Tôi nghe loáng thoáng các đồng nghiệp của tôi buông lời cảm thán khi nhìn thấy vị trưởng phòng mới của chúng tôi.
"Ồ sếp mới của chúng ta trẻ quái" "Sếp mới đẹp trai phết."
"Không biết sếp mới có khó tính không nhỉ?"
Nếu là trước đây anh ta chưa gây ra lỗi lầm gì với tôi chắc hẳn nghe đồng nghiệp của tôi khen anh ta thế này thì tôi vui lắm. Nhưng tại bao trùm tôi là một cảm giác vô cùng sợ: hãi. Đã thế tôi còn bị mấy đồng nghiệp nam đẩy lên ngồi ghế. gần Ngọc Thái với lý do ưu tiên nhân viên nữ duy nhất được ngồi gần sếp mới. Họ đâu biết giữa tôi và Ngọc Thái có mối quan hệ thế nào, tôi còn cầu mong tránh anh ta càng xa càng tốt.
Tôi vừa ngồi xuống ghế Ngọc Thái liền cọ đùi gối của anh ta vào đùi gối của tôi thay cho lời chào hỏi.
Anh Hải đứng dậy chỉ tay vào Ngọc Thái nói:
"Giới thiệu với mọi người đây là trưởng phòng kinh doanh mới của chúng ta."
Anh Hải vừa dứt lời thì Ngọc Thái đứng dậy nói:
"Chào mọi người, tôi tên là Lê Ngọc Thái. Rất vui được làm quen với mọi người. Tôi hy vọng rằng trong thời gian tới mọi người sẽ cùng tôi cố gắng bán hàng vượt chỉ tiêu của công ty đề ra mà trước mắt là mục tiêu của tháng, tiếp theo đó là mục tiêu của quý và mục tiêu cả năm."
Ngọc Thái vừa dứt lời tất cả mọi người đều võ tay tán thưởng chỉ có duy nhất một mình tôi là không.
'Thấy biểu hiện bất thường của tôi anh Hải hỏi:
"Giang, em có ý kiến gì về trưởng phòng kinh doanh của chúng ta à?”
"Dạ không có."
Nói rồi tôi khó khăn nâng hai tay mình lên võ, lúc này chỉ còn tiếng võ tay của một mình tôi khiến đồng nghiệp của tôi cười rộ lên.
"Có ai có ý kiến gì không?" Không ai lên tiếng anh Hải lại nói tiếp:
"Nếu không ai có ý kiến thì tất cả mọi người đi làm việc đi, đến giờ mở cửa rồi."
Cũng may hôm nay là ngày đẹp, khách tới showroom coi xe rất đông khiến Ngọc Thái không có cơ hội tiếp cận tôi. Bữa trưa chúng tôi cũng chia ca ăn trưa vội vã rồi lại vào làm.
Buổi chiều tan làm anh Hải thông báo tới nhà hàng để liên hoan chào đón trưởng phòng kinh doanh mới.
Nhà hàng hải sản này cách showroom chúng tôi 5km, ai cũng có xe riêng hoặc là ô tô hoặc là xe máy để di chuyển tới đó. Chỉ có mình tôi là không có xe. Anh Hải biết tôi thường đi làm bằng xe buýt nên nói với tôi
"Giang không có xe để anh chở đi khỏi mất công đón taxi."
Ngọc Thái chẳng cần giữ ý giữ tứ gì đi tới bên cạnh ôm lấy eo tôi rồi nói với anh Hải:
"Cảm ơn anh. Giang là bạn gái của em, để em ấy đi với em ạ
Nghe Ngọc Thái nói kết hợp với hành động thân mật của anh ta với tôi, anh Hải tỏ vẻ hốt hoảng. Vài giây sau anh mới gật đầu nói với chúng tôi:
"Ừ, chúng ta tới đó thôi."
Lúc anh Hải lên xe tôi liền đẩy Ngọc Thái đang ôm eo của tôi ra: