Vị bác sĩ đương nhiên rất nhiệt tình giảng giải cho Phó Dịch Thần hiểu. Làm nghề bao nhiêu năm, hiếm lắm ông mới bắt gặp được một trường hợp có một ông chồng chăm chú lắng nghe tường tận mọi thứ như Phó Dịch Thần.
“Cậu cứ làm theo những gì tôi dặn là được, nhớ đưa cô ấy đi khám định kỳ.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Kể từ khi biết Đường Hinh Duyệt mang thai, không chỉ Phó Dịch Thần mà ba mẹ hai bên cũng hết mực chiều chuộng cô. Đồ ăn hằng ngày của Đường Hinh Duyệt cũng được Phó Dịch Thần và hai mẹ thay phiên nhau chuẩn bị vì tình trạng ốm nghén của cô rất nặng nên đồ ăn của cô cũng cần được làm một cách tỉ mỉ để khử bớt đi mùi thức ăn.
Phó Dịch Thần luôn dành thời gian cho Đường Hinh Duyệt, anh cũng sắp xếp công việc để có thể về nhà sớm với cô.
“Vợ ơi.”
Đường Hinh Duyệt đang ngồi ở phòng khách, nghe giọng Phó Dịch Thần liền quăng điều khiển ti vi sang một bên, trực tiếp ôm lấy anh.
“Anh về sớm thế ạ? Có mệt lắm không?”
“Không mệt. Sau này anh sẽ tan ca sớm để còn về nhà làm một người chồng, một người cha tốt chứ.”
Phó Dịch Thần cúi thấp người xuống hôn lấy bụng cô, giọng cực kỳ dịu dàng hỏi: “Hai mẹ con ở nhà có nhớ ba không?”
“Nhớ chứ.”
“Ôm nào.” Phó Dịch Thần dang hai tay đợi sẵn.
Đường Hinh Duyệt lập tức sà vào lòng anh, cả ngày cô chỉ đợi giây phút này để được vùi vào lòng anh mà nũng nịu.
Cuộc sống của cô và Phó Dịch Thần tương đối êm đẹp. Nhưng lúc nào cũng vậy, trước khi giông bão xảy ra thì bầu trời lúc nào cũng bình yên.
Tại khu biên giới quốc gia, Ân Tố Nhi sau khi bị người của Hắc Long tra tấn rồi quẳng sang biên giới, chuỗi ngày của cô ta sau đó cực kỳ khó khăn, sống dở chết dở, cái mạng quèn của cô xém chút cũng chẳng giữ được khi liên tục bị người của Hắc Long đuổi cùng giết tận.
Nhưng cái mà Phó Dịch Thần không ngờ đến chính là Ân Tố Nhi lại tìm đến Lạc Thiên để cầu cứu. Ân Tố Nhi được Lạc Thiên cứu vớt trong một lần bị người của Hắc Long truy sát. Lòng hận thù của cô ta đối với Đường Hinh Duyệt và người của Hắc Long ngày càng lớn, cô ta quyết định đầu quân về Lạc Thiên, tìm một chỗ để tránh sự truy sát và tìm cơ hội để trả thù Đường Hinh Duyệt.
[…]
Quay ngược về khoảng thời gian trước.
Đám người của Lạc Thiên bắt gặp hình ảnh Ân Tố Nhi trốn chui trốn lủi ở các khu ổ chuột ở biên giới trong sự đuổi cùng giết tận của đám người của Phó Dịch Thần, hắn ta cho người ra tay giúp đỡ Ân Tố Nhi.
Hắn ta nhìn dáng vẻ nhớt nhác của Ân Tố Nhi, khác hẳn dáng vẻ cao ngạo khi vẫn còn ở Hắc Long, thái độ hắn ta cũng khinh bỉ ra mặt.
“Không ngờ cô cũng có ngày hôm nay.”
“Phó Dịch Thần đối xử với thuộc hạ của mình tệ như vậy à?”
Ân Tố Nhi hất tay đám thuộc hạ của Lạc Thiên đang giữ người cô ra, thái độ vẫn kiêu căng như thường ngày: “Muốn nói gì?”
“Sao? Đám người Phó Dịch Thần đối xử với cô tệ như vậy mà cô vẫn có ý định về đó à? Chi bằng đầu quân về Lạc Thiên, ông đây nhấc định sẽ không bạc đãi cô em.”
“Anh lấy cái gì ra để đảm bảo?”
“Cô xem bộ dạng của cô bây giờ đi, còn đòi ra điều kiện với tôi á? Có chỗ cho cô dung thân đã là may mắn lắm rồi còn đòi hỏi à. Cô nghĩ cô còn như xưa sao?”
“Nếu muốn trả thù Phó Dịch Thần thì cứ đến tìm tôi, tôi rất sẵn lòng.”
Dứt câu, Lạc Thiên cùng đám thuộc hạ của hắn liền khỏi đi.
“Đợi đã.”
“Sao? Suy nghĩ xong chưa?”
“Tôi đồng ý nhưng Đường Hinh Duyệt phải do chính tay tôi lấy mạng cô ta.”
“Không thành vấn đề.”
Cứ như vậy, Ân Tố Nhi dần dần trở thành thuộc hạ dưới trướng của Lạc Thiên. Thời gian đầu, Lạc Thiên vẫn chưa tin dùng Ân Tố Nhi, chẳng hề để tâm đến sự tồn tại của cô ta ở địa bàn của hắn ta. Nhưng lâu dần, khả năng của cô ta đã được chứng minh, Ân Tố Nhi trực tiếp ra tay để dành lấy một số địa bàn ở khu biên giới cho Lạc Thiên thì hắn ta mới thay đổi cách nhìn của mình về Ân Tố Nhi.
Lạc Thiên nhìn thấy số lượng địa bàn do Ân Tố Nhi đem về thì không khỏi cảm thán: “Đúng là cánh tay đắc lực của Phó Dịch Thần có khác. Thân thủ đúng là không thể xem thường nhỉ.”
“Tôi không còn là người của Hắc Long.” Ân Tố Nhi trực tiếp phủ bỏ mọi ân tình đối với Hắc Long và Phó Dịch Thần.
“Đương nhiên, từ nay cô đã là người của Lạc Thiên.”
Kể từ lúc bị Phó Dịch Thần quẳng sang biên giới, chưa một giây phút giây nào cô ta ngừng nghe ngóng tin tức về Hắc Long, trong lòng vẫn luôn nhen nhóm ý định trả thù Phó Dịch Thần và Đường Hinh Duyệt. Đặc biệt khi nghe tin Đường Hinh Duyệt có thai, cô ta lại càng căm ghét Đường Hinh Duyệt.
“Đường Hinh Duyệt, dựa vào đâu mà những thứ của tôi đều thuộc về cô chứ.”
“Cô cứ đợi đó, những gì thuộc về tôi, nhất định tôi sẽ lấy lại không thiếu thứ gì. Cứ chờ đó.”
Ân Tố Nhi liên tục nghe ngóng tin tức về hai người, trong lòng cô ta vẫn luôn tìm một thời cơ thích hợp để trở về thủ đô trả lại những gì mà bọn họ gây ra cho cô.
Có được lòng tin của Lạc Thiên, Ân Tố Nhi dùng danh nghĩa của anh ta để điều tra về hành động của Hắc Long. Cô ta cũng liên tục tập luyện, cái ngày mà cô hiên ngang rời khỏi cái khu thấp kém này để trở về thủ đô sẽ không còn xa nữa.
Ân Tố Nhi bấu chặt tấm hình của Phó Dịch Thần và Đường Hinh Duyệt trong tay, giọng điệu chứa đựng đầy rẫy sự căm phẫn: “ Các người cứ đợi đó, những gì các người gây ra cho tôi, Ân Tố Nhi này nhất định lấy lại gấp đôi. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.”