“Còn có thể là chuyện gì nữa chứ, sau khi cậu không thấy nữa, cậu ấy đã đi nhà cậu tìm cậu.” Giang Ức Miên nhớ lại, cảm thấy tính khí này của Quý thiếu gia thật kiên cường, “Cậu ấy vậy mà đợi ở cổng nhà cậu ba ngày ba đêm. Tớ nghe Tạ Ngang nói, cuối cùng cậu ấy được bố cậu ấy dẫn theo bác sĩ và vệ sĩ đến cứng rắn khiêng lên cáng.”
Lúc này bên ngoài gió thổi, hàng cây bên cạnh ký túc xá bị thổi xào xạc, phiến lá trên ngọn cây, rơi xuống lả tả.
Mắt Lâm Tích như trống rỗng, cô nhìn lá rơi cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Tớ không biết.”
“Tớ vốn cũng không biết, tớ điện thoại cho cậu mãi, nhưng cậu đều không nghe máy. Sau đó tớ điện thoại cho Quý Quân Hành, cậu ấy cũng không nghe. Lúc này tớ mới đi hỏi Tạ Ngang. Cậu ấy nói với tớ.”
Giang Ức Miên nhìn cô, thấy vẻ mặt của Lâm Tích, vội nói: “Lâm Tích, cậu đừng khóc nhé.”
“Không sao, tớ không khóc.” Lâm Tích nói vậy, nhưng hốc mắt đã đỏ ửng, không thể che giấu được suy nghĩ của cô.
Hai người dọc theo dưới toà nhà ký túc xá chầm chậm đi về phía trước, trên con đường chính thỉnh thoảng có sinh viên đạp xe đi lướt qua. Đèn hai bên đường, toả ra ánh sáng màu vàng sữa dịu dàng, khuôn viên trường trong màn đêm, giờ phút này thanh nhàn lại bình yên đến lạ.
Giang Ức Miên hỏi Lâm Tích, một năm qua sống thế nào.
“Đi Chiết Đại, học nửa học kỳ, phát hiện khuôn viên Tử Kim Cảng rất đẹp rất lớn, không khí học thuật rất nặng, giáo viên quen biết cũng tốt, bạn học cũng tốt, đều là người rất tốt. Hàng Châu cũng là nơi người giỏi đất thiêng. Tất cả đều rất tốt.” Lâm Tích hơi ngửa đầu, đêm nay bầu trời trên đầu đầy sao, từ sau khi về Bắc Kinh, đây là lần đầu tiên Lâm Tích nhìn thấy sao đêm đẹp đến vậy.
Cô nhìn chân trời yên tĩnh lại xa xăm kia, xoay đầu nhìn Giang Ức Miên, “Nhưng rốt cuộc nơi ấy không phải là nơi tớ muốn đi nhất.”
“Cho nên tớ quay về.”
Giang Ức Miên lộ ra một nụ cười, chân thành nói: “Lâm Tích, cậu có thể quay về, thật tốt.”
“Nhưng hình như tớ đã phá hỏng lần đầu tiên gặp mặt của tớ với anh ấy rồi.” Lâm Tích hơi bất đắc dĩ và hối hận.
Đúng lúc hai người đi đến bãi cỏ, Giang Ức Miên kéo cô ngồi xuống.
Cô ấy tò mò hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tích nói ra chuyện mình tưởng Quý Quân Hành đã đi MIT, Giang Ức Miên nghe xong trừng to mắt.
Hồi lâu, Giang Ức Miên khẽ nói, “Quý Quân Hành nổi giận với cậu à?”
Đó có tính là nổi giận không? Thực ra cậu ấy cũng không mắng cô gì cả, cậu chỉ nói sự thật mà thôi.
Giang Ức Miên lắc đầu chậc chậc, “Nếu tớ là Quý thiếu gia, chắc là tức đến thổ huyết. Cậu ấy vì cậu mà từ bỏ MIT, cãi nhau với trong nhà, nghe Tạ Ngang nói, ông nội cậu ấy khăng khăng bảo cậu ấy ra nước ngoài, cậu ấy không đi. Ông nội cậu ấy tức đến mức suýt đánh cậu ấy luôn. Thế mà cậu lại cho rằng cậu ấy ra nước ngoài rồi……”
Trước đây Giang Ức Miên rất sùng bái Lâm Tích, dù sao nếu không phải Lâm Tích luôn bổ túc môn Toán cho cô, lôi kéo cô, thì cô chưa chắc đã có thể thi đậu Thanh Hoa.
Nhưng lúc này đây, một người thiên vị Lâm Tích như cô, lại cũng uất ức thay cho Quý Quân Hành.
Giờ phút này Lâm Tích mới biết, mình có bao nhiêu quá đáng.
Cô không những chính mình từ bỏ, còn cho rằng cậu cũng từ bỏ. Nhưng rõ ràng cậu vẫn đang đợi cô.
Hơn mười giờ đêm, Quý Quân Hành ra khỏi nhà vệ sinh, cậu gội đầu, khăn lông phủ trên đỉnh đầu, ngồi thẳng xuống ghế, bắt đầu gõ mã code.
Cái này không phải chuyện của phòng thí nghiệm, là một sư huynh nhờ cậu làm, trả thù lao.
Di động cậu để trên bàn kêu tít tít, Quý Quân Hành nhìn cũng không nhìn, lúc cậu làm việc, không thích xem di động.
Hơn nữa cũng không biết là ai tiết lộ số điện thoại của cậu ra ngoài, mà luôn sẽ có nữ sinh gửi tin nhắn cho cậu.
Còn bên này, Lâm Tích lấy được số di động của Quý Quân Hành từ chỗ Giang Ức Miên.
Cô suy nghĩ chặp lâu, gõ ra một câu: Em là Lâm Tích, đây là số mới của em.
Đến khi gửi đi, bên kia mãi không trả lời. Mười phút sau, Lâm Tích cuối cùng thả di động lên bàn, nhưng rõ ràng chăm chú đọc sách, mắt vẫn thỉnh thoảng liếc lên di động.
Anh ấy có phải không nhìn thấy hay không?
Nhưng một suy nghĩ khác càng đáng sợ hơn, vang lên trong đầu cô, còn nói cậu căn bản không muốn trả lời tin nhắn của cô.
“Lâm Tích, cậu muốn tắm không?” Chử Tây Tây đối diện hỏi cô.
Lâm Tích uhm một tiếng, từ trong tủ quần áo lấy đồ ngủ và nội y, lúc đang định đi tắm, thì xoay người, cầm di động trên bàn lên.
Chử Tây Tây vừa vặn nhìn thấy, vô cùng ngạc nhiên nói: “Cậu tắm còn mang theo di động hả?”
“Tớ đợi điện thoại.” Lâm Tích nói xong, đi vào nhà vệ sinh.
Cô vừa đi vào, Chử Tây Tây kì quái nói: “Điện thoại gì quan trọng dữ vậy, tắm cũng sợ bỏ lỡ.”
“Cậu nói đi?” Diệp Khả cầm sách trong tay, đầu cũng không ngẩng lên nói.
Tiêu Phương Vũ nhớ lại lời Chử Tây Tây nói lúc trước, “Lẽ nào học trưởng năm hai khoa máy tính kia, thật sự có quan hệ với Lâm Tích à?”
“Chắc chắn đó.”
Lúc đó Chử Tây Tây tận mắt thấy tất cả, vô cùng tin chắc nói.
Tiêu Phương Vũ nhớ đến bài đăng trên diễn đàn của trường, nói: “Nhưng tớ thấy bài đăng phía trên tung tin, nói học trưởng kia không có bạn gái mà.”
“Kia đương nhiên phải không có rồi. Cậu nghĩ xem năm ngoái Lâm Tích ở đâu, cậu ấy không ở Thanh Hoa. Chiết Đại tốt thế kia, Lâm Tích làm gì phải học lại, chắc chắn là vì học trưởng Quý này nha.” Không hổ là sinh viên học khoa học, logic của Chử Tây Tây vô cùng rõ ràng.
Diệp Khả gật đầu: “Sức mạnh của tình yêu, thật vĩ đại.”
Lúc bàn luận, di động của Chử Tây Tây đột nhiên có một tin nhắn, cô cúi đầu xem.
“Đệch.” Cô hô khẽ một tiếng, vội nói: “Các cậu xem có học tỷ gửi tấm ảnh này, hỏi tớ tình hình của Lâm Tích đấy.”
Vừa nghe lời này, Tiêu Phương Vũ và Diệp Khả vội đứng dậy.
Hai người họ đi tới, cùng vây di động của Chử Tây Tây xem.
Trên ảnh, nam sinh cao lớn khoé môi mím chặt, ngón tay thon dài kéo sợi dây trên cổ nữ sinh. Người chụp chắc là đứng bên hông họ, đường nét sườn mặt Quý Quân Hành thâm thuý, đặc biệt là sống mũi, cao thẳng, e là dao khắc cũng không thể khắc ra được sống mũi đẹp đến vậy.
Còn Lâm Tích, tướng mạo cô thanh lệ, đường nét sườn mặt dịu dàng.
Rõ ràng chỉ là một tấm ảnh chụp lén, nhưng hai người đều được chụp rất đẹp.
Học tỷ kia hỏi: Đây là nữ sinh phòng ngủ em à? Tên là gì thế.
Lúc trước có người thấy Chử Tây Tây nói chuyện với Lâm Tích, biết là họ quen nhau.
Chử Tây Tây nói: “Đây là một học tỷ khoa tin tức, là phó bộ trưởng của bọn tớ, bình thường thoạt nhìn rất cao ngạo lạnh lùng, không ngờ chị ta cũng sẽ bát quái vậy.”
Đang nói, học tỷ lại gửi thêm mấy tin nữa, đều là hỏi quan hệ của Lâm Tích với Quý Quân Hành.
Cuối cùng, học tỷ này còn đặc biệt nói: Chị cũng là hỏi giúp bạn học thôi, em đừng nói với người khác nha.
Diệp Khả nhìn thấy tình hình này, phì cười, hơi giễu cợt nói: “E là bạn học này, chính là học tỷ này rồi.”
“Học trưởng này rất được hoan nghênh nhỉ, trên diễn đàn thảo luận anh ấy không nói, vậy mà có người trực tiếp đuổi đến chỗ Tây Tây để hỏi nữa chứ.” Tiêu Phương Vũ tặc lưỡi nói, dù sao cô ấy cũng quả thực xa lạ với loại nhiệt tình này.
Diệp Khả ngược lại không ngoài ý muốn, cô ấy nói thẳng: “Đó là vì trường học này, mặc dù nam nhiều nữ ít, nhưng nam sinh tướng mạo đẹp trai ít hơn nhiều so với con gái tướng mạo xinh đẹp. Dù sao con gái trang điểm lên, thay bộ quần áo, đã có thể trở thành một tiểu mỹ nữ. Cậu xem những học trưởng trong học viện chúng ta kia, có mấy người sẽ phí tâm tư ăn diện cho chính mình.”
Thực ra trong ảnh Quý Quân Hành cũng không ăn diện, cậu chỉ mặc đồ thi đấu, nhưng dáng cao chân dài, giống hệt giá treo quần áo, cũng là bộ đồ đấy, nhưng cậu mặc lại đẹp hơn người khác.
Sau khi Lâm Tích đi ra, ba người nói chuyện này cho cô biết.
Chử Tây Tây rất nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm, tớ đã đem lời lúc trước cậu nói với tớ, nói lại y nguyên với học tỷ này rồi. Học trưởng Quý có người thích rồi, bọn tớ đều biết.”
Lâm Tích mỉm cười, nhưng mãi đến khi ký túc xá tắt điện, cô cũng không đợi được điện thoại của Quý Quân Hành.
Bởi vì lúc Quý Quân Hành cầm di động lên, đã là mười hai rưỡi. Bởi vì máy tính sắp hết pin, cậu mới cầm di động lên xem, định lên giường ngủ, nào ngờ vừa nhìn mới phát hiện, Lâm Tích gửi tin nhắn đến.
Quý Quân Hành nhìn thời gian tin nhắn, là lúc hơn mười giờ.
Trong lòng cậu mắng mình một câu, rồi lại nhìn thời gian bây giờ, lúc này mới không trả lời tin nhắn.
Buổi sáng sau khi học xong tiết chuyên ngành, Quý Quân Hành tạm thời đi phòng thí nghiệm. Vừa khéo chỗ đó còn có bạn học khác đang ở, đến khi sắp tới một rưỡi chiều, sắp bắt đầu tiết chính trị tư tưởng Mao Trạch Đông. Đây là tiết học chung, học ở giảng đường bậc thang, sinh viên năm hai trong phòng thí nghiệm thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi sang.
“Quý thần, cậu không đi à?” Có bạn học đi qua bên cạnh cậu.
Quý Quân Hành cau mày, cậu nhìn chằm chằm thứ trước mặt, đang định điện thoại cho bạn cùng phòng, bảo họ điểm danh giúp.
Không ngờ bên cạnh có người oán giận nói: “Năm nhất học chủ nghĩa Mác, năm hai học tư tưởng Mao Trạch Đông, dù sao giáo dục tư tưởng một năm một lần là làm thế nào cũng sẽ không sai.”
“Tiết chủ nghĩa Mác năm nhất học ở đâu?” Cậu bỗng nhiên hỏi.
Bạn học kia nói: “Họ cũng là tiết học chung, hình như cũng là chiều nay, hơn nữa còn ở bên cạnh chúng ta đấy.”
“Đúng rồi, lần trước tớ gặp được học đệ kia, mượn sách tớ, nói là vừa khai giảng đã mất giáo trình chủ nghĩa Mác. Tớ nhớ ngày đó tớ gặp cậu ta ở giảng đường bậc thang.”
Họ nói xong, Quý Quân Hành trực tiếp xách ba lô của cậu lên, đi theo nói: “Đi thôi.”
“Cậu lại đi học? Tớ còn tưởng cậu muốn nhờ bạn học điểm danh giúp nữa chứ.”
Thực ra họ thường ở phòng thí nghiệm đợi đến thời khắc mấu chốt, gặp phải tiết chính trị này, cũng sẽ trốn tiết.
Quý Quân Hành đã thay đổi chủ ý.
Cho đến khi cậu đến giảng đường bậc thang, chỗ họ học, là ở giảng đường thứ hai trong hành lang, mà giảng đường thứ nhất lại là sinh viên năm nhất học. Cậu nghiêng đầu, nhìn thấy Lâm Tích quy quy củ củ ngồi ở hàng đầu tiên.
Trước mặt cô để sách và vở, lúc này đang cúi đầu.
Trước đây lúc không biết cô ở trường này, hai người rõ ràng học cách nhau một giảng đường, lại chưa bao giờ gặp nhau.
Đương nhiên Quý Quân Hành hoàn toàn không suy nghĩ đến, khai giảng học kỳ này, cậu đã trốn mấy tiết chính trị.
Tiết chính trị là hai tiết liên tiếp, giáo viên này của họ là kiểu người giảng bài không có kết thúc, giữa giờ cũng không giải lao, chỉ nói có bạn học nào nếu đi vệ sinh, thì cứ đi.
Mãi đến khi hết tiết thứ hai, cậu liền đứng dậy, sải bước bước xuống cầu thang giảng đường, đi ra ngoài.
Lớp bên cạnh cũng vừa hết tiết, sinh viên đeo ba lô lục tục từ bên trong đi ra.
Quý Quân Hành từ cửa sau nhìn thấy Lâm Tích đang dọn đồ, cậu đi tới trước vài bước, đứng bên cạnh cửa trước.
Nào biết đợi đến khi cô đi ra, lại đi theo bên cạnh bạn cùng phòng, cúi đầu nhìn di động.
Mắt thấy cô sắp đi qua bên cạnh mình, Quý Quân Hành thanh cổ họng, gọi: “Lâm Tích.”
Bị người gọi lại, Lâm Tích ngẩng đầu nhìn tới.
Lúc nhìn thấy cậu, vẻ mặt nhàn nhạt của cô chợt trở nên vui vẻ, đôi môi mềm mại bất chợt giương lên.
Quý Quân Hành cũng không biết, khi mình thấy một màn này, thì bực bội vẫn luôn tích tụ trong lòng từ đêm qua đến giờ, chợt tan thành mây khói.
Cô đi đến ngay lập tức, mà mấy người bạn cùng phòng ở phía sau lại đứng cách đó không xa nhìn họ.
Lâm Tích đến trước mặt cậu, hơi ngửa đầu, vừa rồi cô còn đang nhìn di động, chính là muốn xem thử cậu có gửi tin nhắn đến không.
“Sao anh đến đây?” Cô cười hỏi.
Quý Quân Hành nhìn cô cười mãi, vẻ mặt trở nên thả lỏng, vừa muốn cười, giống như là bỗng nghĩ đến gì đó, bèn nói: “Nhìn thấy học trưởng, cũng không biết gọi à?”
Học trưởng……
Lâm Tích nhìn cậu, ngạc nhiên xong, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh mà tính là học trưởng gì chứ?”
“Anh năm hai, em năm nhất, em nói có tính không?” Quý Quân Hành rũ mắt, nhìn cô.
Cô hơi ngửa đầu, tóc dài chưa buộc lên, mà xoã trên vãi. Gò má trắng nõn bị tóc che lại, càng thêm xinh xắn, mặt mày đâu đâu cũng lộ ra vẻ dịu dàng thanh lệ.
Trong lòng cậu chợt mềm mại, hừ khẽ, hỏi: “Em có nên gọi học trưởng hay không nhỉ?”
Cuối cùng, nhịn chặp lâu, Lâm Tích mở miệng.
“Học trưởng Quý.”