ta đưa. "

" Hồ nháo, nàng đường đường là phu nhân thủ phụ, làm sao có thể làm chân chạy việc. "Thẩm Kinh Diễn nhíu mày.

Thời Lễ nói nhanh:" Ta biết rồi, ngài khẳng định là muốn lừa gạt ta. "

Một khi sự tín nhiệm mất đi thì rất khó để lấy lại, Thẩm Kinh Diễn thở dài một tiếng, cuối cùng đành thỏa hiệp:" Vậy được rồi, nàng đi giao, ta gọi người đi theo nàng. "

" Đừng làm bắt mắt quá, cứ dùng xe ngựa mà sai vặt thường ngồi, lại kêu thêm xa phu là được, chuyện khác ta tự mình làm. "Thời Lễ thông thuận nói ra kế koạch của chính mình.

Thẩm Kinh Diễn dở khóc dở cười:" Nàng không cần phải phòng bị chặt như vậy. "

" Ai bảo ngài vẫn luôn không nghe lời. "Thời Lễ nhìn hắn một cái, liền cầm thư xoay người rời đi.

Kỳ thật cũng không phải là vì Thẩm Kinh Diễn không nghe lời, mà là bởi vì trong nguyên văn sau khi nam nữ chính gặp nhau, liền được nhà mẹ nữ chính trợ lực, mua chuộc được gã sai vặt bên người Thẩm Kinh Diễn, lấy được thư tín Thẩm Kinh Diễn cùng cấp dưới trao đổi.

Nói cách khác, hiện giờ gã sai vặt truyền tin rất có thể đã bị mua chuộc, tuy rằng hôm nay trong thư là viết về vấn đề muốn kết thúc, nhưng một khi bị nam chính cầm được trong tay, chắc chắn sẽ trở thành bằng chứng để buộc tội Thẩm Kinh Diễn, cô không để lại bất kỳ một bức thư nào, để cho Thẩm Kinh Diễn cùng thuộc hạ trực tiếp gặp mặt, nhưng nghĩ tới Thẩm Kinh Diễn cũng không biết âm mưu tiếp theo, nếu như cô sắp xếp thế này, hắn có thể sẽ không nghe theo, có lẽ còn thắc mắc tại sao cô biết điều này.

Thẩm Kinh Diễn suy nghĩ một chút:" Một nữ tử như nàng, đi gặp mặt người khác một mình không tốt lắm, không bằng như vậy, để một nô tài nàng tin tưởng, chờ khi xe ngựa đến nơi, nàng chỉ cần chờ ở bên ngoài, để nô tài đi truyền tin được không? "

Thời Lễ nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đồng ý.

Thẩm Kinh Diễn nhanh chống sắp xếp cho cô một chiếc xe ngựa, Thời Lễ cùng nha hoàn ngồi vào trong xe, trong lòng cũng thấy chút vừa lòng, cảm thấy Thẩm Kinh Diễn lần này chắc sẽ không tính toán lừa cô.

" Phu nhân, chúng ta đi đâu vậy? "Nha hoàn nghi hoặc hỏi.

Thời Lễ cười cười:" Đi giao chút vật, chờ lát nữa tới cửa, ngươi trực tiếp đưa qua là được. "

" À. "Nha hoàn ngây thơ gật đầu.

Thời Lễ đối với nha hoàn này vẫn tương đối yên tâm, quyết định nửa ngày liền mang nàng ta theo, đến lúc đó cô chỉ cần chờ ở cửa, nha hoàn đưa thư xong thì sẽ trực tiếp rời đi, sẽ không để nam chính có cơ hội ra tay.

Tính toán tốt, hai người nhanh chóng đến nơi.

Một gian tiểu viện có chút lụi bại.

Nha hoàn theo chỉ thị của Thời Lễ vào sân, Thời Lễ ngồi trong xe ngựa chờ, thuận tiện trộm vém màn che nhìn qua, quả nhiên thấy được bốn phía đều có người tuần tra.

Thời Lễ cảnh giác, chờ khi nha hoàn ra ngoài, hai người liền nhanh chóng quay về. Không biết có phải hay không quá tin tưởng vào vận khí của chính mình, Thời Lễ cảm thấy việc này giải quyết lại quá dễ dàng, chờ khi về đến phủ, còn lặp lại truy vấn Thẩm Kinh Diễn:" Ngài chắn chắn chỉ cần viết một phong thư là ổn sao? Xác định sẽ không có việc gì chứ? "

" Chắc chắn, sẽ không có việc gì. "Mặc dù Thẩm Kinh Diễn không biết tại sao cô lại căng thẳng về chuyện này, nhưng vẫn kiên nhẫn an ủi cô.

Thời Lễ mím môi, một lúc sau mới cẩn thận nói:" Nếu không cho người đi nghe ngóng một chút. "

".. Thật sự không cần. "Thẩm Kinh Diễn bất đắc dĩ nói.

Thời Lễ nhíu mày, nghĩ lại cũng thấy thật sự không cần, dù sao phong thư cũng chính cô mang đi giao, hẳn là sẽ không dừng trong tay nam chính.. Hơn nữa nếu muốn vào được tay nam chính, cho dù cô không có cách nào khôi phục được, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác giữ Thẩm Kinh Diễn.

Tóm lại không thể để hắn bị giam giữ, một khi bị bắt lại, hắn sẽ không thể hoạt động được nữa, đến lúc đó hành vi phạm tội khác cũng sẽ bị đào sâu ra. Thời Lễ im lặng nghĩ, quay đầu đi ra ngoài, lại bị Thẩm Kinh Diễn một phen giữ chặt.

" Còn việc gì sao? "Thời Lễ hỏi.

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút:" Hôm qua ta phát sốt, mãi cho đến rạng sáng mới ổn lại. "

" Vậy tại sao không nói cho ta? "Trong lòng Thời Lễ hoảng hốt.

Thẩm Kinh Diễn mím môi:" Thư phòng cách phòng nàng quá xa.. "

Hắn chỉ nói một câu rồi im lặng, Thời Lễ nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm hắn một lát, hừ nhẹ một tiếng:" Vậy sao, vậy sau này ngài cũng không cần gọi ta nữa, cố gắng đi tìm đại phu là ổn. "Cô nói xong liền quay người rời đi.

Thẩm Kinh Diễn nhíu mày ngăn cản lại, mặt đầy ủy khuất nhìn cô:" Vết thương trên người ta vẫn chưa tốt. "

".. Ngài hôm qua mới bị thương, tất nhiên sẽ không tốt. "Thời Lễ cạn lời liếc mắt nhìn hắn.

Thẩm Kinh Diễn im lặng nhìn cô.

Khóe miệng Thời Lễ giật giật, cuối cùng vẫn mềm lòng:" Ta, ta ngủ không ổn định cho lắm, mà trên người ngài lại bị thương, nếu như chạm vào vết thương thì làm sao? "

" Ta không sợ đau. "Thẩm Kinh Diễn lập tức nói.

Thời Lễ nhướng mày:" Nếu không sợ đau, vậy chắc sẽ không sợ ngủ một mình đúng không? "

Thẩm Kinh Diễn:"... "

Thời Lễ bị bộ dáng của hắn chọc cười:" Ba ngày sau đi, chờ vết thương của ngài đều kết vảy, rồi sẽ được về phòng nghỉ ngơi. "

Nam phụ giá trị cừu hận: 10%

Thời Lễ:"... "

Phải vui đến cỡ nào mới được như thế đây?

Sau khi cáo biệt Thẩm Kinh Diễn lưu luyến không rời, Thời Lễ trở về phòng ngủ, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chính mình ở trong phòng ngủ mới cảm thấy nhẹ nhõm một hơi.

* * *

Từ khi Thời Lễ đồng ý ba ngày sau sẽ được cùng phòng, Thẩm Kinh Diễn liền một bên ngày ngày ngóng trông, một bên xử lý vấn đề chưa làm kín đáo trước kia, cứ như vậy cuối cùng cũng hết ba ngày, mà Hứa Tri cũng ở trước mặt Hoàng Thượng trình lên phong thư Thời Lễ đã giao đi, Thẩm Kinh Diễn bị giam trong hoàng cung, chạng vạng sau khi điều tra rõ việc hủy trồng trọt dâu tằm, hắn cũng từ hoàng cung bị chuyển tới thiên lao.

Lúc Thời Lễ nghe được việc này, thế nhưng lại không có cảm giác kinh hoàng, chỉ là chạy đến thiên lao gặp Thẩm Kinh Diễn.

" Ta không làm việc này! "Đây là câu đầu tien cô nói ra sau khi nhìn thấy Thẩm Kinh Diễn.

Thẩm Kinh Diễn nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, không khỏi cười nhạt một tiếng:" Ta biết. "

".. Ngài tin ta? "Thời Lễ kinh ngạc.

Thẩm Kinh Diễn gật đầu.

Thời Lễ tức khắc có chút hồ đồ:" Không phải.. Ngài sao lại tin tưởng ta như vậy? Trước kia ngài gửi đi nhiều thư tín như vậy, vẫn luôn không có việc gì, nhưng cố tình phong thư ta đưa kia lại có vấn đề, hơn nữa ngài trước kia còn cảm thấy ta cùng Hứa Tri.. "

" Ta tin nàng. "Thẩm Kinh Diễn đánh gãy lời cô nói, trong mắt tràn đầy kiên định.

Thời Lễ há miệng thở dốc, sau một lúc lâu nghẹn ra một câu:" Phu quân, ngài nhận tội? "

Thẩm Kinh Diễn khẽ lắc đầu:" Tất nhiên là không. "Loại việc này chỉ cần phủ nhận, thì sẽ còn đường sống cứu vãn, thừa nhận sẽ chỉ còn đường chết.

Thời Lễ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc nói:" Phu quân, thư ta không hề giao cho Hứa Tri, nhưng ta có cách cứu ngài ra ngoài, nếu ngài đã tin ta một lần, liệu có thể tin ta lần nữa? Lần này có thể cùng ngài gặp mặt, là bởi vì người khác còn chưa rõ ràng chuyện ngài phạm tội gì, cho nên sẽ bán cho thủ phụ một ân tình, chờ ngày mai không chừng sẽ không còn nữa, ngài tin tưởng ta lần nữa được không? "

Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô:" Được. "

Môi Thời Lễ có chút khô khốc:" Vậy, vậy ngài nhận tội. "

Cô nói xong câu đó, trong thiên lao lâm vào khoảng im lặng, không biết qua bao lâu, Thẩm Kinh Diễn lại gật đầu:" Được. "

Hốc mắt Thời Lễ đỏ lên:" Ngài không sợ ta sẽ hại ngài sao? "

" Không sợ. "

" Nhưng nếu ta thật sự hại ngài làm sao bây giờ? "Thời Lễ truy vấn.

Thẩm Kinh Diễn im lặng chốc lát:" Ta chỉ hỏi nàng một câu, nàng có từng yêu ta không? "

".. Vẫn luôn yêu, chưa bao giờ thay đổi. "Tuu rằng đã không còn cảm tình của lần đầu tiên xuyên qua, nhưng cô vẫn vô cùng xác định.

" Vậy là đủ rồi, "Khóe môi Thẩm Kinh Diễn giương lên," Phu nhân, kỳ thật nàng không cần phải nói đến chuyện tin hay không, không cần thiết, nàng chỉ cần biết một việc, cho dù nàng muốn mạng của ta, ta cũng sẽ dùng hai tay dâng lên cho nàng. "

Thời Lễ nhìn hắn thật sâu, lúc sau xoay người rời đi.

Thẩm Kinh Diễn trong đêm đó cũng nhận tội, chỉ là không biết vì sao, lại không hề có người tới thẩm vấn hắn, giam hắn được hai ba ngày, Hoàng Thượng tự mình tới thiên lao, vừa thấy hắn liền thở dài một tiếng, tức giận nói:" Ngươi làm thủ phụ đương triều, là môn sinh của thiên tử, làm sao có thể hồ đồ như vậy, đến cả loại việc này cũng có thể làm ra!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK