Đến khi ăn cơm xong ra khỏi nhà hàng, Quý Quân Hành liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Được rồi, về nhà thôi. Trần Mặc, cậu giúp tiễn Giang Ức Miên, tớ đưa Lâm Tích về.”
Vốn Giang Ức Miên quen thuộc với Tạ Ngang hơn, nhưng suy nghĩ Tạ Ngang vừa tĩnh dưỡng xong, nên mới không bảo cậu giúp tiễn người. Nào biết lòng tốt của Quý Quân Hành, lại không được cảm kích.
Trước là Giang Ức Miên nói: “Không cần đâu, tự tớ gọi xe về nhà được.”
Tạ Ngang cũng nhảy dựng lên, hét: “Dựa vào cái gì mà để Mặc Mặc tiễn cậu ấy chứ?”
Cậu kích động như vậy, mọi người trong chớp mắt đều nhìn sang cậu chằm chằm. Tạ Ngang cứng cổ, vẻ mặt hùng hồn nói: “Tớ là bệnh nhân, Mặc Mặc phải đưa, cũng phải đưa tớ chứ.”
Trần Mặc chịu không nổi nhấc chân muốn đá cậu, “Đừng gọi ông là Mặc Mặc, y chang đàn bà. Còn có cậu là bị ngã hơi chấn động não, chứ không phải gãy tay gãy chân, ngay cả nhà cũng không biết tự mình về à?”
“Dù sao cũng không được.” Tạ Ngang theo bản năng nói.
Giang Ức Miên thật sự tức điên, cô không ngờ Tạ Ngang lại phát rồ như vậy.
Cô đưa tay véo lên cánh tay Tạ Ngang, tức giận nói: “Sao cậu chả ga lăng tí nào vậy, cậu có phải đàn ông không hả. Lỡ như, trên đường tớ gặp phải người xấu, cậu có chịu trách nhiệm không?”
Tạ Ngang bị cô véo đau á một tiếng.
Cậu thở gấp nói: “Giang Ức Miên, tớ nói với cậu, mấy ngày trước chị tớ nhìn thấy vết thương trên cánh tay tớ rồi. Tớ để cậu véo tớ như vậy, may mà tớ đánh chết cũng không khai cậu ra đó. Nếu không với tên tuổi nữ bá vương Thất Trung trước đây của chị tớ, chị ấy chắc chắn sẽ đến trường tìm cậu quấy rối rồi.”
“Cậu bảo chị cậu đến đi, đến lúc ấy tớ có thể nói với chị ấy, em trai chị có bao nhiêu đáng ghét, nhỏ mọn, độc ác.”
Nói xong, Giang Ức Miên tức giận xoay đầu bỏ đi.
Tạ Ngang sửng sốt, đuổi theo lên, còn đặc biệt mặt dày vô liêm sỉ ở phía sau nói: “Vậy hôm nay tớ theo cậu về nhà trước, lúc gặp được bố mẹ cậu, tớ nhất định phải nói cho họ biết, Giang Ức Miên cậu có bao nhiêu tàn nhẫn.”
“Cậu đừng đi mà, cậu xem cánh tay tớ đi, đều bị cậu véo thành bảng màu rồi đây này.”
“Cậu cút ngay.”
“Tớ không đấy, tớ phải theo cậu về nhà, sau đó cáo trạng với bố mẹ cậu.”
Bốn người phía sau, im lặng nhìn họ vừa cãi vừa đánh rời đi, đương nhiên đánh, là Tạ Ngang đơn phương để bị đánh.
Rất lâu, Trần Mặc nhìn Giang Ức Miên cứ đưa chân đá cũng không đuổi Tạ Ngang đi được, cảm khái nói: “Đây có lẽ chính là đê tiện trong truyền thuyết.”
Lâm Tích: “……”
Nhưng ba người khác đã quen với dáng vẻ này của Tạ Ngang.
Cao Vân Lãng nhìn Trần Mặc, nói: “Đi thôi, người khác đều có người tiễn, thôi thì tớ tiễn cậu vậy.”
Thấy cậu dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình, Trần Mặc lại phát cáu nói: “Ai cần cậu tiễn.”
Rất nhanh, họ đều gọi được taxi, bọn Trần Mặc nhường xe cho Lâm Tích.
Sau khi taxi rời đi, Cao Vân Lãng nhìn chiếc xe lái đi, lắc đầu nói: “Tớ thế nào cũng không ngờ, A Hành cũng có một ngày động lòng phàm.”
“Được rồi, chuyện cậu không ngờ còn nhiều lắm.”
Lúc Quý Quân Hành và Lâm Tích đến nhà, phòng khách không có người. Quý Quân Hành nhìn lên lầu, thấp giọng nói: “Chắc mọi người đều ở trong phòng rồi.”
“Vậy tớ cũng về nghỉ ngơi đây.” Lâm Tích hơi lúng túng nhìn cậu.
Quý Quân Hành gật đầu.
Sau đó hai người về phòng của mình.
Lâm Tích tắm rửa xong, thấy thời gian còn sớm, bèn lấy sách Toán ra. Cô tư chất thông minh, nhưng nếu cô không cố gắng, cũng không thể giữ vững được thành tích tốt như thế nhiều năm.
Lúc cô cúi đầu nghiêm túc làm bài, thì cửa phòng được gõ vang.
Lâm Tích thả bút xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Vừa mở ra, Quý Quân Hành đứng ở cửa, cậu rũ mắt nhìn cô gái trước mặt.
Váy ngủ Lâm Tích mặc trên người, là Ôn Toàn chuẩn bị, rất phù hợp với căn phòng mang phong cách thiếu nữ mà bà đặc biệt chuẩn bị cho cô này. Váy ngủ tay phồng màu hồng, ống tay áo dùng vải sợi mỏng màu trắng hồng thắt nhẹ. Tóc cô không buộc lên như bình thường, mà mái tóc dài đen tuyền xõa tung trên vai, che đi gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Trước đây mặc dù Lâm Tích đã ở lại Quý gia vài lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Quý Quân Hành nhìn thấy Lâm Tích mặc váy ngủ.
Lâm Tích không ngờ sẽ là cậu, nên có loại cảm giác lúng túng khó tả.
Cô gái thấp giọng hỏi: “Quý Quân Hành, có chuyện gì sao?”
Chàng trai đứng đối diện, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, hồi lâu, gật đầu.
Lâm Tích: “Chuyện gì thế?”
Trên hành lang không mở đèn, chỉ có ánh sáng nhẹ nhàng của đèn bàn trên bàn học, trong căn phòng phía sau Lâm Tích đang phát ra.
C ậu nhỏ giọng nói: “Tớ muốn đem cái này cho cậu.”
Nói xong, cậu chìa bàn tay ra trước mặt cô, một chiếc điện thoại màu trắng xuất hiện ở trước mặt cô.
Lâm Tích mím môi.
Lúc trước Quý Quân Hành đã đoán được cô sẽ có vẻ mặt gì, bèn thấp giọng nói: “Đây là cho cậu mượn dùng, bên trong tớ đã tải xuống rất nhiều tài liệu khẩu ngữ tiếng Anh. Mặc dù có Giang Ức Miên giúp cậu làm gấp, nhưng lại có ích với khẩu ngữ và khả năng nghe của cậu.”
Thấy cô vẫn không nói chuyện, Quý Quân Hành luôn không giỏi dỗ dành người khác, thoáng cau mày.
Vào lúc cậu đang nghĩ nên nói thế nào thuyết phục Lâm Tích, thì bỗng nhiên, một bàn tay trắng nõn cầm lấy di động ra khỏi lòng bàn tay cậu.
Đầu ngón tay cô xẹt qua lòng bàn tay cậu, ấm áp.
Quý Quân Hành hơi ngơ ngẩn, có chút ngạc nhiên, trong lòng đương nhiên cũng là vui mừng.
Lâm Tích ngước mắt lên, khẽ mỉm cười, “Được rồi, xem như là cậu cho tớ mượn nhé.”
Sau khi Quý Quân Hành đi khỏi, Lâm Tích đóng cửa phòng lại. Đến khi cô ngồi lại trước bàn học, cô không làm bài lại ngay lập tức, mà mở di động trong tay ra.
Cô quả thực không nghiên cứu gì về những thứ như di động này, nhưng nhìn cái trước mặt này, chắc cũng không rẻ đâu.
Được cái cô không có di động, nhưng cũng không ngốc đến nỗi không biết dùng thế nào.
Sau khi cô thuận lợi mở khóa, thì mở danh bạ ra.
Quả nhiên, trong danh bạ đã lưu một số, chỉ là cô đang nhìn cái tên được lưu kia.
Rõ ràng trong phòng chỉ có mỗi mình cô, nhưng gò má vẫn nóng bừng.
Vào lúc cô mím môi nhìn cái tên kia, thì tiếng chuông di động vang lên, tên hiển thị kia không ngừng nhấp nháy trên màn hình, cô không vội bắt máy ngay, mà là nhìn chằm chằm tên gọi Quý Quân Hành lưu lại.
May mà cô nhìn một lúc, thì bắt máy.
Nhưng bên kia vẫn không tránh được hỏi, “Cậu đang làm gì đấy?”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên thông qua sóng điện thoại, truyền đến tai cô, tê tê giống như điện giật,.
Lâm Tích không trả lời câu hỏi của cậu, mà mím môi, qua một lúc giọng nói mềm mại khẽ hỏi: “Quý Quân Hành, sao cậu lưu tên mình thành thế này.”
Nghe thấy câu này, thiếu niên vốn đã nằm lên giường, đột nhiên ngồi dậy.
Ngay cả Lâm Tích cách một cái điện thoại, cũng nghe thấy tiếng cậu ngồi dậy. Chỉ có điều sau đó, bên kia chìm vào trong yên lặng. Qua rất lâu, Lâm Tích cầm điện thoại đưa đến trước mắt nhìn, không cúp máy.
Cô lại để điện thoại vào bên tai, thì cậu cuối cùng cũng nói chuyện.
“Tớ hối hận rồi.”
Lâm Tích sững sờ, cậu ấy hối hận cái gì?
“Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau hay không?” Không đợi cô đoán xong, thiếu niên đối diện đã mở miệng hỏi cô.
Lâm Tích gật đầu, đương nhiên nhớ.
“Trưởng thôn các cậu nói, duyên phận của hai nhà chúng ta, phải kết thành thông gia mới có thể xứng đáng với duyên phận này.” Giọng nói của thiếu niên ẩn ẩn mang theo ý cười
Lâm Tích làm sao sẽ không nhớ câu này được chứ.
Khi đó mặt cô đỏ bừng, càng quá đáng hơn là, người này lại tiếp tục dửng dưng nói ra câu kia.
Để cô làm con dâu nuôi từ bé cho cậu……
“Hối hận không đính ước cậu.”
Giọng nói của cậu trong đêm khuyên, hơi thấp, nhưng lại vô cùng dễ nghe.
So với giọng nói dễ nghe của cậu, thì lời cậu nói, càng làm cho Lâm Tích mặt đỏ tận mang tai.
Câu nói này lại khiến cô nhớ đến tên cậu lưu trong điện thoại.
—— Bạn trai tương lai.
*
Lâm Tích vào thứ hai, đã nộp lên bảng đăng ký hùng biện.
Bởi vì phải tuyển chọn trong trường trước, sau đó mới sẽ đưa đến trong khu vực, cuối cùng là thi toàn thành phố. Suy cho cùng là thi đấu ở thành phố Bắc Kinh, rất nhiều học sinh đăng ký, nhưng tuyển chọn trong trường lại cạnh tranh kịch liệt.
Năm ngoái Giang Ức Miên đã tham gia một lần, hơn nữa còn đạt giải nhì.
Thành tích tiếng Anh của cô ấy rất tốt, là kiểu tốt đến nỗi mỗi lần có thể thi được hơn 140 điểm, chủ yếu cô ấy là bị môn Toán cản trở.
Cho nên mỗi ngày khoảng thời gian trước khi bước vào giờ tự học tối, Lâm Tích đều sẽ đến sân thể dục luyện tập, Giang Ức Miên dứt khoát đi cùng cô, cũng không đi nhà ăn ăn cơm tối nữa.
Lâm Tích vốn rất băn khoăn, luôn bảo cô ấy không cần đi cùng mình.
Giang Ức Miên lắc đầu: “Bỏ đi, dù sao mình tớ ăn cơm cũng rất không thú vị. Còn không bằng đi cùng cậu.”
Nào biết ngày hôm sau, Quý Quân Hành cũng đến.
Lâm Tích và Giang Ức Miên ngồi trên khán đài sân thể dục, Lâm Tích đang đọc tiếng Anh, trong tay Quý Quân Hành xách bao nilong của siêu thị đi lên.
“Quý Quân Hành, sao cậu đến đây?” Vẫn là Giang Ức Miên nhìn thấy cậu trước, gọi.
Lâm Tích liền cất sách trong tay, xoay đầu nhìn sang.
Vừa rồi Quý Quân Hành đã nghe nội dung cô đọc, thành tích tiếng Anh của Lâm Tích rất tốt, lượng từ vựng và những cái khác đều không phải vấn đề. Vấn đề lớn nhất chính là cô thẹn thùng, không dám mở miệng lắm. Lúc này ở trên khán đài, bên cạnh chỉ có Giang Ức Miên, cô thoải mái đọc, âm điệu cũng không tệ.
“Buổi tối không ăn cơm, không đói à?” Cậu nhìn hai cô gái, nhàn nhạt nói.
Tiếp đó, cậu trực tiếp để túi xách trong tay lên ghế khán đài, nói: “Ăn chút đồ đi.”
Cậu không nói nhiều, thả đồ xuống, rồi xoay người rời đi.
Bóng lưng thiếu niên cao lớn thẳng tắp, đón ánh nắng chiều rời đi, dưới hoàng hôn, cái bóng của cậu được kéo rất dài.
Giang Ức Miên lập tức cầm túi qua, đến khi nhìn thấy đồ bên trong, miệng há to, thấp giọng nói: “Vị đại thiếu gia này, là mua hết những thứ đắt nhất siêu thị trường chúng ta luôn rồi ý.”
Sau đó, cô ấy lấy ra một hộp bánh quy, bóc vỏ, chia cho Lâm Tích một miếng.
Chính cô ấy cũng bẻ một miếng, vừa ăn vừa vặn chai đồ uống ra, than thở: “Sao Quý Quân Hành lại quan tâm bọn mình vậy nhỉ?”
Lâm Tích miệng nhau bánh quy, chợt dừng lại.
“Còn mua nhiều đồ như vậy cho bọn mình ăn nữa?” Giang Ức Miên nhìn Lâm Tích, bỗng nói: “Cậu nói xem có phải cậu ấy yêu thầm tớ hay không?”
Lâm Tích liền nghẹn.
Cô che miệng, ho không dừng lại được, mặt cũng bị nghẹn đỏ.
Giang Ức Miên vội vặn một chai nước khác ra đưa cho cô, vỗ lưng cho cô thuận khí.
Đến khi thấy Lâm Tích uống nước, chậm rãi khôi phục, thì cô bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Cho dù tớ nói lời không tự lượng sức, thì cậu cũng không cần phản ứng lớn như vậy chứ. Được rồi, tớ biết Quý thiếu gia vĩnh viễn cũng sẽ không thích tớ đâu.”
“Không có……” Lâm Tích ngừng lại, cô muốn nói không có, cậu ấy không phải sao?
Giang Ức Miên bên cạnh thấy dáng vẻ này của cô, hừ một tiếng, “Quý Quân Hành đã học cùng một lớp với tớ từ hồi lớp mười, nếu cậu ấy mơ ước khuôn mặt xinh đẹp của tớ, còn cần đợi đến bây giờ chắc. Cho nên……”
Cô chợt xoay đầu lại, đưa tay véo véo má Lâm Tích: “Cậu ấy cũng không phải mơ ước khuôn mặt xinh đẹp của cậu đó chứ.”
“Nói đi, các cậu đến bước nào rồi?” Giang Ức Miên quyết tâm hỏi đến cùng.
Lâm Tích thấy cô nhìn ra được, dứt khoát không giấu diếm, nói ra ước hẹn Thanh Hoa của họ.
Nghe xong, Giang Ức Miên bội phục nhìn cô: “Không ngờ, Quý Quân Hành lại thích cậu như vậy, hai năm cậu ấy cũng đợi.”
Lâm Tích im lặng không lên tiếng.
Sau đó Giang Ức Miên nói: “Nhưng cậu phải cẩn thận chút nhé, Quý thiếu gia đối với cậu quá không bình thường, cậu biết nhân khí của cậu ấy trong khối bọn mình rồi đó, tớ sợ đến lúc bị người khác nhìn ra được, thì cậu thật sự trở thành kẻ địch chung của nữ sinh trong khối đó.”
Chỉ là Lâm Tích không ngờ, ngày này lại đến nhanh đến vậy.
Chiều thứ năm tan học, bốn nam sinh đạp xe về nhà. Không phải thứ sáu, Quý Quân Hành sẽ đạp xe cùng họ.
Chỉ là vừa đến cổng trường, lúc định đạp xe lên vỉa hè, đột nhiên có một cô gái lao tới, suýt chút nữa đụng lên xe Tạ Ngang. May mà Tạ Ngang phanh xe lại kịp.
Tạ Ngang đang muốn hỏi cô ấy, nào biết người ta lại nhìn thẳng về phía Quý Quân Hành ở phía sau cùng, “Quý Quân Hành, tớ có thể nói chuyện riêng với cậu không?”
Nghe thấy lời này, ba người khác liền hiểu, lại là một người muốn ăn miếng thịt thiên nga Quý thiếu gia này.
Trần Mặc nói: “A Hành, bọn tớ đến giao lộ phía trước đợi cậu.”
Quý Quân Hành vốn muốn đạp đi theo, nào biết cô gái đó lại giữ xe cậu lại.
Người này to gan thật.
Cô ấy lấy một phong thư ra khỏi ba lô, đưa tới.
Thấy cậu không chìa tay, cô gái mạnh dạn nói: “Tớ biết, cậu không có bạn gái.”
Cô gái này mặc dù là học sinh trường cao đẳng nghề, nhưng có bạn học ở trường này, đã nói cậu không có bạn gái.
Kết quả thiếu niên lạnh nhạt nhìn cô ấy.
Cậu trào phúng nói: “Cậu biết tôi không có bạn gái, thế cậu có biết tôi có vị hôn thê không?”
Cô gái sững sờ.
Quý Quân Hành trực tiếp quay đầu xe, vòng qua cô ấy đạp đi.
Đến khi đạp đi được một khoảng, nụ cười lạnh nơi khóe miệng cậu vẫn chưa tan
Những người này đều đang nghĩ gì vậy?
Cậu thế nhưng là người của Lâm Tích rồi đấy.
P/s: Ối dzời ơi, cậu là người của Lâm Tích rồi cơ đấy….ghê quá cơ:D, mà dạo này tương tác ít quá hay gì…. sao hok thấy ai comment cho mẹ cháu lấy chút động lực kiếm truyện hay mà dịch thế này ạ, cảm thấy nản dần í 😦