"Không được làm chậm trễ thí nghiệm," Thẩm Kinh Diễn nói xong, đẩy cô về giường, "Nghỉ ngơi đi, nếu không ổn thì đi bệnh viện vài ngày."
"Chờ, chờ một chút, không phải nói không làm sao?" Thời Lễ vội bắt lấy tay áo anh.
Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn dừng trên tay cô, một đường hướng lên trên, nhìn về phía đôi mắt cô: "Anh nói hôm nay không làm, không phải sau này không làm."
Thời Lễ: "..."
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh đẩy cô trở lại giường, cẩn thận đắp chăn kín: "Ngủ đi."
* * *Cô cũng phải buồn ngủ mới được chứ. Trong lòng Thời Lễ kêu khổ không ngừng, trên mặt lại không dám để lộ nửa phần, miễn cưỡng cười với Thẩm Kinh Diễn, chờ sau khi anh nằm xuống liền nhắm mắt lại, tự hỏi vấn đề xảy ra ở đâu, nhưng không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, bởi vì bị bệnh mệt mỏi mà đã ngủ luôn.
Cô khó có được một giấc mơ, trong mơ Thẩm Kinh Diễn mặc áo blouse trắng, cầm dao phẫu thuật, từng bước đến gần cô, có ý muốn trực tiếp mổ não cô ra.
"Anh, anh, anh đợi đã! Không tiêm thuốc mê sao?" Vẻ mặt cô hoảng sợ.
Thẩm Kinh Diễn cười lạnh một tiếng: "Em không sợ đau, tại sao phải tiêm thuốc mê?"
"Ai nói em không sợ đau.." Nói còn chưa dứt lời, con dao của anh đã tiến về phía cô, Thời Lễ sợ hãi kêu to, khi cô đang vùng vẫy, một luồng sức mạnh ập đến, cô đột nhiên mở to mắt.
Là Thẩm Kinh Diễn đánh thức cô.
Vừa mở mắt ra nhìn thấy mặt của anh, nhất thời không phản ứng kịp.
"Em gặp ác mộng?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ xấu hổ cười: "Đúng vậy."
"Về anh?" Thẩm Kinh Diễn lại hỏi.
Thời Lễ theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng khi nhìn đến đôi mắt anh lại nói: "Em nói mớ sao?"
"Đúng vậy."
Thời Lễ nghi hoặc: "Em nói cái gì?"
"Em nói anh không tiêm thuốc mê cho em." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.
Thời Lễ: "..."
"Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy đó, chẳng lẽ ở trong mắt em, anh chính là một ác ma đến thuốc mê cũng không tiêm cho em?" Thẩm Kinh Diễn làm lơ biểu tình của cô, thong thả ung dung nói.
Thời Lễ ho khan nói: "Việc nằm mơ này không đâu vào đâu, khả năng cái gì cũng có thể mơ thấy, nhưng không thể là sự thật."
Thẩm Kinh Diễn quét mắt liếc cô một cái, suy tư một phen sau đó lộ ra vẻ khinh thường.
Thời Lễ: "..."
Rõ ràng không có cái cảm xúc này, còn cố ý muốn diễn xuất, trêu ai sao?
Chửi thẩm cũng là chửi thầm, cô cũng sẽ không nói ra miệng, điều quan trong nhất bây giờ là khiến anh thay đổi chủ ý. Ngày hôm qua rõ ràng là ổn, sao lại đột nhiên nhắc tới thí nghiệm, chẳng lẽ trong lúc vô tình cô đã làm ra chuyện gì?
Thời Lễ cẩn thận nghĩ, ngày hôm qua trừ bỏ việc không nghe theo anh, trộm ăn kem, việc khác cũng không có gì.
* * * Không phải anh cho rằng cô không nghe lời anh, cho nên mới muốn trói cô đi làm giải phẫu? Thời Lễ bị chính giả thiết của mình chọc cười, trong lòng trực tiếp bài trừ khả năng này.
Cô nghĩ thật lâu, cũng không thông suốt được việc tại sao anh lại như vậy, cho nên cũng không nghĩ nữa, nhưng cứ tiếp tục gieo rắc tác hại của loại phẫu thuật đó vào anh là được rồi, hi vọng anh có thể thay đổi quyết định của mình một cách nhanh chóng.
Nhưng mà sự thật chứng minh, vô dụng.
Mấy ngày kế tiếp, cho dù cô nghe lời, ngoan ngoãn, thuận theo, cũng không thấy anh chuyển biến tâm ý, Thẩm Kinh Diễn không đổi ý, cũng không mang cô đi kiểm tra, Thời Lễ bối rối không biết anh nghĩ gì.
Thấp thỏm nhiều ngày, cũng không thấy Thẩm Kinh Diễn có động tác tiếp theo, thay vào đó, anh bắt đầu bận rộn, mỗi ngày đi sớm về trễ, có đôi khi hai ba ngày hai người cũng chưa gặp nhau.
Thời Lễ cẩn thận hỏi, Thẩm Kinh Diễn chỉ nhìn cô thật sâu, giải thích một câu: "Công ty vội."
Thời Lễ nhìn cuồng thâm dưới mắt anh, phỏng đoán công ty anh dạo này bận quá, cũng không rảnh lo thí nghiệm của cô.
* * * Nghe có vẻ khá hay. Thời Lễ lập tức thả lỏng, thành thật ở nhà làm một người nội trợ hiền, ngẫu nhiên cũng sẽ xuống bếp làm đồ ăn, chờ anh về sẽ ăn khuya.
Thêm một buổi tối, hơn tám giờ Thẩm Kinh Diễn trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy ánh đèn ấm áp trong phòng. Trước đây, khi sống một mình, anh thường chỉ bật đèn sáng trắng, hiếm khi sử dụng loại ánh đèn.. Hương vị nhà này.
Trong mắt anh nổi lên tia dao động, nhấc chân đi vào trong, sau khi qua hành lang, nhìn thấy Thời Lễ đang bận rộn trong bếp, trên bàn đã bày sẵn hai món ăn, tuy rằng trình bày không đẹp lắm, nhưng anh biết mùi vị lại không tồi.
Thời Lễ đem đồ ăn xào hoàn tất ra ngoài, lúc đặt trên bàn cơm thấy được Thẩm Kinh Diễn, không khỏi thốt một tiếng: "Anh trở về sớm vậy, em còn tưởng rằng phải đến mười giờ nữa chứ."
"Hôm nay có việc, cho nên trở về sớm." Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói.
Thời Lễ cười cười: "Vậy tới hỗ trợ em đi, canh trứng vừa mới nấu xong, anh dọn ra đi."
"Được." Thẩm Kinh Diễn lên tiếng, vén tay áo lên rửa sạch tay, đi vào phòng bếp hỗ trợ.
Hai người bận rộn trong phòng bếp một lúc, nhanh chóng ngồi vào bàn, nhìn trên bàn bày ra bốn món mặn cùng một món canh, Thời Lễ rất đắc ý: "Anh ăn nhanh đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi, anh gần đây quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi tốt mới được."
Thẩm Kinh Diễn giúp cô gắp đồ ăn, chính mình lại không ăn: "Chút nữa còn có việc phải làm, không thể ăn."
Thời Lễ dừng một chút: "Chuyện gì vậy? Có tiệc sao?"
"Không phải, là ít việc của phòng thí nghiệm." Thẩm Kinh Diễn lại lặp lại một lần.
Thời Lễ bĩu môi: "Được rồi, vậy anh uống chút nước đi."
"Nước cũng không thể uống." Thẩm Kinh Diễn từ chối.
Thời Lễ: ".. Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Thẩm Kinh Diễn không nói, sau một lúc lâu yên lặng đột nhiên nói: "Anh đặc biệt trở lại đón em, chờ lát nữa em sẽ đi cùng anh."
".. Sao em cũng phải đi?" Thời Lễ ẩn ẩn cảm thấy không ổn.
Thẩm Kinh Diễn im lặng một lúc: "Em ở đó thì tốt hơn."
Thời Lễ nhăn mày, tiếp tục hỏi nhưng anh lại không trả lời, thấy thái độ của anh như vậy, lo lắng trong lòng cô ngày càng lan rộng, cảm thấy lúc này anh muốn đưa cô đi, là muốn mổ não cô.
* * * Chắc là không phải đâu, cô còn chưa làm xong mấy đợt kiểm tra vừa rồi, ít nhất phải đợi kiểm tra xong mới tiến hành phẫu thuật chứ? Thời Lễ có chút không chắc chắn.