Lễ cưới kết thúc, các vị quan khách cũng ra về gần hết. Đường phu nhân căn dặn Đường Hinh Duyệt một vài điều rồi mới ra xe trở về Đường gia.
“Hai đứa phải sống thật hạnh phúc đấy, có chuyện gì cũng phải ngồi lại bảo ban nhau biết chưa.”
“Con biết rồi, ba mẹ yên tâm nhé.”
Hoàng Dịch Dương lái xe đưa Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần về biệt thự riêng. Đương nhiên, Phó phu nhân luôn muốn hai người họ có không gian riêng cho nhau nên Đường Hinh Duyệt cũng không cần phải về nhà họ Phó để làm dâu, và Phó phu nhân đương nhiên vui vẻ đồng ý về chuyện này bởi tư tưởng của bà rất hiện đại, không hề bắt ép con dâu chuyện gì cả.
Tiếp khách uống rượu liên tục, người Phó Dịch Thần cũng đã ngà ngà say, cả người nồng nặc toàn rượu là rượu. Trên đường trở về biệt thự, Phó Dịch Thần liên tục dựa vào người Đường Hinh Duyệt. Cô cũng không hề ghét bỏ mà ngồi im cho anh tựa vào, còn đưa tay ôm lấy người anh.
Chiếc siêu xe rẽ vào bên trong biệt thự. Một mình Đường Hinh Duyệt đương nhiên không đủ sức để đỡ người Phó Dịch Thần vào bên trong.
“Dịch Dương.” Đường Hinh Duyệt khẽ gọi.
“Có chuyện gì thưa thiếu phu nhân.”
“Cậu giúp tôi một tay đưa anh ấy lên phòng với.”
“Dạ được ạ.”
Hoàng Dịch Dương nhanh chóng đỡ người Phó Dịch Thần lên phòng. Đường Hinh Duyệt cũng lẽo đẽo cầm lấy chiếc áo vest của anh đi sát theo phía sau lưng của hai người.
Nhìn Phó Dịch Thần dược đặt nằm ngay ngắn trên giường, Đường Hinh Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn cậu nhé.”
“Thiếu phu nhân không cần khách sáo.”
“Tôi về trước.”
Hoàng Dịch Dương nói xong liền nhanh chóng lái xe rời đi. Đường Hinh Duyệt xuống nhà pha cho Phó Dịch Thần một ly nước giải rượu rồi lại dùng tấm khăn lớn lau sơ qua người cho anh, động tác cực kỳ nhẹ nhàng như thể sợ anh sẽ thức giấc.
Đường Hinh Duyệt định đưa tay lật người anh lại để lau phía sau thì đột nhiên có một lực tay kéo cô ngã xuống giường, một thân hình cao lớn áp lên người Đường Hinh Duyệt.
“Á…”
“Em la cái gì chứ? Hửm?”
“Anh làm cái gì đấy? Mau xuống khỏi người em, nặng chết đi được.”
“Nặng? Sao lúc anh làm em sướng em không chê anh nặng, bây giờ không cần nữa lại sang lật lọng chê nặng.”
“Ăn nói xằng bậy.”
“Sao nào? Anh nói trúng tim đen nên giận?”
“Em mới không có. Hôm nay em rất mệt, anh mau đi xuống.”
“Ngoan, hôn anh một cái anh lập tức cho em đi ngủ.”
Thấy Đường Hinh Duyệt vẫn chần chừ, Phó Dịch Thần liền lên tiếng: “Thế nào? Hay là muốn cùng anh…”
Đường Hinh Duyệt gấp gáp cắt ngang lời anh nói: “Hôn, em hôn mà. Anh đừng có manh động.”
“Nào, ở đây.” Phó Dịch Thần đưa tay chỉ vào môi mình.
Đường Hinh Duyệt dù muốn dù không vẫn phải ngoan ngoãn làm theo. Cô đặt môi mình lên môi anh, nhẹ nhàng hôn lấy.
Cứ ngỡ như vậy sẽ được anh tha cho đi ngủ nhưng cô đã nhầm. Phó Dịch Thần vốn dĩ không hề có ý định tha cho cô. Anh trực tiếp áp môi xuống hôn lấy môi cô, nhân lúc cô không để ý liền đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng cô mà càng quấy.
Đường Hinh Duyệt bị anh tấn công bất ngờ nên không phản xạ kịp, cứ như vậy để anh làm càng trên người cô.
Phó Dịch Thần đặt người cô xuống bên cạnh, hai tay anh nhanh chóng cởi quần áo của cả hai. Cả người Đường Hinh Duyệt trần trụi trước mắt anh. Ánh mắt Phó Dịch Thần dán chặt trên người cô, đôi mắt đã nhuốm màu dục vọng, giọng cũng khàn khàn đi trông thấy.
“Vợ… anh muốn. Vợ chiều anh nhé.”
Đường Hinh Duyệt bị cái giọng điệu nũng nịu của anh làm cho tan chảy, ý định phản kháng cũng chẳng còn.
“Anh đã cởi đồ em không còn mảnh vải che thân còn hỏi câu này được à? Em nói không anh có mặc quần áo lại cho em không?”
“Em đoán xem?”
Dứt câu, Phó Dịch Thần đưa tay tách hai chân cô ra, trực tiếp đem cự vật cho vào bên trong Đường Hinh Duyệt, từ từ chuyển động.
Đường Hinh Duyệt được anh lấp đầy liền khẽ rên lên một tiếng: “Ưm…”
Phó Dịch Thần ghé sát vào tai cô, giọng trầm thấp lên tiếng dụ dỗ: “Ngoan, gọi một tiếng chồng xem nào.”
Phó Dịch Thần vừa nói bên dưới lại cố tình gia tăng lực đạo khiến Đường Hinh Duyệt không chịu được mà liên tục phát ra những tiếng rên rỉ yêu kiều.
“Chồng… chồng… anh chậm chút…”
Trước sự tấn công liên tục và dồn dập từ Phó Dịch Thần, Đường Hinh Duyệt hai tay bấu chặt lấy ga giường, chịu đựng từng đợt va chạm của anh.
Phó Dịch Thần bất ngờ lật người lại, thành công để Đường Hinh Duyệt ngồi trên người anh. Cả bộ ngực đẫy đà của cô phơi bày trước mắt anh khiến cô ngại ngùng, xấu hổ không thôi.
Đường Hinh Duyệt theo phản xạ mà đưa hai tay che lấy đôi gò bồng nhưng liền bị Phó Dịch Thần đưa tay ngăn lại.
“Anh…”
“Chúng ta đã là vợ chồng rồi, em còn ngại cái gì chứ. Có cái gì mà anh chưa từng nhìn thấy, chưa từng sờ qua cơ chứ?”
“Nhưng mà…”
“Ngoan, đừng che. Anh muốn nhìn.”
“Em tự động đi xem nào.”
Tư thế này khiến cho anh đi vào rất sâu bên trong cô. Nhất thời khiến Đường Hinh Duyệt cảm thấy phần bụng dưới của mình hơi trướng lên, trông có vẻ rất khó chịu.
Thấy Đường Hinh Duyệt cứ chần chờ mãi không chịu cử động, bên dưới lại co thắt liên tục khiến Phó Dịch Thần khó chịu vô cùng, anh như bị cô bức đến sắp phát điên lên được. Phó Dịch Thần mất kiên nhẫn mà đưa tay giữ lấy thăng lưng cô, từ từ chuyển động.
Qua một lúc, cơn xấu hổ của cô cũng dần tan biến mất. Cả hai chìm đắm trong khoái cảm, Đường Hinh Duyệt cũng nhanh chóng bắt nhịp, phối hợp nhịp nhàng cùng anh.
Mỗi lúc Phó Dịch Thần không kiểm soát được mà liên tục đâm mạnh vào người Đường Hinh Duyệt khiến cô không chịu nổi mà bấu chặt lấy người anh, để lại những dấu vết vô cùng bắt mắt.
“Ưm…”
Khoái cảm ập đến, cả hai chìm đắm trong sự đê mê dục vọng mà đối phương mang lại. Đêm nay là đêm tân hôn của cả hai, dù bấy nhiêu là chẳng thể nào thỏa mãn cơn ham muốn của Phó Dịch Thần nhưng lễ cưới diễn ra cả ngày, Đường Hinh Duyệt cũng đã thấm mệt, chỉ mới qua một hiệp nhưng trông cô chẳng còn chút sức lực nào.
“Vợ…” Phó Dịch Thần cất giọng nỉ non.
“Hôm khác em bù cho anh nhé. Hôm nay em thật sự rất mệt.”
“Anh biết. Anh đưa em đi tắm nhé.”
“Dạ.”
Phó Dịch Thần xuống giường, cẩn thận bế Đường Hinh Duyệt đi tắm. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn rúc vào người anh, Phó Dịch Thần lại thêm phần yêu thương người con gái bé nhỏ này.