• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù chỉ là đóng giả người yêu của Đại Dương nhưng tôi rất hồi hộp. Lúc anh ta đẩy cửa xuống xe tôi kéo giật anh ta lại:

“Từ từ đã, tôi run quái"

Đại Dương đóng cửa lại rồi quay sang nhìn tôi:

"Em thấy không, em lại xưng hô sai rồi. Lát nữa em mà còn quên như vậy là không được đâu đấy."

"Cũng tại em lo lắng quá." "Bố mẹ của anh có biết anh làm nghề gì không?” "Biết."

"Anh đừng nói em là khách hàng của anh nên chúng ta quen nhau đấy nhé."

"Anh biết rồi."

"Nếu bố mẹ anh có hỏi anh em làm nghề gì thì anh nói em làm nhân viên bán hàng của hãng xe X là được."

"Anh biết rồi."

"Nói chung những gì anh biết về em anh đều có thể nói với bố mẹ anh, chỉ riêng chuyện chúng ta gặp nhau như thế nào anh đừng cho họ biết là được."

"Anh biết rồi."

"Sao anh chỉ nói mỗi câu anh biết rồi thế?"

Đại Dương xoa đầu của tôi cười nói:

"Gia đình anh ít người, ai cũng hiền lành và vui tính, em không cần căng thẳng như vậy đâu. Chúng ta vào nhà thôi."

"Nhà anh giàu như thế sao anh lại làm nghề trai bao vậy?"

Câu hỏi đột ngột của tôi khiến Đại Dương khựng lại động tác mở cửa xe, anh quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi:

“Theo em thì vì sao?"

"Theo em chắc chẳn anh làm trai bao không phải vì tiền rồi.

"Đúng vậy" "Không phải làm vì tiền thì anh làm vì cái gì?"

"Em tự tìm hiểu xem anh làm trai bao vì mục đích gì đi, còn bây giờ chúng ta vào nhà thôi. Chắc mọi người đang đợi chúng ta rồi đó."

Đại Dương không nói chuyện với tôi nữa mà xuống xe sau đó anh vòng qua mở cửa cho tôi rồi anh mới mở cốp xe lấy giỏ trái cây.



Một tay Đại Dương cầm giỏ trái cây, một tay anh ta năm chặt lấy tay tôi. Lúc đi tới cửa phòng khách anh ta còn cẩn thận cúi xuống thay dép đi trong nhà cho tôi nữa. Cũng may không có ai nhìn thấy.

Phòng khách căn biệt thự nhà Đại Dương rất rộng được. trang trí theo phong cách hiện đại pha lẫn cổ điển.

Tôi bị ấn tượng bởi các tủ kính trưng bày những cổ vật vô cùng giá trị trong phòng khách. Nhìn vào những đồ vật này tôi hiểu tại sao gia đình Đại Dương giàu như vậy bởi vì bố mẹ tôi cũng kinh doanh đồ cổ nên tôi biết giá trị của các món đồ trong tủ.

"Những đồ cổ này là của bố mẹ anh hay của ai?"

"Của bố mẹ anh."

Tôi ghé sát vào tai Đại Dương nói nhỏ:

"Anh chỉ cần xin bố mẹ anh một món này đi bán là đủ tiền tiêu xài trong nhiều năm, việc gì anh phải đi làm cái nghề bị xã hội ruồng rẫy, lên án như vậy?"

"Hay lát nữa em xin bố mẹ dùm anh nhé!"

Tôi thúc nhẹ vào eo Đại Dương một cái.

Vừa lúc này tôi thấy có một người phụ nữ và một người đàn ông trung niên đi ra từ thang máy.

Đại Dương nói nhỏ với tôi: "Bố mẹ của anh đó." Sau đó anh ta quay sang chào bố mẹ anh ta bằng giọng điệu rất hào hứng giống như: "Con chào bố mẹ."

"Cháu chào hai bác ạ."

Nhìn thấy tôi bố mẹ của Đại Dương cười niềm nở.

"Cháu tới chơi đấy à?"

Tôi cầm giỏ trái cây đưa cho mẹ của Đại Dương:

"Cháu tới chơi mua ít trái cây biếu hai bác ạ!"

Mẹ của Đại Dương nhận giỏ trái cây của tôi nói:

"Cháu tới chơi là hai bác vui rồi, không cần mua quà cáp làm gì?"

Bà đặt trái cây xuống bàn rồi chỉ xuống ghế sô pha nói tiếp:

"Cháu ngồi chơi uống nước."

Tôi rón rén ngồi xuống bên cạnh Đại Dương. Anh ta nắm chặt tay tôi nói với bố mẹ của mình:

"Theo yêu cầu của bố mẹ thì hôm nay con dẫn bạn gái của con về ra mắt bố mẹ đây. Em ấy tên Giang ạ."

Mẹ của Đại Dương cười tít cả mắt:

"Cháu có thể gọi tên của bác là bác Lệ, còn tên bác trai là bác Hải."

Ông Ngọc Hải nãy giờ im lặng giờ mới lên tiếng: "Cháu làm nghề gì?" "Dạ cháu làm nhân viên bán hàng của hãng xe X ạ!"

"Quê cháu ở đâu?"

"Dạ quê cháu ở thành phố Hải Phòng, còn cháu thuê trọ căn hộ bên tòa nhà G2 ở cùng bạn ạ!"

"Ừ, chỗ cháu ở hay chỗ làm đều gần đây. Có thời gian rảnh rỗi thì tới chơi với bác gái cho vui."

"Dạ vâng ạI" Bà Mỹ Lệ lại tiếp lời: "Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Dạ năm nay cháu hai tư tuổi. Cháu ra trường đi làm được một năm rồi ạ!"

"Nhìn cháu bác cứ nghĩ cháu mới mười mấy tuổi đang còn đi học cơ. Nếu hai tư tuổi thì cũng khá lớn rồi, thắng Dương nhà bác cũng vậy, hai đứa đi xem được ngày thì cưới luôn đi."

"Bọn con đang còn tìm hiểu nhau mà mẹ cứ nóng vội. Không biết chừng sau ngày hôm nay thăm nhà mình Giang chê không thèm lấy con nữa thì sao?"



"Con đó sắp ba mươi tuổi tới nơi rồi mà còn ăn nói như trẻ con, vừa yêu nhau lại nói đến chia tay là thế nào?"

Bà Mỹ Lệ quay sang nói với tôi:

"Cháu đừng để bụng thằng Dương nhà bác nhé, nó gần ba mươi tuổi đầu mà chưa từng yêu đương gì nên không có kinh nghiệm chiều phụ nữ. Nếu nó mà bắt nạt cháu thì cứ nói với bác để bác xử lý ni

"Em thấy không, mẹ anh chưa gì đã thiên vị em như thế rồi

"Con dẫn bé Giang đi thăm nhà đi, để mẹ vào bếp xem cô Hà nấu ăn xong chưa."

Kỳ thực tôi và Đại Dương chỉ là đóng giả yêu nhau nên tôi không muốn tìm hiểu sâu về gia đình anh ta cũng như những gì liên quan đến anh ta. Tuy nhiên nếu tôi còn ngồi lại đây nói chuyện với bố mẹ của anh ta thì tôi không biết sẽ trụ được bao lâu nữa vì vậy tôi cũng đứng dậy theo anh ta đi thăm nhà.

Đại Dương dẫn tôi đi tới thang máy thì quay sang hỏi tôi: "Em sợ à?”

Tôi gật đầu rồi giơ hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi cho Đại Dương xem:

"Anh dẫn tôi vào phòng nào đó núp tạm đi, lát tới giờ ăn tôi ra mặt là được rồi. Anh hãy để đặc ân đi thăm nhà anh cho

người anh yêu thực sự của anh sau này."

Đại Dương đơ người nhìn tôi một lúc sau đó mới lên tiếng:

"Em lại xưng hô sai rồi. Nếu em còn xưng tôi với anh nữa là anh phạt đấy."

"Anh dám?” "Em nhắc lại từ tôi với anh một lần nữa thì biết ngay." "Tôi."

Đại Dương không nói hai lời trực tiếp cúi xuống hôn lên môi tôi:

"Cứ một lần xưng tôi là một nụ hôn."

Nói rồi anh ta kéo tôi vào thang máy.

Lúc đầu tôi xưng hô tôi với Đại Dương là vì tôi quên mất chúng tôi đang đóng giả người yêu của anh ta trong nhà của anh ta. Còn lúc sau là tôi cố ý xưng tôi xem hình thức anh ta phạt là gì. Không ngờ anh ta dám đè tôi ra hôn. Tôi tức giận quát lên với anh ta.

"Anh làm vậy nhỡ có ai nhìn thấy thì làm sao?"

"Người yêu của anh anh muốn hôn thì hôn, liên quan gì tới ai mà làm sao với làm trăng?"

Nghe anh ta nói tôi trừng mắt nhìn anh ta cao giọng: "Anh nên nhớ tôi với anh chỉ là đang đóng giả thôi đấy."

Tiếp tục một nụ hôn nữa đáp xuống môi của tôi.

Lần này tôi giận Đại Dương nên không thèm nói chuyện với anh ta nữa.

Anh ta dẫn tôi lên một căn phòng năm ở tầng ba. Từ ban công của căn phòng này có thể nhìn thấy rất rõ vị trí căn phòng của tôi.

"Em uống nước đi."

Đại Dương đưa cho tôi một ly nước nhưng tôi không cầm mà đứng xoay lưng lại với anh ta. Anh ta đặt ly nước xuống bàn rồi bất ngờ đi tới ôm lấy tôi từ phía sau.

Tôi định hét lên với anh ta thì anh ta nói nhỏ vào tai tôi:

"Vị trí này có gắn camera an ninh, nếu em giận anh chúng ta sẽ bị lộ đấy."

Tôi biết chúng tôi chỉ là đang đóng giả nhưng cái ôm của anh ta lại một lần nữa khiến tim tôi đập loạn nhịp. Trong vòng tay của anh ta tôi không còn cảm giác lo lắng sợ hãi nữa mà thay vào đó là một cảm giác an toàn, ấm áp. Anh ta nói lý do như vậy tôi cũng không đẩy anh ta ra mà đứng im để mặc anh ta ôm. Một lúc sau tôi lại nghe anh ta nói:

"Anh chỉ muốn mọi người nhìn vào sẽ thấy chúng ta yêu thương nhau thực sự. Hôm sau về nhà em cũng vậy, anh sẽ cố gắng đóng tròn vai của mình để em không thất vọng."

"Em biết rồi."

Thấy tôi không còn giận Đại Dương chuyển sang chủ đề khác:



"Em từng yêu chưa?"

"Rồi. Mối tình đầu của em kéo dài hơn bốn năm và ngày kết thúc là ngày em gặp anh. Còn anh?"

"Anh chưa từng."

"Có lẽ do nghề nghiệp của anh, khó ai có thể chấp nhận người yêu của mình lại làm nghề trai bao cả."

"Em có thể tiết lộ lý do vì sao em và người yêu của em chia tay không?”

"Hơn bốn năm em yêu anh ta một lòng một dạ, kết quả lại chứng kiến anh ta ngủ với một cô gái khác. Nếu là anh anh sẽ làm thế nào?"

"Và em đã tìm đến anh vì lý do đó?"

"Anh ta nói em hãy để dành lần đầu cho đêm tân hôn còn anh ta thì ăn ở với người khác và trong phút bốc đồng vì men rượu em đã gọi anh."

"Hiện tại em và anh chàng thế nào?"

"Bọn em chia tay rồi."

"Em có hối hận vì quyết định quan hệ với anh buổi tối hôm đó không?"

Tôi chưa kịp trả lời Đại Dương thì có người gọi cửa:

"Mời cậu chủ xuống dưới ăn tối ạ!"

Tôi và Đại Dương nhanh chóng đi xuống phòng ăn. Một bàn tiệc thịnh soạn đã dọn sẵn. Ông Ngọc Hải và bà Mỹ Lệ đã ngồi sẵn ở đó.

"Cháu nhanh ngồi vào đi."

"Dạ vâng."

Đại Dương kéo ghế cho tôi ngồi xuống đối diện với Ông Ngọc Hải và bà Mỹ Lệ sau đó anh ta cũng ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Em con đâu ạ?”

"Cô Hà lên gọi rồi, chắc nó xuống ngay thôi."

Bà Mỹ Lệ vừa dứt lời thì ánh mắt của bà hướng về phía phòng khách nói:

"Con nhanh vào đi, hôm nay anh trai của con dẫn cả người yêu tới chơi để chào đón con về nước nữa đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK