Rung động kia, vô thanh nhưng lại mãnh liệt.
Lâm Tích trong nháy mắt xoay đầu sang bên kia.
Cho dù không dùng tay sờ, cô cũng có thể cảm giác được gò má mình lúc này đang phát nóng.
Quản cậu ấy ư?
Cậu ấy là có ý gì?
Rõ ràng đã có thể cảm nhận rõ ràng được đáp án kia, nhưng cô vẫn không dám xác định.
Thích một người, sau đó cậu ấy cũng vừa vặn thích mình, Lâm Tích không biết trong xác suất thống kê, là một con số thế nào. Lúc này, cô nắm chặt dây ba lô của mình, dùng sức đến nỗi xương ngón tay cũng trắng bệch.
“Anh ơi, em cũng muốn quản anh.” Cho đến khi tiếng Quý Lộ Trì cười hì hì, phá vỡ sự yên lặng trong phòng.
Thằng nhóc nửa người nằm sấp bên giường Quý Quân Hành, cầm máy chơi game lên, nghiêm túc nói: “Anh không ngoan tí nào, em giúp anh bảo quản máy chơi game nhé.”
“Em bảo quản?” Mí mắt Quý Quân Hành hơi nhướng lên, nhìn cậu, khẽ xùy một tiếng, “Em là muốn chơi thì có.”
Tâm tư của trẻ con, sao có thể trốn thoát khỏi con mắt của người lớn được chứ.
Bị Quý Quân Hành nói như vậy, Quý Lộ Trì vui vẻ cười khanh khách.
Lâm Tích mặc dù không nhìn về phía họ, nhưng nghe cuộc đối thoại của họ, bỗng nhiên cảm thấy có loại yên ổn kì lạ, cả người thoải mái giống như ngâm trong nước nóng.
Lúc trước cô cũng từng thấp thỏm bất an, nhưng bây giờ, những cảm xúc tiêu cực kia đã biến mất sạch sẽ trong khoảnh khắc này.
Cho đến khi truyền đến tiếng lật chăn, thì Lâm Tích nhìn sang, thấy Quý Quân Hành mặc áo ngủ màu xanh nhạt đứng dậy khỏi giường.
“Cậu dậy làm gì?” Cô hơi căng thẳng hỏi.
Quý Quân Hành nhướng mày, “Không phải muốn dạy bù sao?”
Lâm Tích vội nói: “Cậu cứ nằm đi, nằm ở trên giường ấy, tớ giảng cho cậu nội dung sáng nay thầy mới giảng.”
Quý Quân Hành quay đầu nhìn giường của mình, nếu cậu nằm trên giường, Lâm Tích ngồi bên giường giảng bài cho cậu, uhm, vẫn không đủ gần.
Cậu chỉ thẳng tới bàn học của mình, “Vẫn là ngồi bên kia đi, tớ nằm cả một ngày rất mệt.”
Lâm Tích nhìn cậu, đồ Quý Quân Hành đang mặc là một bộ đồ ngủ sóng xanh, chỉ là quần ngủ là kiểu quần ngắn, cô sợ cậu chưa hết sốt, bị lạnh lần nữa, tốt bụng nhắc nhở: “Nếu không cậu thay quần đi.”
Quý Quân Hành cúi đầu nhìn quần ngủ của mình.
Hồi lâu, cậu buồn cười nói: “Lâm Tích, tớ còn có thể ăn cậu hay sao?”
Cậu tưởng Lâm Tích là nhìn thấy cậu mặc quần ngắn nên xấu hổ.
Nào biết cô gái đối diện, mở to mắt, “Cậu mới là đang nghĩ gì ấy, tớ chỉ là sợ cậu lạnh thôi.”
Quý Quân Hành: “……”
Quý thiếu gia tự mình đa tình khóe miệng co rút.
Quý Lộ Trì vì đã có máy chơi game, cho dù bị Quý Quân Hành đuổi ra ngoài, cũng vui vẻ. Trước khi cậu đi, còn vẫy tay với Lâm Tích: “Chị Lâm Tích, chị cố gắng dạy anh trai nhé.”
“Cô giáo Lâm, mời ngồi.” Quý Quân Hành tự mình kéo ghế đến.
Lâm Tích xách ba lô ngồi xuống, thiếu niên bên cạnh cũng ngồi ở bên cạnh cô.
Đến khi cậu ngồi xuống, Lâm Tích mới phát hiện ý của hai chữ chung bàn này là gì. Bình thường cô ngồi ở phía trước, cậu ngồi phía sau nói chuyện, cho dù giọng không lớn, cô cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Cô cho rằng vậy đã đủ rồi.
Nhưng giây phút này, cô ngồi bên cạnh cậu, gần đến mức tiếng hít thở của cậu cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Cũng không cần xoay đầu, dư quang khẽ liếc, thì có thể nhìn thấy ngón tay thon dài của cậu để trên bàn học.
Cô hít một hơi, rồi mới lấy sách và bài tập trong ba lô ra. Cô chưa mở miệng, Quý Quân Hành bên cạnh đã bật cười, cậu đưa tay khảy tập giấy, “Đây đều là bài phát xuống hôm nay?”
Không còn cách nào, mặc dù đã phân ban Văn – Lý, nhưng mỗi môn phát xuống một tờ bài tập, thì cũng là sáu trang.
Lâm Tích là người thành thật, cô đem hết đến cho Quý Quân Hành không thiếu một tờ.
Thấy cô gật đầu, Quý thiếu gia khẽ lắc đầu, thán phục nói: “Cậu cũng thật không đau lòng tớ.”
Lâm Tích sửng sốt.
Cô đỏ mặt giải thích cho mình: “Tớ là sợ cậu không theo kịp bài.”
“Tớ sẽ không theo kịp bài?” Quý Quân Hành hừ cười, lộ ra vẻ mặt cực kỳ tự phụ.
Cậu ấy chắc chắn sẽ không.
Lâm Tích không nhịn được nắm bút, cho nên cô chạy đến dạy bù cho cậu, căn bản chính là kiếm cớ. Cô là muốn gặp cậu, nhớ đến nỗi sợ một ngày không nhìn thấy, trong lòng trống trải, giống như thiếu một thứ gì đó.
“Ngây người cái gì đấy, vào học thôi, cô Lâm.”
Quý Quân Hành có lẽ ý thức được lời của mình không đúng, nên dùng khuỷu tay huých cô.
Lâm Tích uhm một tiếng, hai người vùi đầu nhìn nội dung mới của hôm nay.
Bởi vì thành tích tốt, bắt đầu từ cấp hai, bạn học trong lớp đều thích hỏi bài Lâm Tích. Lâm Tích tốt tính, giảng bài không những nhỏ nhẹ, mà còn rất dễ hiểu.
Từ sau lần trước cô đứng đầu kì thi giữa kỳ, bây giờ bạn học trong lớp đều hiểu thực lực của cô, không ít người người đầu tiên nghĩ đến hỏi bài lại là cô.
Lúc hết tiết, Quý Quân Hành ngồi ở phía sau cô, cũng có thể nghe thấy cô thảo luận bài với người khác.
Đương nhiên cậu không cần hỏi cô, chỉ có đôi khi cảm thấy tính tình cô quá tốt, cho dù là đề bài rất đơn giản cầm đến hỏi cô, cô cũng sẽ nghiêm túc giảng giải.
Thực ra nói là dạy bù, còn không bằng nói là cùng nhau làm bài tập.
Lâm Tích phát hiện cô giảng một lúc, thì Quý Quân Hành hoàn toàn hiểu, thế là cô đưa bài tập cho cậu, hai người cùng nhau làm.
Làm xong bài tập Toán, thì bắt đầu giảng Vật lý.
Bất tri bất giác, Lâm Tích vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy đồng hồ điện tử trên bàn học của cậu, khẽ nói, “Đã tám giờ rồi.”
Quý gia cách trường không xa, nhưng lý do cô xin phép với giáo viên là đau bụng.
Nên cô phải về ký túc xá trước khi ba người kia tan học buổi tự học tối.
Cô thấy Quý Quân Hành làm gần xong bài tập vật lý, liền nói: “Tớ phải về trường đây.”
“Nếu không đêm nay cậu ở đây đi, ngày mai chúng ta cùng đi học.”
“Không được, buổi tối giáo viên quản lý ký túc xá sẽ kiểm tra phòng ngủ. Nếu không xin phép không ở ký túc xá, sẽ bị trừ điểm.”
Lâm Tích luôn là học sinh ngoan, hôm nay gạt giáo viên là đã làm ra chuyện quá giới hạn.
Cô nào dám không xin phép mà không về ký túc xá ở chứ.
“Lâm Tích.”
Cậu ở bên cạnh gọi một tiếng, Lâm Tích đang cúi đầu dọn dẹp sách và bài tập quay đầu lại.
Nào biết vì người cậu hơi chồm đến, mà chóp mũi cô dựa rất gần cậu, đến nỗi đôi mắt đen sáng của cậu, đột nhiên phóng đại trước mắt cô.
Trái tim cô bỗng đập mạnh.
Ngay cả hít thở cũng nín lại trong nháy mắt.
Lúc này, cậu cứ thế nhìn mình, đôi mắt đen kia như biết nói chuyện. Không biết vì sao, cô giống như ý thức được gì đó, tăng tốc đôi tay dọn ba lô.
Cho đến khi bàn tay cô bị một bàn tay khác giữ lại.
Tay của thiếu niên rất đẹp, mu bàn tay to rộng, ngón tay thon dài, ngay cả khớp xương cũng đều đặn đẹp mắt.
Hơn nữa còn rất trắng.
Cô chớp chớp mắt, người đối diện đột nhiên mang theo tiếng thở dài khe khẽ, “Cậu không nhìn ra à?”
Lâm Tích theo bản năng cắn môi.
“Tớ thích cậu đấy.”
Lâm Tích, tớ thích cậu đấy.
Trong nháy mắt, Lâm Tích chợt nắm chặt ba lô trong tay, đầu nổ ầm một tiếng, tất cả tâm tư đều tan thành mây khói.
Khoảnh khắc này, trong đầu cô chỉ còn lại câu nói này của cậu.
Từ trước đến nay chưa có ai từng hỏi Lâm Tích, nếu người bạn thích, cũng vừa vặn thích bạn, thì bạn cảm thấy thế nào.
Bây giờ, cô cuối cùng đã biết là cảm giác gì.
Vui vẻ đến không dám tin là thật, cho dù câu thích này nói ra từ trong miệng cậu.
Đầu óc mơ hồ, toàn thân căng thẳng đến nỗi tay chân cũng không biết để đâu.
Cô căn bản không dám ngẩng đầu nhìn mắt cậu.
“Lâm Tích, cậu thì sao?”
Cậu thì sao, cậu cũng thích tớ sao?
Thiếu niên luôn lười biếng cái gì cũng không để ý lắm, giờ phút này cuối cùng căng thẳng nhìn cô gái trước mặt.
Cậu hiếm khi có lúc căng thẳng như thế này.
Trong phòng lại lần nữa chìm vào trong yên lặng.
Cho đến khi Quý Quân Hành thấy cô chậm chạp không mở miệng, thì vô ý li3m môi dưới, lần nữa mở miệng hỏi: “Lâm Tích, cậu thì sao?”
Cuối cùng, cô gái trong câu hỏi của cậu, hạ quyết tâm chuẩn bị ngẩng đầu.
Nào biết, cửa phòng bỗng được gõ vang, giọng nói dịu dàng của Ôn Toàn ở bên ngoài hỏi: “A Hành, Lâm Tích, mẹ có thể vào không?”
Hai lần vào thời khắc mấu chốt bị cắt đứt, Quý Quân Hành tức giận vò mái tóc ngắn của mình.
Kết quả hiển nhiên mái tóc ngắn bị vò loạn, ngược lại càng khiến cậu thêm tuấn lãng.
Ôn Toàn đi vào, nhìn thấy họ ngồi bên bàn học, trên bàn để bài tập, bà hơi bất đắc dĩ nói: “Con nói xem, một ngày không đi học, còn phiền Lâm Tích đến dạy bù cho con.”
“Dì Ôn, dì về rồi ạ.”
Lúc Lâm Tích đến, Ôn Toàn không ở nhà, lúc này vừa về.
“Lâm Tích, cháu sắp đi rồi?” Ôn Toàn nhìn thấy ba lô cô đang cầm trong tay, khẽ hỏi.
Lâm Tích lập tức đứng dậy, gật đầu: “Đúng ạ, nếu về muộn, dì quản lý ký túc xá sẽ ghi tên.”
“Nếu không dì điện thoại cho giáo viên, đêm nay cháu ở nhà.”
Lâm Tích vội lắc đầu, cuối cùng cô kiên trì trở về. Ôn Toàn sắp xếp tài xế trong nhà đưa cô về trường. Lúc xuống lầu, Ôn Toàn sóng vai đi cùng Lâm Tích, Quý Quân Hành đi ở phía sau họ.
Cho đến khi cô lên xe, cũng không quay đầu lại nhìn cậu.
“A Hành, con đừng để bị lạnh nữa.” Sau khi chiếc xe lái đi, Ôn Toàn quay đầu nhìn Quý Quân Hành chỉ mặc đồ ngủ.
Quý Quân Hành li3m môi dưới, trong lòng hơi không thoải mái.
Nhưng cậu không vội lắm, dù sao tương lai còn dài.
*
Nhưng đến khi Quý thiếu gia khỏi bệnh trở lại trường, phát hiện, dường như cậu nghĩ quá đơn giản rồi. Rõ ràng cậu ngồi ở phía sau Lâm Tích, thế nhưng cho đến thứ năm, cậu cũng không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với cô.
Ban ngày Giang Ức Miên với cô như hình với bóng.
Tan học giờ tự học tối, hai người bạn cùng phòng của cô sẽ đến gọi cô cùng về ký túc xá.
Lại thêm Lâm Tích không có di động, Quý Quân Hành ngay cả cơ hội gọi điện thoại và nhắn tin cho cô cũng không có.
Tiết tiếng Anh buổi chiều, vì là tiết thứ hai, nên trong lớp có hơi ảm đạm.
Giáo viên tiếng Anh nhìn bên dưới, dùng sách tiếng Anh gõ lên bục giảng, “Đều bùn ngủ phải không? Vậy được, bắt đầu từ em đọc bài khóa này một lượt đi.”
Người thầy giáo chỉ là bạn học ngồi ghế đầu ở dãy của Lâm Tích.
Thầy tiếng Anh rất thích chỉ học sinh đọc bài khóa, lúc này bạn học đầu tiên cầm sách lên đọc.
Chưa hết hai câu, giáo viên gật đầu, nói: “Người tiếp theo.”
Người phía sau đứng dậy, thấy tiếng Anh không quy định đọc đến đâu, cho nên có người đọc câu dài, có người chỉ đọc hai câu thì được ngồi xuống. Đến lượt Lâm Tích đứng dậy, cô cầm sách, thuận theo câu bạn học phía trước đọc tiếp.
Kết quả lúc cô đọc xong một câu, đột nhiên bị giáo viên trên bục cắt đứt.
“Là colleague.” Giáo viên tiếng Anh chọn một từ đơn trong câu cô vừa đọc ra, đọc lại một lần.
Sau khi đọc xong, thầy nhìn học sinh phía dưới, nói: “Từ colleague này có hai âm tiết koh-leeg, nhất thiết đừng đọc ra từ ‘ue’ cuối cùng.”
Soạt một cái, mặt Lâm Tích đỏ đến lợi hại.
Cô không phải người hoạt bát hướng ngoại, vốn rất sợ bị điểm danh trả lời câu hỏi, lúc này lại bị chỉ ra lỗi sai, vừa quẫn bách vừa căng thẳng.
Thầy tiếng Anh sửa cho cô xong, không những không cho cô ngồi xuống, ngược lại nói: “Tiếp tục.”
Lâm Tích đọc tiếp.
May mà lần này, thầy tiếng Anh vẫn để cô đọc xong, cũng không sửa cách đọc từ đơn cho cô nữa.
“Được rồi, ngồi xuống đi.” Thầy tiếng Anh gật đầu, cho cô ngồi xuống.
Lâm Tích hơi thở phào.
Nào biết thầy tiếng Anh trên bục, vẻ mặt nghiêm túc nhìn họ, nói: “Các em, thầy biết bình thường các em phải học rất nhiều, thời gian phải tốn vào môn thi. Thế nhưng, cái gì là học để dùng?”
“Học để dùng chính là, em học thứ này, về sau có thể vận dụng thông thạo. Tiếng Anh cũng giống vậy, có lẽ bây giờ các em chỉ cần ứng phó với kỳ thi tốt nghiệp. Nhưng thầy cần phải nói, tính quan trọng của khẩu ngữ, không thể xem nhẹ. Dù sao sau này rất nhiều người trong các em cũng sẽ ra nước ngoài học, cũng không thể lúc giao lưu với người ta, họ căn bản nghe không hiểu em đang nói gì được.”
Giang Ức Miên chợt xoay đầu nhìn Lâm Tích bên cạnh.
Nếu nói, vừa rồi Lâm Tích bị chỉ lỗi sai, mặt chỉ hơi đỏ.
Vậy thì lúc này, mặt cô đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
Mặc dù thầy không chỉ đích danh, nhưng ai cũng biết, người thầy đang nói là Lâm Tích.
Lúc này không ít bạn học đều xoay đầu nhìn về phía Lâm Tích, dù sao thành tích của Lâm Tích cũng tốt, chuyển trường đến liền thi đứng đầu cả trường. Phần lớn giáo viên đều xem cô như bảo bối.
Ai cũng không ngờ, thầy giáo tiếng Anh sẽ phê bình cô trước mọi người như vậy.
Quý Quân Hành ngồi ở phía sau, vẻ mặt vốn ung dung. Nhưng sau khi thầy giáo nói xong đoạn lời này, thì sắc mặt cậu tái mét.
Rất nhanh, thầy giáo tiếng Anh chỉ một nhóm khác bảo người tiếp tục đọc bài khóa.
Hết tiết, Giang Ức Miên nhìn Lâm Tích vô cùng im lặng, hơi đau lòng nói: “Thầy giáo tiếng Anh là tên thần kinh, sao lại nói những lời nhảm nhí như vậy trước mặt mọi người chứ.”
“Đừng nói vậy.” Lâm Tích cắt đứt Giang Ức Miên, ngón tay cầm bút, gần như sắp bóp nát ống bút.
Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thầy giáo nói không sai, học tiếng Anh không chỉ là thi, huống hồ khẩu ngữ của tớ quả thực rất không tốt.”
Nói xong, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Cấp hai Lâm Tích học ở trường huyện, trường học rất nhiều giáo viên tiếng Anh tuổi tác rất lớn, đọc tiếng Anh sẽ mang theo chút khẩu âm. Huống hồ bên họ quả thực không xem trọng khẩu ngữ, bởi vì không cần thi tuyển sinh trung học cơ sở.
Quý Quân Hành ngồi ở hàng sau, mắt nhìn chằm chằm cô.
Vào lúc nghe thấy câu này của cô, trong lòng tức đến nỗi chửi thề một câu.
Buổi tối sau khi tan học, cậu đứng dậy đi thẳng.
Có lẽ qua hai mươi phút, thì cậu trở về, nhìn thấy chỉ có Giang Ức Miên ngồi trong lớp.
“Cậu ấy đâu?” Quý Quân Hành đi tới, hất cằm, chỉ chỗ ngồi của Lâm Tích.
Giang Ức Miên khổ não nói: “Đi sân thể dục luyện tiếng Anh rồi. Vừa rồi gọi cậu ấy ăn cơm, cậu ấy nói không đói, cầm sách tiếng Anh ra ngoài rồi.”
Hai tay cô chống cằm, tức giận nói: “Thầy tiếng Anh phiền ghê, quá tổn thương lòng tự trọng rồi. Điểm tiếng Anh của Lâm Tích vẫn tốt đó thôi. Cho dù khẩu ngữ hơi kém thật, nhưng thầy ấy không thể nói riêng với Lâm Tích được à.”
Quý Quân Hành lạnh mặt, bước đi ra khỏi cửa lớp.
*
Lâm Tích thực sự đang học tiếng Anh ở sân thể dục.
Chạng vạng gió mát xuyên qua sân thể dục, trên sân cỏ đá bóng đã có vài chiếc lá khô héo bị thổi lật tới lật lui.
Sân thể dục người vừa đi lòng vòng vừa đọc sách như cô, cũng không phải không có.
Lâm Tích học rất nghiêm túc, không phải là giận dỗi, mà là trong lòng cảm thấy mình có chỗ thua kém bạn học khác.
Cho đến khi cô vì phải cúi đầu xem sách, mà đụng vào người trước mặt.
Cô vừa ngẩng đầu, giọng nói phía trên đỉnh đầu đã vang lên, “Cậu đi đường không biết nhìn à?”
Quý Quân Hành mặc T-shirt màu đen, cụp mắt nhìn cô.
Lâm Tích sững sờ, sau đó liền nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, tớ không nhìn thấy cậu.”
“Theo tớ đến đây.” Quý Quân Hành mặt không biểu cảm ném lại một câu, rồi xoay người bước đi.
Lâm Tích nhìn cậu đi về phía khán đài, liền đi theo lên.
Cho đến khi hai người đi đến trên khán đài, Lâm Tích đi theo phía sau cậu, vẫn theo cậu đi đến hàng ghế cao nhất trên khán đài.
“Ngồi đi.” Quý Quân Hành ngồi xuống xong, hất cằm chỉ sang bên cạnh.
Lâm Tích hơi do dự, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên cô đến phía trên khán đài, từ đây nhìn xuống sân thể dục, cũng có loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
Không ai mở miệng nói chuyện trước.
Mãi đến khi Quý Quân Hành xoay đầu nhìn cô, giọng điệu tùy ý nói: “Đừng để ý nhé.”
Mấy chữ này vừa nói xong, Lâm Tích thoáng sửng sốt, rất lâu, cô thoải mái nói: “Thầy nói không sai mà, tớ không để ý.”
Nhưng sao có thể không để ý được cơ chứ.
Lâm Tích từ nhỏ thành tích học tập đã tốt, cô gần như là bảo bối của tất cả giáo viên.
Từ trước đến nay chưa có giáo viên nào sẽ phê bình cô trong lớp như thế cả.
Cô nhìn hoàng hôn ở phía xa, rõ ràng vừa rồi không thấy khó chịu, thế nhưng một câu an ủi của thiếu niên lúc này, lại khiến trong lòng cô đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức.
Có lẽ, là vì có người quan tâm, vốn uất ức chút xíu, cũng bị phóng đại vô hạn.
Mà uất ức rất lớn, lại trở nên rất khó chịu đựng.
Lâm Tích há miệng, cổ họng nghẹn lại, nước mắt tí tách rơi xuống.
Cô khóc không ra tiếng, Quý Quân Hành vừa xoay đầu, nhìn thấy cô cúi đầu rơi lệ, chợt hoảng hốt.
“Cậu khóc……khóc gì chứ, đúng, tớ biết thầy tiếng A nh rất quá đáng.” Quý Quân Hành ngừng lại, đầu mày nhíu chặt, cuối cùng hơi dỗ dành nói: “Đừng khóc mà.”
Lâm Tích đưa tay lau nước mắt.
Chính cô cũng cảm thấy xấu hổ, thực ra cô không phải người yếu ớt, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại khóc trước mặt cậu.
Thật mất mặt mà, cô vội dùng cánh tay lau nước mắt đi.
Thiếu niên bên cạnh từ trong túi áo lấy ra một thứ, đưa qua.
Lâm Tích nhìn tờ giấy gấp lại trước mắt, giọng ồm ồm hỏi: “Đây là gì?”
Thấy cậu không nói, Lâm Tích nhận lấy, mở ra.
Cô nhìn thấy bốn chữ cuộc thi hùng biện tiếng Anh, thì xoay đầu nhìn Quý Quân Hành.
“Giáo viên tiếng Anh nói cậu không được, vậy thì cậu chứng minh cho thầy ấy thấy, cậu có thể.” Thiếu niên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nửa ngồi xổm trước mặt Lâm Tích, cậu hơi ngửa mặt nhìn cô, nghiêm túc nói: “Lâm Tích, cậu là trạng nguyên kì thi trung học phổ thông đã đánh bại hơn hàng chục ngàn người, cậu dẫm lên vai nhiều người như vậy, đã thắng họ. Sao có thể bị một môn khẩu ngữ đơn giản như vậy đánh bại được chứ.”
Hoàng hôn chiếu trên người thiếu niên, ánh mặt trời màu vàng rơi trên tóc cậu, đôi mắt đen sáng ấy nghiêm túc nhìn cô.
Tràn đầy tin tưởng và khích lệ.
“Là 43589 người.” Lâm Tích nhìn cậu, bỗng nhiên sửa lời cậu.
Quý Quân Hành sững sờ, sau đó, cậu nghe thấy cô gái cười trong nước mắt nói: “Năm tớ tham gia kì thi trung học cơ sở đó, trong thành phố bọn tớ có 43589 người tham gia. Tớ đâu có đánh bại hàng chục ngàn người, tớ chỉ đánh bại hơn bốn mươi ngàn người thôi.”
Quý Quân Hành ngẩn người, cậu nhìn khuôn mặt mang theo nụ cười của cô.
Lắc đầu, khẽ cười: “Vừa khóc vừa cười, cậu có xấu hổ không hả?”
Giọng nói của thiếu niên dễ nghe là thế, giọng điệu dịu dàng khiến trái tim cô cũng mềm đi.
Sau đó, cô nhìn cậu, vô cùng nghiêm túc nói: “Quý Quân Hành, cậu đến đây.”
“Tớ muốn nói cho cậu biết một bí mật.”
Quý Quân Hành thấy cô đã hết khóc, thì cam chịu tiến tới.
Trong ánh hoàng hôn rực rõ, môi của cô gái dán gần bên tai cậu.
Một cơn gió lướt nhẹ qua.
“Thực ra, tớ cũng thích cậu.”
Quý Quân Hành, đây chính là bí mật tớ muốn nói cho cậu biết.
P/s: Má ơi, ngọt chết tui mất thôi,huhu