"Mang thai đối với thân thể càng không tốt, ngày hôm qua là sơ sót của anh, anh xin lỗi em, đoạn thời gian sau anh sẽ đi thắt ống dẫn tinh, để em không gặp phiền não này nữa." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.
Thời Lễ khắc chế xúc động trợn trắng mắt, nỗ lực đáp trả: "Em sẽ không uống, đừng cho là em không biết anh đang suy nghĩ cái gì, anh sợ em trì hoãn thí nghiệm, mới khuyên em như vậy, còn làm bộ suy xét cho em, em hỏi anh, thí nghiệm quan trọng hay là em quan trọng?"
Thẩm Kinh Diễn không nói, Thời Lễ cười lạnh một tiếng: "Em hiểu rồi, trong lòng anh không có em." Nói xong cô giả bộ dáng vẻ tức giận, tính toán đập cửa mà đi.
Nhưng mà chưa đợi cô đi, Thẩm Kinh Diễn đã kéo cô lại, im lặng đối diện cùng cô, không nhanh không chậm nói: "Em không muốn làm kiểm tra, vậy cũng không thể đổ mọi chuyện lên đầu anh."
Trong lòng Thời Lễ cả kinh, nói chuyện cũng lắp bắp: "Anh, anh nói gì?"
"Em khăng khăng không uống thuốc, vậy chờ đi, kỹ thuật hiện tại cũng không tệ lắm, một tuần là có thể tra ra em có mang thai hay không," Thẩm Kinh Diễn nói xong dừng một chút, "Tuần sau làm kiểm tra cũng chưa muộn."
Thời Lễ: "..."
Cô giờ trốn cũng không được đúng không?
Dù sao tốt xấu cũng tranh thủ cho mình được thêm một tuần, cô cũng cảm thấy có chút hài lòng, Thời Lễ quét mắt liếc anh, coi như đồng ý. Vì thế Thời Lễ đi một vòng ở công ty sinh học, nguyên vẹn trở về nhà.
Sau khi trở về nhà, cô quyết định không thể ngồi chờ như thế này, nên sau khi tìm kiếm trên mạng, tìm được một bệnh viện tâm thần, mỗi ngày đi sớm về trễ làm tình nguyện ở nơi đó, ba ngày sau Thẩm Kinh Diễn liền tới hỏi cô.
"Gần đây em vẫn luôn đi đâu?"
"Em đang làm một việc có ý nghĩa, ngày mai anh đi cùng em đi." Thời Lễ đang đợi câu hỏi của anh.
Thẩm Kinh Diễn suy tư một lát, gật đầu đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Thời Lễ mang anh tới bệnh viện tâm thần, ở trước mặt anh chăm sóc những người bị bệnh. Họ là những người đã đóng chặt thế giới của mình, tinh thần trừ bỏ bản thân họ, cũng chỉ còn lại một người bạn chơi cùng, mà người bạn đó cũng chỉ là một con búp bê vải, một số là cốc nước nhỏ, cũng có thế giới chỉ có người nhà, giống như bộ phim hai người đã xem qua vậy.
Sức lực sinh mệnh của họ chỉ còn lại người nhà, một khi thời gian thăm hỏi kết thúc, họ sẽ điên cuồng khóc nháo, nghiêm trọng hơn sẽ tự tổn thương chính mình, cảnh tượng có thể nói là ghê người.
Thẩm Kinh Diễn nhìn những người này, trên mặt trước sau không có biểu cảm gì.
Thời Lễ cũng không cầu anh có thể thông cảm, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Đứa trẻ chỉ còn lại một người trong đời, thật sự rất đáng thương, cho dù nhà có tiền, người nhà đến làm bạn nhiều, nhưng chỉ cần trong chốc lát không nhìn thấy, họ khả năng sẽ cảm thấy cuộc đời không còn ý nghĩa, sẽ đặt mình vào nguy hiểm bất cứ lúc nào."
Thẩm Kinh Diễn rũ đôi mắt.
"Nếu họ có thể khỏe mạnh, có thể giống người bình thường thì tốt rồi, như vậy có thể lâu dài ở bên cạnh người nhà, mà không phải đặt mình vào nguy hiểm." Thời Lễ nói xong, như có như không liếc nhìn Thẩm Kinh Diễn, thấy anh đang nhìn chằm chằm chính mính, lại nhanh chóng thu ánh mắt về.
Thẩm Kinh Diễn chậm chạp không có phản ứng, mà một người bệnh phía trước lại bắt đầu náo loạn, Thời Lễ nhanh chạy tới, cùng hộ sĩ giữ chặt người bệnh, tiêm thuốc an thần.
Thẩm Kinh Diễn yên lặng đứng ở trong góc như vậy, nhìn cô giúp đỡ bác sĩ, đồng thời dẫn một ít bệnh nhân đi chơi, nhìn nụ cười tràn đầy năng lượng trên mặt cô, hiếm thấy lâm vào trầm tư.
Đêm đó cả hai người đều có chút mệt mỏi trở về nhà, ngồi trên sô pha đối diện không nói gì.
Sau một lát, Thời Lễ nói: "Không muốn ra ngoài nữa, chúng ta gọi cơm hộp đi."
"Được." Thẩm Kinh Diễn đồng ý, cúi đầu đặt cơm, không có nửa điểm ý tứ muốn hỏi Thời Lễ.
Từ kho tới bệnh viện tâm thần, anh luôn trong trạng thái khép kín như vậy, rất ít để ý tới Thời Lễ. Thời Lễ lại cảm thấy khá tốt, anh có phản ứng lớn như vậy, chứng tỏ sự việc đó vẫn có ảnh hưởng nhất định với anh.
Cô hy vọng anh có thể mau chóng nghĩ thông suốt.
Tuy rằng không hỏi qua cô, nhưng đồ ăn anh đặt đều là những món cô thích, hai người cùng ăn bữa tối, không có ý muốn đi tản bộ, Thời Lễ lười nhác vươn vai đi về phòng ngủ, tính toán ngày mai tiếp tục đưa Thẩm Kinh Diễn đi tiếp thu tình thương giáo dục.
Vừa bước tới cửa phòng ngủ, Thẩm Kinh Diễn đã cầm tay cô. Thời Lễ quay đầu lại, thấy anh bình tĩnh nói: "Hôm nay em về phòng ngủ."
".. Sao vậy?" Thời Lễ ngốc. Đây là ý gì, để không bị ảnh hưởng bởi cô, quyết định phân phòng ngủ?
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh gật đầu: "Em ngủ phòng nào?"
"Không, không phải, vì sao nhất định phải chia phòng ngủ?" Thời Lễ giãy giụa hỏi, cầu nguyện không phải anh bài xích việc nói chuyện hôm nay, mới muôn cùng cô tách ra.
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh ung dung nói: "Anh muốn suy xét một số việc, em ở đó sẽ ảnh hưởng đến anh."
Thời Lễ: "..."
"Anh đến phòng em ngủ." Thẩm Kinh Diễn thấy cô đứng bất động ở cửa, liền quyết định giúp cô, nói xong xoay người rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, ngăn cách hoàn toàn hai người, Thời Lễ đứng ngốc hồi lâu, mới nhấc chân về phòng.
Cô ngồi trên giường Thẩm Kinh Diễn, nhìn vị trí trống không bên cạnh, tâm trạng phức tạp.
Thời Lễ ngồi yên hồi lâu, cảm thấy mọi chuyện hẳn là vẫn chưa quá tệ, nếu anh ở cạnh cô làm tâm thần không yên, chứng tỏ sự việc hôm nay tác động rất lớn đến anh, giờ đây cùng cô tách ra, có lẽ không muốn bị cô ảnh hưởng, nhắc nhở bản thân kiên định về việc thí nghiệm.
* * * Nếu nghĩ như vậy, vậy cô không thể để anh tự hỏi một mình, vạn nhất anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định vứt bỏ hết tạp niệm, kiên quyết thực hiện thí nghiệm thì làm sao bây giờ?
Thời Lễ càng nghĩ càng cảm thấy có lý, vì thế đứng dậy đi ra ngoài, tính toán tiếp tục nhiễu loạn tâm trí anh, nhưng vừa bước tới cửa, cô lại nhịn không được ngừng lại.
* * * Không được, vừa rồi anh đã từ chối không muốn ngủ với cô, hiện tại cô đi qua, khẳng định sẽ lại bị khuyên đi về, cần phải nghĩ ra cách, để anh không thể từ chối được.
Thời Lễ lại về phòng tự hỏi, ánh mắt đảo qua đống áo ngủ của anh.
Trong phòng ngủ khác, Thẩm Kinh Diễn tắm xong, lạnh nhạt ngồi trên sô pha, như đang suy nghĩ việc gì đó, cũng như đang trống rỗng. Anh ngồi hồi lâu, mới đứng dậy đi về phía giường, lúc nằm xuống lại vô thức duỗi cánh tay ra, sau đó mới nhớ tới đêm nay Thời Lễ không ngủ cùng mình, tất nhiên không cần gối lên cánh tay.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, thu lại cánh tay, anh vốn không có chút cảm xúc nào, nhưng lúc này lại có cảm giác trống rỗng.
Vừa mới kiên nhẫn cảm thụ cảm giác này, cửa đột nhiên truyền tới tiếng vang nhỏ, lông mi anh giật giật, bình tĩnh mà nhìn qua.
Thời Lễ cẩn thận đi vào, mới đi được hai bước liền nhìn thấy anh, không khỏi ngượng ngùng cười cười, cẩn thận che lại vạt áo ngủ: "Em, em không ngủ được.."
Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn xem xét cô, nhìn thấy cô mặc áo ngủ của mình, đôi chân dài chụm lại vào nhau. Áo ngủ bị cắt xẻ, lộ ra bả vai cùng eo, tuy rằng kỳ quái, nhưng bởi vì dáng người cô tốt, ngược lại có hương vị đặc sắc.
Lại nhìn vẻ mặt cô, hiển nhiên mặc như thế này để hướng về anh.
Thời Lễ yên lặng nhìn anh, thấy anh từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, trong lòng càng thêm xấu hổ. Cô ấy thật ra muốn có một bộ quyến rũ hơn, nhưng trong nhà không có, chỉ có thể tự làm, miễn cưỡng được một bộ.
Thật ra khi làm những việc này, trong lòng cô cũng không có cảm giác gì, rốt cuộc Thẩm Kinh Diễn sẽ không có cảm giác "mê man", bây giờ nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của anh, cô biết chắc mình đã sai.
".. Dù sao em cũng sẽ không phân phòng với anh, anh đừng nghĩ thoát khỏi được em." Thời Lễ bị anh nhìn xấu hổ, dứt khoát nằm xuống bên người anh, một bộ dáng không rời đi.
Thẩm Kinh Diễn yên lặng nhìn cô, một câu cũng không nói.
Thời Lễ ngẩng cổ cùng anh giằng co, lúc đầu còn ổn nhưng càng về cuối lại càng xấu hổ, cuối cùng chịu không nổi, chỉ có thể chủ động xin tha: "À, cái kia, em biết bây giờ nhìn em rất buồn cười, nhưng anh cũng không cần nhìn chằm chằm em như một chú hề chứ.."
Nói chưa dứt lời, tay cô đã bị Thẩm Kinh Diễn cầm lấy, đặt ở trên ngực, Thời Lễ ngẩn người, rõ ràng có thể cảm giác được nhịp tim anh đang đập nhanh.
"Nếu anh có thể có phản ứng bình thường, hiện tại hẳn là đang ở trạng thái muốn điên rồi." Thẩm Kinh Diễn chân thật nói.
Trên mặt Thời Lễ hiện lên tia ý cười, lại nhanh chóng kéo căng ra: "Vậy anh còn không nhanh chóng thân mật cùng em, đừng làm cho em khó xử."
Thẩm Kinh Diễn nghe lời hôn cô, Thời Lễ hài lòng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh.
Sáng hôm sau, cả hai lại đến bệnh viện tâm thần.
Bắt đầu từ hôm nay họ đều hỗ trợ ở bệnh viện tâm thần, thời gian cô có thể trì hoãn ngày càng ít đi, trong lòng Thời Lễ lại trở nên căng thẳng, cho đến lúc đến công ty sinh học để thử thai.
Sáng sớm, Thời Lễ không ngủ được, Thẩm Tinh Di cũng thức dậy sớm, liếc mắt nhìn cô một cái, nói: "Đi công ty."
Thời Lễ: "..."
Cô thật ra muốn tiếp tục kéo dài, nhưng lại không có lý do khác, chỉ có thể đi theo, lúc hai người đến phòng thí nghiệm thì không có ai, Thẩm Kinh Diễn giúp cô lấy máu, chính anh đi kiểm tra.
Thời Lễ một mình ngồi ở đại sảnh, nhiều lần nhìn về phía cửa, rất có ý tứ muốn bỏ chạy.
Nửa giờ sau, Thẩm Kinh Diễn đi ra từ một căn phòng khác: "Em không có thai."
".. Thật không? Vậy tốt rồi." Thời Lễ nở một nụ cười khô khốc.
Thẩm Kinh Diễn liếc cô một cái, nhấc chân bước ra ngoài, Thời Lễ sững sờ: "Anh đang làm gì vậy?"
"Đưa em đi ăn sáng." Thẩm Kinh Diễn đáp.
Thời Lễ vội vàng hỏi: "Khoan đã, không phải khám sức khỏe gì nữa sao? Ăn uống có ảnh hưởng gì không?" Cô cũng không phải cố ý nhắc nhở Thẩm Kinh Diễn, dù sao về việc này anh cũng rõ ràng hơn cô, hiện tại muốn mang cô đi ăn sáng, cô nghi ngờ là anh thay đổi chủ ý.
Quả nhiên, Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói: "Hôm nay không làm."
"Thật sao?" Ánh mắt Thời Lễ sáng lên.
Thẩm Kinh Diễn gật đầu: "Em muốn ăn cái gì?"
"Vậy thì em muốn ăn nhiều lắm.." Thời Lễ vừa lảm nhảm vừa lôi kéo anh ra ngoài, sợ chậm một bước anh sẽ thay đổi chủ ý.
Đã không có tâm lý chướng ngại, Thời Lễ ăn xong còn yêu cầu ăn kem, Thẩm Kinh Diễn từ chối: "Vừa ăn cay xong, không thể lại kích thích dạ dày."
"Không có việc gì, dạ dày em rất tốt." Thời Lễ vội nói.
Nhưng Thẩm Kinh Diễn vẫn không đồng ý, cô chỉ có thể đợi anh ngủ trưa trộm đi mua, đứng ở dưới lầu ăn hết, lúc này mới chạy về nhà.
Sau đó cô liền bắt đầu bị tiêu chảy.
Bác sĩ khám xong, xác định là dạ dày không khỏe, Thẩm Kinh Diễn một bên chăm sóc cô một bên hỏi: "Em ăn vụng thứ gì phải không?"
Trong lòng Thời Lễ sợ hãi: "Không có, không có!"
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc nói: "Mau khỏe lại, đừng làm chậm trễ thí nghiệm."
Thời Lễ: "!"
Editor: Q17