• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Kinh tháng mười hai, nghênh đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông, cả thành phố trong một đêm như được phủ trong màu trắng bạc.

Trường học tổ chức dọn tuyết vào buổi sáng, vẫn có học sinh lúc đi đường, không cẩn thận trượt ngã. Buổi trưa, người ở nhà ăn cũng không nhiều như bình thường, buổi sáng người không có tiết, may mắn mình không cần phải xuống lầu chịu tội.

Giang Ức Miên cùng người của ký túc xá cẩn cẩn thận thận đi đến nhà ăn, ngay cửa trải đồ chống trượt.

Lúc mọi người định bước lên bậc thang, bỗng bạn cùng phòng chỉ chỉ bên cạnh, “Mau nhìn, nam sinh bên kia.”

Mọi người dưới cái chỉ của cô ấy, xôn xao nhìn sang.

Nam sinh đứng cách đó không xa, mặc áo măng tô màu xám nhạt, quần dài màu đen, trong tay cầm một cái ô dài, trong khuôn viên trường Thanh Hoa, nam sinh thường thấy, nhưng nam sinh bộ dạng đẹp trai, thì có hơi hiếm.

Khỏi phải nói là những nam sinh năm nhất vừa vào trường chỉ có nửa năm, còn mang theo mặt xám mày tro thời cấp ba kia.

Cho dù là học trưởng năm hai, năm ba ngâm mình trong đại học một hai năm, hầu hết trong số họ đều là những chàng trai kỹ thuật công trình điển hình. Mặc áo phao dày cộm, quần nhăn nhúm, trên mặt đeo một cái kính, tóc là kiểu tóc ngắn hoàn toàn không có kiểu tóc nào cả.

Nam sinh giống như đang đợi người, trong áo măng tô màu xám nhạt là một chiếc áo len cao cổ màu đen, cằm để trên cổ áo, làn da trắng nõn trong trời tuyết thế này, vô cùng chói mắt. Cậu yên lặng đứng ở đó, nhưng trên người lại toát ra khí chất kiêu ngạo, người đi ngang qua cậu, luôn không tự giác quay đầu quan sát nhiều lần.

“Nam sinh này đẹp trai thật nha, lần đầu tiên tớ thấy trai đẹp thật sự ở trường bọn mình í.” Có nữ sinh kích động cảm khái.

“Cậu nói tớ chụp lén tấm ảnh, sẽ bị phát hiện không?”

“Thôi bỏ đi, bị phát hiện xấu hổ lắm đó.”

“Các cậu đoán xem cậu ấy ở khoa nào?”

“Tớ cảm thấy chắc là khoa nghệ thuật, ăn mặc thời trang vậy mà, áo măng tô cậu ấy mặc đẹp thật, nhìn cũng rất đắt.”

Lúc những nữ sinh khác trong ký túc xá thảo luận, Giang Ức Miên vẫn luôn im lặng không nói.

Cho dù là nữ sinh đại học gì đó, trên đường nhìn thấy nam sinh xuất chúng như vậy, luôn sẽ nhìn thêm nhiều lần. May là mọi người đều không phải người hoa si đến nỗi không đi được gì đó, nhìn nhiều vài lần, rồi vội đi vào nhà ăn.

Nhưng các cô vừa bước lên bậc thang, nam sinh đứng ở bên kia, lại đi tới.

“Giang Ức Miên.” Nam sinh gọi.

Những nữ sinh khác liền nhìn về phía Giang Ức Miên, người luôn không nói chuyện, cuối cùng cũng ngẩng đầu.

Giang Ức Miên nhìn Quý Quân Hành, thấp giọng nói: “Quý Quân Hành, cậu đến nhà ăn ăn cơm à.”

“Cậu không mang ô?” Quý Quân Hành nhìn tuyết trên đầu cô.

Vốn buổi sáng ra cửa tuyết đã ngừng rơi, nào biết gần trước lúc tan học, lại lất phất rơi xuống.

Giang Ức Miên ấp úng uhm một tiếng.

Quý Quân Hành đưa ô trong tay mình đến, “Cầm đi đi.”

“Không cần đâu.” Giang Ức Miên liền lắc đầu.

Quý Quân Hành đã nhét ô tới, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Tớ đã hẹn với bọn Tạ Ngang, có ô rồi.”

Giang Ức Miên lúc này mới không khách sáo với cậu, cầm lấy, gật đầu: “Cảm ơn nha.”

Nhưng nghe thấy tên của người nào đó, Giang Ức Miên liền lòng dạ rối bời, phất phất tay nói: “Tớ cùng bạn học đi ăn cơm trước đây.”

Cô đi vào trong nhà ăn, bạn cùng phòng đi theo bên cạnh cô.

Đến khi vào nhà ăn, mọi người bắt đầu chặn quanh Giang Ức Miên.

“Được lắm, Giang Ức Miên, bọn tớ thảo luận cả buổi, cậu còn biết người ta.”

“Phải, cậu biết sao không nói với bọn tớ một tiếng, hại bọn tớ thảo luận vô ích cả buổi.”

Nhưng ký túc xá có một cô gái suy nghĩ nhanh nhẹn, nhìn ô trong tay Giang Ức Miên, bỗng cười xấu xa: “Giang Ức Miên, người ta còn chủ động cho cậu mượn ô, nói, có phải có ý với cậu hay không hả?”

Vốn Giang Ức Miên tư tưởng không tập trung, nghe thấy câu nói này, chợt nhảy dựng lên.

Đầu cô lắc như trống bỏi, “Các cậu đừng nói bậy, tớ với cậu ấy một chút quan hệ cũng không có đâu.”

Người của ký túc xá cô, còn tưởng cô xấu hổ, cười chọc cô.

Giang Ức Miên hơi khó chịu vì bị người khác gán ghép cô với Quý Quân Hành, vội nói: “Thật sự không có mà, người ta có bạn gái rồi.”

Quả nhiên nói xong câu này, mọi người đều sững sờ, mặt đầy thất vọng.

“Quả nhiên, trai đẹp vĩnh viễn là của người khác.”

“Được, không cần hỏi tớ cũng biết bạn gái cậu ấy chắc chắn rất xinh đẹp.”

“Bạn gái cậu ấy là sinh viên trường chúng ta à?”

Bạn cùng phòng rất tò mò về Quý Quân Hành, cứ hỏi mãi không ngừng.

Giang Ức Miên vẫn là dáng vẻ lơ đãng kia, cho đến khi có người từ phía sau đập lên vai cô. Quay đầu nhìn thì là Ngụy Minh Nhã lớp bên cạnh, mặc dù là sinh viên một viện, bình thường đi học cũng học cùng nhau. Nhưng Giang Ức Miên không tiếp xúc nhiều với Ngụy Minh Nhã.

Dù sao lúc vừa vào trường, không biết ai đưa ảnh cô và Ngụy Minh Nhã lên diễn đàn, nói là em gái xinh đẹp của khoa tin tức năm nay. Kết quả thảo luận phía dưới, thảo luận mãi, lại bắt đầu bỏ phiếu chọn hai người các cô ai là hoa khôi của khoa tin tức.

Mặc dù họ không tham gia, nhưng sau đó, cũng có chút ý tứ một núi không thể có hai hổ.

“Giang Ức Miên, hóa ra cậu quen với Quý Quân Hành à?” Ngụy Minh Nhã cười hỏi.

Mắt cô ta nhìn cái ô trên tay Giang Ức Miên.

Bởi vì hai người cùng một khoa, tiết này phải học chung một phòng. Cô ta và Giang Ức Miên trước sau bước vào nhà ăn, cho nên vừa rồi cô ta ở phía sau nhìn thấy Giang Ức Miên nói chuyện với Quý Quân Hành, mà Quý Quân Hành còn đưa ô của mình cho cô.

Lúc Giang Ức Miên ở cấp ba, quả thực đã thấy nhiều nữ sinh dáng vẻ thế này.

Lập tức, cô liền hiểu ý tứ của Ngụy Minh Nhã.

Vừa nghĩ đến Lâm Tích bây giờ còn không biết ở đâu, cô liền uhm một tiếng, gật đầu nói: “Đúng, bọn tôi là bạn học cấp ba.”

“Lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm nha, đúng lúc lần trước tôi đã hẹn với cậu ấy, cậu đến cùng nhé.”

Nghe thấy câu nói này của Ngụy Minh Nhã, Giang Ức Miên chợt khẽ cười ra tiếng.

Quý Quân Hành sẽ ăn cơm với cô ta? Nằm mơ đi nhóe.

Chỉ là cô cười quá đột ngột, có loại mùi vị nói không ra là chế giễu hay gì khác, khiến cho sắc mặt Ngụy Minh Nhã chợt trở nên khó coi.

Giang Ức Miên vênh mặt cười, khẽ nói: “Được thôi, nếu cậu có thể mời được cậu ấy, thì chúng ta cùng ăn.”

Câu này, xem như hoàn toàn đắc tội với người ta.

Đợi Ngụy Minh Nhã đi rồi, một người trong phòng ngủ của Giang Ức Miên tỉnh ngộ nói: “Hóa ra nam sinh này chính là nam sinh lớp thí nghiệm máy tính mà Ngụy Minh Nhã vẫn đang theo đuổi à. Nhưng mà tớ nghe người của phòng ngủ bọn họ nói, hai người cũng sắp ở cùng nhau rồi đó.”

“Cái rắm.”

Giang Ức Miên thấy vẻ mặt kinh hãi của bạn cùng phòng, liền giải thích: “Tớ không phải nói cậu, tớ là chỉ cái người nói lời này này.”

“Tớ cảm thấy nhé, tình yêu thời cấp ba, nhưng đến đại học, nếu không ở cùng một trường, rất dễ xảy ra vấn đề.” Bạn cùng phòng nhìn về phía Giang Ức Miên, cẩn thận nói.

Vẻ mặt Giang Ức Miên dửng dưng, nói thẳng: “Người khác tớ không biết, nhưng Quý Quân Hành thì không thể nào.”

Nếu các cậu từng thấy cậu ấy chờ đợi ba ngày dưới mặt trời chói chang, cho đến khi ngất xỉu mới được khiêng về, thì sẽ không nói ra những lời này đâu.

*

Lâm Tích vào ngày có điểm thi đại học đó, đã mất liên lạc với Quý Quân Hành. Cậu vẫn luôn điện thoại cho Lâm Tích, nhưng mãi không có ai bắt máy. Vừa mới đầu cậu tưởng là hết tiền điện thoại, còn đặc biệt nạp tiền vào cho cô.

Kết quả, vẫn không có ai nghe máy.

Vốn cậu muốn đợi Lâm Tích điện thoại cho cậu, nói điểm của mình cho cậu biết, nhưng từ khi bắt đầu không liên lạc được với cô, Quý Quân Hành có chút hoảng sợ.

May mà cậu nhớ chính xác số báo danh của Lâm Tích, cho nên dứt khoát tự mình điện thoại tra điểm cho Lâm Tích.

Lúc nghe thấy số điểm đó, Quý Quân Hành còn tưởng mình nghe nhầm.

Cậu lại tra lại một lần, vẫn là như thế.

673 điểm.

Làm sao có thể, Quý Quân Hành nắm chặt di động, bần thần hồi lâu.

Không bao lâu sau, Tạ Ngang điện thoại cho cậu, đắc ý nói: “A Hành, cậu đoán anh em lần này thi được bao nhiêu điểm?”

“684 điểm đó.” Giọng Tạ Ngang khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.

“Nha đầu chết tiệt Giang Ức Miên này vậy mà còn cao hơn tớ một điểm, Trần Mặc thi được 690 điểm, Cao Vân Lãng 691 điểm.” Tạ Ngang trước khi điện thoại với Quý Quân Hành, đã tìm hiểu điểm của những người khác.

“Nhóm học viện chuyên ngành kỹ thuật Thanh Hoa của chúng ta, lần này thật sự thành thật rồi.”

Tạ Ngang bô bô nói một hồi, đột nhiên nhớ ra hỏi, “Đúng rồi, em gái Lâm của chúng ta thi được bảy trăm mấy điểm thế?”

Cậu và Lâm Tích là bạn học hai năm, thấy thành tích của Lâm Tích vẫn vững như Thái sơn, sớm đã quen điểm số của Lâm Tích đều cao hơn tất cả họ.

Quý Quân Hành cuối cùng lấy lại tinh thần, cậu nói: “Tớ cúp trước đã, lát lại nói.”

Không đợi Tạ Ngang nói gì thêm, cậu thẳng thừng cúp điện thoại.

Sau khi cúp xong, cậu lại tra điểm lần nữa, vẫn là 673 điểm.

Năm ngoái điểm chuẩn của Thanh Hoa ở Bắc Kinh là 671 điểm, nếu năm nay xấp xỉ với năm ngoái, thì số điểm này của Lâm Tích rất có thể không đậu Thanh Hoa được.

Quý Quân Hành vẫn điện thoại cho Lâm Tích, nhưng người bên kia di động, lại chưa từng bắt máy.

Cậu cũng không đợi tiếp được nữa, cầm lấy chứng minh, trực tiếp bảo tài xế đưa mình đi sân bay. Bởi vì chuyến bay gần nhất đến quê Lâm Tích, phải sau ba tiếng nữa, cậu vừa ở sân bay đợi, vừa điện thoại cho cô.

Cho đến khi cậu đến thôn quê Lâm Tích, điện thoại của cô từ đầu đến cuối đều không có kết nối.

Lúc Quý Quân Hành đứng ở cửa, nhìn cửa hàng đóng chặt, còn có cửa sổ vỡ kính.

Cậu chầm chậm đi tới, thông qua cửa sổ, nhìn vào trong tiệm, kính quầy vỡ nát một nửa, hàng hóa trên kệ đã hết hơn nửa.

Cậu đứng im tại chỗ, rõ ràng là ngày hè nóng bức, nhưng cả người giống như chìm trong hầm băng.

Cái lạnh đó, toát ra từ trong xương.

Trong nhà Lâm Tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không biết đã qua bao lâu, phía sau truyền đến một giọng nói nho nhỏ, “Cái đó, cậu tìm Lâm Tích sao?”

Quý Quân Hành xoay đầu, nhìn thấy một cô gái cũng mười bảy mười tám tuổi, đứng đối diện cậu.

“Cậu biết nhà Lâm Tích thế nào không?” Cậu vừa mở miệng, giọng nói bình thường trong trẻo, giống như khàn đi.

Trương Hàm rất ngạc nhiên nhìn cậu, cô ấy đương nhiên nhớ Quý Quân Hành. Bởi vì cô ấy biết Lâm Tích chính là vì sắp xếp trong nhà của nam sinh này, mới sẽ đi Bắc Kinh học.

Cô ấy kinh hãi hỏi: “Cậu không biết ư?”

“Xin cậu nói cho tôi biết.”

Trương Hàm do dự một chút, vẫn là nói: “Bố Lâm Tích xảy ra chuyện.”

Tiếp theo cô nói hết chuyện bố Lâm Tích lỡ tay đẩy người ta xuống lầu, sau đó người đó chết ngay tại chỗ.

Nói xong, Trương Hàm mặt mày đau khổ nói: “Mẹ tớ biết là tớ điện thoại cho Lâm Tích, suýt nữa đã đánh chết tớ. Thực ra tớ cũng không phải cố ý muốn hại Lâm Tích thi không tốt. Tớ là nghĩ cậu ấy ở Bắc Kinh, trong nhà các cậu lợi hại như vậy, cậu ấy nhờ nhà cậu giúp đỡ, chú Lâm nói không chừng có thể được cứu.”

Quý Quân Hành ngẩng đầu, nhìn cô ấy.

Dưới ánh mặt trời, mắt cậu vừa đen vừa sáng, giống như vật vô cơ đóng băng.

Trương Hàm bị ánh mắt của cậu dọa giật mình, cô ấy nói: “Cậu đừng nhìn tớ như vậy, mẹ tớ không những mắng tớ một trận, mà còn đánh tớ nữa rồi. Tớ đã biết mình không có đầu óc rồi mà.”

“Lâm Tích từng tìm nhà tớ giúp đỡ?” Cậu rốt cuộc mở miệng, nhẹ giọng hỏi.

Trương Hàm gật đầu: “Đúng vậy, mẹ tớ nói án của chú Lâm có luật sư lợi hại giúp đỡ, chắc chắn có thể người tốt có đền đáp tốt.”

Cậu đứng im tại chỗ, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Vẫn nhớ cậu từng nói gì với cô, cậu sẽ luôn ở bên cạnh cô.

Nhưng lúc Lâm Tích cần cậu nhất, cậu cái gì cũng không biết cả.

“Cậu có thể nói cho tôi biết, Lâm Tích đi đâu rồi không?”

Trương Hàm thấp giọng nói: “Người nhà của kẻ tông chết anh trai Lâm Tích kia, cứ đến gây sự mãi. Dì và Lâm Tích chỉ có thể lánh đi, họ mãi không về ở. Nên tớ cũng không biết cậu ấy đi đâu rồi nữa.”

Sau khi Trương Hàm đi, Quý Quân Hành vẫn đứng ở cửa Lâm gia.

Không biết đã đứng bao lâu, cậu dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống.

Lúc Ôn Toàn chạy đến, đã là ngày thứ hai.

Lúc bà nhìn thấy dưới ánh nắng chói chang, con trai mình ngồi bên tường nhà Lâm Tích, bóng dáng cô đơn, nước mắt bà suýt đau lòng trào ra.

Đến khi bà đi đến, gọi một tiếng A Hành, thiếu niên từ từ ngẩng đầu lên.

Quý Quân Hành hơn một ngày không ăn gì, đôi môi luôn trơn bóng, khô nứt nổi lên một lớp da chết màu trắng.

“A Hành, về nhà với mẹ đi.” Ôn Toàn nửa quỳ bên cạnh cậu, thấp giọng nói.

Mắt Quý Quân Hành dừng lại vài giây trên mặt bà, đột nhiên, ánh mắt vốn không có thần thái trở nên vô cùng sắc bén.

Cậu hỏi: “Lâm Tích đâu ạ?”

Ôn Toàn lúc này mới biết chuyện của Lâm gia, hơn nữa còn biết án của Lâm Diệu Hoa, có người bên cạnh ông cụ nhúng tay. Bà bỗng nhớ lại chuyện ngày đó, ông cụ gọi Lâm Tích vào thư phòng.

Có lẽ, khi ấy, lời ông cụ nói với Lâm Tích, căn bản không phải chuyện thi tốt nghiệp.

Nhưng mà lúc này, Ôn Toàn không có cách nào ở trước mặt Quý Quân Hành, đẩy hết tất cả về ông cụ.

“A Hành, con theo mẹ về nhà trước đã.” Ôn Toàn mềm giọng an ủi.

Giọng Quý Quân Hành lạnh như băng: “Mẹ không muốn nói cho con biết phải không?”

Cậu lấy di động ra, điện thoại về nhà. Đầu bên kia là giúp việc bắt máy, cậu bảo giúp việc tìm Quý Lộ Trì đến. Lúc Quý Lộ Trì nhận được điện thoại, vừa ngọt ngào gọi một tiếng anh, Quý Quân Hành đã hỏi cậu bé: “Quý Lộ Trì, lúc anh không ở nhà, chị Lâm Tích đã đến sao?”

Quý Lộ Trì không biết gì cả, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, chắc chắn nói: “Có đến ạ, ngày đó ông nội ở nhà, Lâm Tích đã đến. Ông nội còn nói chuyện với chị ấy rất lâu. Mẹ cũng không cho em tìm chị chơi.”

Di động của Quý Quân Hành, giờ phút này đang mở loa ngoài.

Lúc điện thoại tắt ngang, cậu ngẩng đầu nhìn Ôn Toàn, khẽ hỏi: “Vì sao?”

“Vì sao các người muốn đuổi Lâm Tích đi chứ.”

Ôn Toàn mặt trắng như tờ giấy. Bà thậm chí không thể nói mình vô tội.

Quý Quân Hành đột nhiên lộ ra nụ cười chế giễu, “Là bởi vì MIT đúng không, là vì con từ bỏ offer của MIT đúng không. Các người cảm thấy cô ấy cản trở tiền đồ của con, đúng không.”

Cậu thông minh thế kia, gần như không cần người khác nhắc, đã nghĩ đến nguyên nhân.

“Lúc các người muốn báo đáp Lâm gia, dùng một câu vì tốt cho tương lai của cô ấy, thì đưa Lâm Tích đi. Bây giờ các người cảm thấy cô ấy cản trở con, thì đuổi cô ấy đi.”

Trong giọng nói của cậu lộ ra sự tuyệt vọng cùng cực, “Các người không cảm thấy mình rất buồn cười sao?”

Dù cho Ôn Toàn nói thế nào, Quý Quân Hành vẫn không rời đi.

Cho đến ngày thứ ba, Quý Tuyển Hằng chạy đến, ông trực tiếp dẫn theo bác sĩ và y tá đến.

Lúc đến, cả người Quý Quân Quân Hành đã mất nước lợi hại, mắt thấy có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Ôn Toàn nhìn Quý Tuyển Hằng bảo vệ sĩ trói cậu đưa lên xe cấp cứu, thì khóc nói: “Anh đừng ép nó, đừng ép nó mà.”

“Em nhìn xem nó bây giờ là dáng vẻ gì?” Quý Tuyển Hằng hận rèn sắt không thành thép.

Ông không ngờ con trai mình luôn kiêu ngạo tự phụ, sẽ vì sự rời đi của một cô gái, mà sa ngã đến vậy. Ở trong mắt ông, hành vi của Quý Quân Hành lúc này, chính là sa ngã.

Giờ phút này Quý Quân Hành đã không còn sức lực, lúc bác sĩ đâm kim truyền chất dinh dưỡng cho cậu, cậu thậm chí cũng không có sức rút kim ra.

Cho đến khi cậu được nâng lên cáng, Quý Tuyển Hằng và Ôn Toàn đi theo bên cạnh.

Lúc cáng của cậu được đưa vào xe cấp cứu, mắt cậu nhìn về phía bố mẹ.

Cuối cùng, cậu dùng hết một tia sức lực cuối cùng, khàn giọng mở miệng.

“Các người, trả Lâm Tích cho con.”

*

Sáng sớm, lúc xung quanh vẫn là một mảng tối ôm, Lâm Tích đột nhiên tỉnh giấc.

Lại thêm một lần nữa, cô giật mình tỉnh giấc từ trong mơ.

Cô nằm trên giường, mãi đến bây giờ, cô vẫn có cảm giác đặt mình trong mơ.

Đúng, bây giờ cô đã ở đại học Chiết Giang.

Lúc ấy điểm số đưa ra, Tôn Lệ Như ngay lập tức điện thoại cho cô, là chủ nhiệm lớp, cô ấy vô cùng hài lòng với điểm số thi lần này của lớp mình. Nhưng cô không ngờ, học sinh mình đắc ý nhất tin tưởng nhất, lại thi hỏng.

Có lẽ điểm số này đối với người khác mà nói, quả thực là điểm cao, nhưng đối với Lâm Tích, chính là thi hỏng.

Cuối cùng điểm chuẩn của Thanh Hoa Bắc Đại ở Bắc Kinh được công bố, điểm chuẩn khoa học tự nhiên của hai trường đều là 672 điểm.

Lâm Tích chỉ cao hơn điểm chuẩn một điểm.

Tôn Lệ Như nói cho cô biết, cũng không đề nghị cô ghi danh vào hai trường Thanh Hoa Bắc Đại này, bởi vì điểm số này của cô rất có khả năng bị đánh trượt.

Nếu một khi cô không đậu được nguyện vọng một, vậy thì trường nguyện vọng hai của cô, cũng có nguy cơ.

Tôn Lệ Như đề nghị cô hạ thấp trường mục tiêu của mình xuống một chút.

Lâm Tích cảm ơn đề nghị của cô ấy, cuối cùng cô đã chọn trường hiện tại.

Đã từng, cô từng nghĩ, nếu cô có thể ổn định phát huy thi vào Thanh Hoa dưới tình huống trong nhà xảy ra biến cố lớn như vậy. Vậy thì, cô sẽ đến Quý gia lần nữa, cầu xin ông nội Quý một lần.

Xin ông tin tưởng mình, tin tưởng cô nhất định có thể đuổi kịp bước chân của Quý Quân Hành.

Mà không phải cứ để Quý Quân Hành đợi mình.

Nhưng mà, vận mệnh lại thích đùa giỡn người, cô đã thất bại.

Trở về sau chuyến đi Hoàng Sơn, trái tim cô dường như cũng theo cái tên được hét ra đó, sống lại lần nữa.

Có một suy nghĩ, luôn sinh sôi trong đầu, muốn chui ra ngay tức khắc.

Buổi chiều, cô đến phòng bố mẹ thuê bây giờ. Bởi vì nhà ở quê luôn bị người ta đến gây sự, Lâm Diệu Hoa và Giang Anh dứt khoát cùng Lâm Tích đến Hàng Châu. Chỉ là sau này công việc họ tìm, cách trường Lâm Tích có hơi xa.

Lâm Tích chỉ có cuối tuần mới đến.

“Lâm Tích, lúc ăn cơm đừng ngẩn người, ăn nhiều tí nữa đi con.” Giang Anh gọi cô.

Lâm Tích lấy lại tinh thần, cô cầm chặt đũa trong tay, cuối cùng, cô mở miệng nói: “Mẹ, con muốn học lại.”

Giây phút này, Lâm Diệu Hoa và Giang Anh đều sững sờ, ngẩng đầu nhìn cô.

Lần này, Lâm Tích không do dự, cô hạ quyết tâm nói: “Con muốn học lại.”

Cho dù tất cả mọi người đều cảm thấy cô tùy hứng, điên rồ, cô cũng muốn vì giấc mộng và mục tiêu trong lòng đó, cố gắng thêm lần nữa.

Cho dù người ước hẹn cùng cô không còn ở đây nữa, cô vẫn muốn cố gắng lần nữa.

Có lẽ, đợi đến có một ngày, dùng hết may mắn cả đời, có thể gặp được cậu ấy lần nữa.

Cũng có thể nói với cậu ấy một câu, Quý Quân Hành cậu xem, tớ không từ bỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK