Đường Hinh Duyệt kết thúc công việc ở bệnh viện cũng đã sáu giờ tối. Cô lái xe về siêu thị gần nhà mua một ít nguyên liệu nấu ăn sau đó mới lái xe về chung cư.
Cô thay một bộ trang phục thoải mái hơn, đeo tạp dề chuẩn bị vào bếp nấu ăn thì Phó Dịch Thần gọi điện thoại cho cô. Đường Hinh Duyệt đặt điện thoại ở cái giá đỡ, vừa sơ chế nguyên liệu vừa nói chuyện điện thoại với anh.
“Em nghe.”
“Bạn gái anh đang làm gì thế?”
“Em vừa ở bệnh viện vừa, đang chuẩn bị nấu ăn. Anh đã ăn gì chưa?”
Phó Dịch Thần gật đầu: “Anh ăn rồi.”
Đường Hinh Duyệt như nhớ ra gì đó liền cất giọng hỏi: “À, anh đi công tác bao lâu thế?”
“Ba ngày.” Phó Dịch Thần đáp.
“Vâng, lúc về em sẽ ra sân bay đón anh.”
“Ừ.”
“Hôm nay thế nào, công việc vẫn ổn chứ?” Phó Dịch Thần hỏi tiếp.
“Vẫn ổn.”
“Đang nấu gì thế?”
Đường Hinh Duyệt vừa chuẩn bị thức ăn vừa đáp: “Nấu canh với kho thịt thôi.”
“Sao không về nhà chính dùng cơm mà lại về đây nấu?”
“Em thích.” Đường Hinh Duyệt vui vẻ đáp.
“Được rồi, anh tắt máy cho em nấu ăn. Lát sẽ gọi lại cho anh nhé?” Đường Hinh Duyệt nói tiếp.
“Ừ. Em nấu rồi ăn cơm sớm đi.”
“Dạ.”
Đường Hinh Duyệt tắt điện thoại bỏ sang một bên, tập trung chuẩn bị bữa tối. Tay nghề nấu ăn của cô vẫn đủ để có thể chuẩn bị một bữa ăn đơn giản, nếu so với Phó Dịch Thần chắc chắn cô sẽ không nấu ngon bằng anh.
Nấu xong, Đường Hinh Duyệt bày biện thức ăn ra bàn rồi dùng bữa tối. Cảm giác tự bày biện ra nấu ăn rồi dùng bữa một mình có vẻ khá lạ lẫm với cô.
Bên kia, Phó Dịch Thần sau khi kết thúc cuộc gọi với Đường Hinh Duyệt thì cũng bắt tay vào xử lý công việc. Anh cần phải xem qua các dự án cũng như tình hình ở đây để nắm bắt được cơ hội kinh doanh của Quân Thần khi đầu tư sang đây.
Đường Hinh Duyệt ăn cơm tối xong liền tẩy trang sau đó chuẩn bị quần áo đi tắm. Cô sấy khô tóc xong thì mới lên giường nghỉ ngơi.
Cô lướt điện thoại một hồi sau đó dừng ở tên của anh, chần chừ một lúc thì Đường Hinh Duyệt quyết định video call cho anh.
Rất nhanh đầu dây bên kia đã có người nghe máy. Phó Dịch Thần hình như vẫn còn đang xử lý công việc, thấy cuộc gọi của cô liền nhấc máy.
“Anh đây.”
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy anh vẫn đang làm việc liền lên tiếng hỏi: “Anh vẫn còn đang làm việc sao?”
“Ừ, anh xem lại tài liệu cho cuộc đàm phán ngày mai.”
“Em xong việc rồi sao?”
“Dạ. Em đang rà soát lại các cuộc giao dịch trước đây của ba và Phùng Thiệu Phong, hy vọng sẽ tìm được ít manh mối, nếu không em không biết bắt đầu từ đâu.”
“Ừm.”
Đường Hinh Duyệt không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Phó Dịch Thần làm việc. Phó Dịch Thần không thấy cô nói chuyện, ngẩn đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô dán lên người anh.
“Sao thế?”
“Nhìn anh làm việc thôi, không sao cả. Anh cứ làm việc đi, đừng để ý đến em.”
Phó Dịch Thần nghe cô nói liền nhíu mày khó chịu: “Em đùa anh đấy à, em gọi đến lại bảo anh đừng để ý đến em. Đường Hinh Duyệt, lời này của em là ý gì thế hả?”
“Tự nhiên nhớ anh quá… Ước gì anh đang ở đây lúc này nhỉ.” Đường Hinh Duyệt buộc miệng lên tiếng, giọng cô càng lúc càng nhỏ dần, nửa muốn anh nghe thấy nửa lại không muốn anh nghe được những lời vừa rồi. Tiên Hiệp Hay
Đường Hinh Duyệt thấy anh vẫn cặm cụi bấm máy tính, trong lòng thầm nghĩ chắc anh chưa nghe được gì.
“Anh làm việc rồi nghỉ sớm đi nhé.”
“Ừ. Em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ngoan, anh xử lý xong công việc sẽ ngay lập tức trở về ôm em, không cần phải ước.”
Những lời của Đường Hinh Duyệt vừa rồi đương nhiên anh đã nghe không xót một chữ nào.
“Em biết rồi.”
“Ngoan.”
Phó Dịch Thần nói với cô vài câu liền tắt điện thoại cho cô nghỉ ngơi, còn mình thì tiếp tục xử lý nốt phần công việc còn đang dở dang.
Hôm sau, Yến Giang và Đường Hinh Duyệt đều không có ca trực tại bệnh viện nên cả hai quyết định ‘hẹn hò’ cà phê cùng nhau tán gẫu.
Đường Hinh Duyệt thức dậy từ rất sớm, cô đánh răng rửa mặt, trang điểm nhẹ một chút, thêm một chút son môi cho gương mặt thêm phần tươi tắn rồi vui vẻ cầm lấy chìa khóa và túi xách ra khỏi nhà.
“Con ra ngoài với Yến Giang, chắc sẽ dùng bữa bên ngoài luôn nên ba mẹ không cần đợi con đâu ạ.”
“Ừ con lái xe cẩn thận đó.”
“Vâng con biết rồi, con đi đây nha ba mẹ.”
“Ừ.”
Đường Hinh Duyệt chào tạm biệt ba mẹ mình liền lái xe đến đón Yến Giang. Bác sĩ Yến cũng đã chuẩn bị xong, cả hai chọn cho mình một quán cà phê yên tĩnh để tâm sự.
Quả thật, dù công tác cùng một bệnh viện nhưng lịch trình làm việc cả hai khác nhau cộng thêm công việc quá bận rộn nên cả hai có rất ít thời gian cùng nhau đi cà phê, mua sắm để tán gẫu.
Cả hai chọn cho mình một quán cà phê yên tĩnh, thêm hai ly cà phê nữa là đủ cho cả hai tâm tình.
Đường Hinh Duyệt vừa vào quán, chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại trong túi xách cô liền reo lên. Cô lấy điện thoại ra xem, là Phó Dịch Thần gọi điện thoại đến.
Đường Hinh Duyệt nghe điện thoại, cô mở camera điện thoại lên cho anh xem: “Em đây.”
Phó Dịch Thần thấy cô đang ở bên ngoài liền cất giọng: “Em đang ở ngoài à?”
“Vâng, hôm nay em với Yến Giang nghỉ ca nên ra ngoài đi dạo một chút.”
“Anh gọi em có chuyện gì không?” Đường Hinh Duyệt hỏi tiếp.
Phó Dịch Thần không ngại cô đang ở bên ngoài, cũng chẳng cần biết người bạn thân kia của cô có nghe thấy hay không, tỉnh bơ lên tiếng trả lời: “Nhớ em nên muốn gọi gặp em một chút thôi.”
“Này, em đang ở ngoài đấy.”
“Thì làm sao? Bạn gái anh thì anh nhớ, ai cản được.”
“Nhớ em à?”
“Ừ, rất nhớ.”
“Nhớ thì xong việc bay về đây em cho anh gặp em nhá.”
Phó Dịch Thần nhoẻn miệng cười: “Nhất trí.”
“Em đi chơi vui nhé, lái xe cẩn thận. Khi nào về nhắn tin cho anh biết nhé.”
Đường Hinh Duyệt nổi hứng muốn trêu chọc anh: “Thế em gọi anh có được không?”
“Miễn là em thích.”
“Được rồi, anh làm việc đi.”
“Yêu em.”
Yến Giang chứng kiến một màn tình cảm vừa rồi của Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần liền bĩu môi lên tiếng: “Cậu hẹn tớ ra đây để cho tớ ăn cơm chó đấy à? Vẫn chưa tới giờ cơm trưa cơ mà.”
Đường Hinh Duyệt cười cười lên tiếng đáp: “Tớ cũng không biết anh ấy sẽ gọi vào giờ này mà.”
“Đúng là yêu đương vào ai cũng khác nhỉ?”
“Được rồi, lát tớ mời cậu cơm trưa xem như chuộc lỗi lầm khi đã lỡ làm con tim cô đơn của cậu tổn thương nhé.”
“Này, ý cậu là chê tớ ế đúng không?”
“Không. Cậu không ế, chỉ là đang tìm người tử tế để yêu.”
“Đường Hinh Duyệt, cậu được lắm.”