Cứ dây dưa mãi như thế này không phải là cách hay, nó vừa khiến cô mất sức vừa bị Ân Tố Nhi nắm bắt được cơ hội để ra tay. Đường Hinh Duyệt xé một mảnh vải ở vạt áo, buộc chặt miệng vết thương ngăn không cho máu chảy ra nữa.
Vẫn là thái độ kiêu ngạo đó, Ân Tố Nhi nhìn thấy vết thương của Đường Hinh Duyệt không ngừng chảy máu liền lên tiếng chế giễu: “Sao? Nữ chủ nhân của Hắc Long cũng chỉ có như vậy thôi sao?”
Nhân lúc Ân Tố Nhi không để ý, Đường Hinh Duyệt tấn công bất ngờ từ phía sau của cô ta, trực tiếp dùng chân đá bay con dao trong tay cô ta ra xa. Cô dùng lực ở tay chế ngự hai tay Ân Tố Nhi về phía sau, một chân đá vào người Ân Tố Nhi khiến cô ta mất thăng bằng mà ngã nhào xuống đất. Đường Hinh Duyệt nhanh chóng ra tay khiến Ân Tố Nhi không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
“Vị trí nữ chủ nhân của Hắc Long thì Đường Hinh Duyệt tôi không dám chắc. Còn xử lý cái loại ngạo mạn như cô Ân đây thì tôi dư sức.”
Dứt câu, Đường Hinh Duyệt bẻ mạnh hai tay cô ta về phía sau khiến cô ta la hét vì đau đớn. Đường Hinh Duyệt cũng không hề có ý định sẽ lấy mạng Ân Tố Nhi, cô giáng một đòn mạnh vào người Ân Tố Nhi rồi buông tay khiến cô ta lăn vài vòng trên mặt đường.
“Không phải tôi đã cảnh cáo cô rất nhiều rất rồi sao? Đừng có chọc giận tôi. Đường Hinh Duyệt tôi không phải là người dễ dàng để cô ăn hiếp.”
“Cô thắng rồi thì muốn nói gì chả được.” Ân Tố Nhi có vẻ không phục lắm.
“Tôi đã rất nhiều lần nương tay cho cô nhưng chính cô lại thách thức tôi, buộc tôi phải ra tay với cô thì đương nhiên Đường Hinh Duyệt tôi sẽ toại nguyện cho cô rồi.”
“Tôi khinh.”
“Tốt nhất từ nay trở về sau tránh xa tôi càng xa càng tốt nếu cô còn lạng quạng trước mặt tôi thì e là không đơn giản như ngày hôm nay đâu.”
Đường Hinh Duyệt nói xong quay người bỏ đi. Ân Tố Nhi đương nhiên không bao giờ chịu bỏ qua cho cô một cách dễ dàng. Cô ta lấy ra một khẩu súng, nhanh chóng lên cò rồi nhắm thẳng về hướng của Đường Hinh Duyệt chờ đợi thời cơ bóp cò, tiễn Đường Hinh Duyệt lên đường nhưng chưa kịp để cô có cơ hội ra tay thì không biết từ đâu bóng dáng Phó Dịch Thần từ xa đi đến chỗ Ân Tố Nhi, anh giật phăng khẩu súng trong tay cô ta.
“Cô dám bóp cò?”
Ân Tố Nhi nhìn thấy Phó Dịch Thần liền trở nên sợ hãi, miệng lấp bấp: “Lão đại…”
“Cô đây là đang chê mình sống lâu quá rồi có phải không?”
“Lão đại. Tôi…”
Gương mặt Phó Dịch Thần đằng đằng sát khí như thể muốn giết Ân Tố Nhi ngay lập tức.
“Đưa cô ta về Hắc Long.” Phó Dịch Thần quay sang nói với Hoàng Dịch Dương.
“Lão đại, ngài…”
“Định xin cho cô ta?”
“Tôi không dám.”
“Đừng để tôi phải nói lại lần hai.”
“Đã hiểu thưa lão đại.”
Phó Dịch Thần trực tiếp lái xe đưa Đường Hinh Duyệt đến bệnh viện xử lý vết thương. Trên đường đi, anh chỉ chăm chú lái xe, không hề phát ra một tiếng động nào, không khí trên xe yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Đường Hinh Duyệt nhìn dáng vẻ tức giận hiện rõ trên khuôn mặt của anh liền không khỏi rùng mình, sợ hãi. Chưa bao giờ cô thấy anh tức giận như lúc này.
Cô đưa tay khều nhẹ vào người anh nhưng tuyệt nhiên Phó Dịch Thần vẫn không hề có bất kỳ động thái nào dành cho cô, vẫn cứ giữ im lặng tập trung lái xe.
Đường Hinh Duyệt đưa mắt nhìn vết thương, giả vờ kêu đau một tiếng liền thành công thu hút sự chú ý của Phó Dịch Thần.
Phó Dịch Thần nheo mắt nhìn cô, ánh mắt xẹt qua vết thương trên tay Đường Hinh Duyệt, khẽ nhíu mày khó chịu: “Biết đau?”
“Em có phải cục đất đâu mà không biết đau.” Đường Hinh Duyệt hờn dỗi lên tiếng.
“Biết đau sao còn làm?”
“Anh thấy có ai đứng yên cho người ta đánh mình hay không? Em đẹp chứ không có bị ngu.”
“Ừ em thì giỏi rồi.”
Đường Hinh Duyệt lí nhí cất giọng hỏi: “Anh đang giận em?”
“Ý em là anh không nên giận?”
“Xử lý vết thương xong anh sẽ nói chuyện với em sau.” Phó Dịch Thần nói tiếp.
“Thế còn Ân Tố Nhi?”. Truyện Khoa Huyễn
“Em còn quan tâm đến cô ta làm gì?”
“Thì em cũng chỉ hỏi thôi mà, anh khó chịu với em làm gì chứ?”
“Anh không có chịu với em.”
“Anh xem thái độ của anh kìa.”
Phó Dịch Thần lắc đầu ngán ngẩm. Cô nghĩ anh không xót cô sao, cô đau một nhưng anh đau đến mười. Giây phút anh nhìn thấy vết thương trên tay cô, anh như muốn giết chết Ân Tố Nhi ngay lập tức. Nhưng bắt buộc anh phải kiềm chế cơn tức giận lại, anh nhất định sẽ giải quyết mọi thứ ổn thỏa, đương nhiên chuyện này anh nhất quyết không bỏ qua dễ dàng cho Ân Tố Nhi.
Phó Dịch Thần đưa Đường Hinh Duyệt đến bệnh viện trung ương thành phố để xử lý vết thương. Bác sĩ Yến Giang chính là người phụ trách xử lý vết thương cho cô.
Yến Giang nhìn miệng vết thương trên tay Đường Hinh Duyệt không khỏi nhăn mặt: “Hinh Duyệt, cậu đánh nhau đấy à? Sao lại ra nông nổi như thế này chứ?”
“Tớ không sao. Cậu giúp tớ xử lý vết thương nhanh một chút.”
“Được rồi, cậu cố chịu đau một lát.”
Yến Giang sử dụng cồn rửa qua vết thương cho Đường Hinh Duyệt. Vết thương khá sâu và dài hằn rõ trên cánh tay trắng hồng của cô, mỗi khi Yến Giang chạm vào, Đường Hinh Duyệt phải cắn răng chịu đựng cơn đau truyền đến.
Phó Dịch Thần đứng bên cạnh nhìn, tuyệt nhiên không hề có ý định an ủi cô. Anh đứng bên cạnh quan sát vết thương của cô, hẳn là nếu không xử lý cẩn thận thì sẽ để lại một vết sẹo khá lớn trên tay cô.
Yến Giang băng bó vết thương cho Đường Hinh Duyệt: “Xong rồi.”
“Cảm ơn cậu.”
“Ơn nghĩa gì chứ. Về nhà chú ý đừng để vết thương đụng nước, thường xuyên thay băng và bôi thuốc để tránh để lại sẹo.”
“Ừm.”
“Được rồi, cậu ngồi ở đây một lát. Tớ đi lấy thuốc cho cậu.”
Bác sĩ Yến Giang thu dọn dụng cụ y tế sau đó liền rời đi, nhường lại không gian cho Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần nói chuyện.
Đường Hinh Duyệt quay mặt sang hướng khác, giận ngược lại anh.
“Em làm sao?”
“Em không muốn nói chuyện với anh.”
“Em chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
“Ừ, được. Vậy anh không làm phiền đến em nữa. Em muốn như thế nào thì chính là như thế ấy, anh tuyệt đối không quản hay xen vào chuyện của em. Như vậy đã được rồi chứ?”
Từng câu từng chữ của Phó Dịch Thần như đâm thẳng vào tim Đường Hinh Duyệt. Cô không trả lời, trực tiếp nằm quay mặt vào tường.