• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy chỉ là một đoạn đường ngắn và Chu Chi Việt cũng đã im lặng trong suốt quãng đường còn lại, nhưng cơn tức giận trong lòng Hứa Ý vẫn chưa tan.

Mãi cho đến khi xe dừng lại trong bãi đỗ xe hầm của khu Cửu Lý Thanh Giang, Hứa Ý mới vừa tháo dây an toàn vừa bực bội nói: "Sau này anh tự lái xe đi, nếu nhất định phải thay phiên với em thì em đi bộ đi làm về cho xong!"

Mấy trăm mét có chết rét được đâu chứ! Phải sống cho có khí phách, thà cô đi bộ chứ nhất quyết không thèm đi nhờ xe nữa!

Xuống xe, Hứa Ý ném chìa khóa cho Chu Chi Việt, mặt lạnh tanh đi nhanh về phía thang máy.

Đang chờ thang máy, Hứa Ý bỗng nghe thấy giọng nói của Chu Chi Việt từ phía sau: "Thôi được rồi, để anh lái. Kỹ thuật lái xe của em, thật sự... hơi kém."

"…"

Hứa Ý tức đến bật cười: "Chẳng phải tại anh cứ ép em lái xe còn gì! Thôi được rồi, vậy từ mai em sẽ đi bộ!"

"Ting" một tiếng, thang máy đến.

Hứa Ý bước vào thang máy trước, quay đầu đi không thèm nhìn anh.

Bên trong thang máy yên ắng đến lạ thường. Mãi cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, Chu Chi Việt mới lên tiếng: "Không cần em đi bộ đâu."

Anh dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Thêm một người cũng không sao, lại cùng đường, anh chở em là được rồi."

Hứa Ý lúc này mới quay đầu nhìn anh.

Chu Chi Việt đang bấm mật khẩu, môi anh mím chặt, y hệt cái vẻ mặt "đáng ghét" mỗi khi cãi nhau chọc tức cô hồi trước.

Từ góc nhìn của Hứa Ý, đường nét góc hàm, sống mũi, xương mày của Chu Chi Việt đều vô cùng tinh xảo, hoàn mỹ. Làn da anh dưới ánh đèn hành lang càng thêm phần trắng sáng.

Cơn tức trong lòng cô cũng nguôi ngoai đi rất nhiều.

Hồi hai người còn yêu nhau cũng vậy, mỗi lần cãi cọ vì những chuyện cỏn con, ban đầu cô cũng rất tức giận, nhưng cứ nhìn thấy khuôn mặt này là mọi giận hờn đều tan biến hết.

Cửa mở ra, Hứa Ý bước vào trước, cúi đầu nói: "Vậy thì được, anh nói đấy nhé?"

Chu Chi Việt giãn lông mày: "Ừ."

Caesar nhảy xuống khỏi trụ cào móng cho mèo, Chu Chi Việt sờ đầu nó, hỏi: "Tiếp tục xem phim hôm qua không?"

Hứa Ý bước vào nhà, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chờ một chút, em vào dọn dẹp quần áo trước, dọn xong rồi xem."

Chu Chi Việt: "Được."

Cô quay về phòng trước, đóng cửa lại. Trên giường vẫn còn chất đống quần áo mà cô nhận được vào buổi chiều.

Không gian trong phòng thay đồ rất rộng, Hứa Ý lấy áo len, áo hoodie... ra, treo áo thun, quần short và váy mỏng vào vị trí phía sau.

Lúc lấy thêm quần áo mùa đông ra treo, cô mới phát hiện ra mấy chiếc áo hoodie nhàu nhĩ vì để lâu trong thùng. Cả mấy bộ giữ nhiệt cũng ám mùi ẩm mốc khó chịu.

Hứa Ý tra dự báo thời tiết, thấy ngày mai nhiệt độ thấp nhất đã xuống một chữ số, cô vội vàng ôm mấy chiếc áo hoodie và áo giữ nhiệt ra ban công phơi.

Nhét quần áo vào máy giặt, đổ nước giặt vào. Sau đó, cô bấm nút khởi động mấy lần, máy giặt chỉ kêu "ù ù" một tiếng rồi im bặt, màn hình điện tử hiển thị "---".

Hứa Ý xác nhận cửa máy giặt đã được đóng kỹ, đường ống nước phía sau cũng không bị lỏng.

Cô đẩy cửa ra ngoài.

Chu Chi Việt có lẽ là vừa mới thay quần áo xong, mặc áo thun, quần short ở nhà, ngồi trên sofa xem máy tính xách tay. Tivi đã được bật, tạm dừng ở đầu tập tiếp theo của hôm qua.

Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên: "Dọn xong rồi à?"

Hứa Ý đứng ở cửa phòng nói: "Chưa xong. Máy giặt trong phòng em hình như bị hỏng, bấm nút khởi động cũng không có phản ứng."

Chu Chi Việt nhìn cô: "Cần anh giúp em xem thử không?"

Hứa Ý gật đầu.

Chu Chi Việt đặt máy tính xách tay sang một bên, đứng dậy đi tới, Caesar cũng lẽo đẽo theo sau.

Bước vào cửa, anh liền ngửi thấy mùi hương trái cây ngọt ngào trong không khí, giống hệt mùi hương trên người cô, chỉ là trong phòng nồng hơn một chút.

Chu Chi Việt nhìn thẳng về phía ban công, cũng loay hoay một lúc, sau đó anh rút phích cắm ra, cắm lại, vẫn không có phản ứng.

Anh cũng không kiên nhẫn tự mình sửa đồ gia dụng, thản nhiên nói: "Hôm nào rảnh rỗi tìm người đến sửa vậy."

Hứa Ý nói: "... Nhưng mà em đang cần mặc mấy bộ quần áo này."

Chu Chi Việt: "Vậy thì dùng máy giặt trong phòng anh trước đi."

Hứa Ý do dự hỏi: "Có tiện không?"

Chu Chi Việt: "Có gì mà không tiện."

"Vậy cũng được."

Cô định đến phòng thay đồ lấy giỏ đựng quần áo bẩn, vừa đi được hai bước, liền chú ý đến trên gối của mình có một chiếc áo lót màu hồng phấn, lúc nãy vào phòng cũng không phát hiện ra!

Hứa Ý vội vàng đi đến đầu giường, đột nhiên lại cảm thấy hành động này của mình có vẻ như "chột dạ", biết đâu Chu Chi Việt cũng không nhìn thấy.

Nhưng đã đi đến đây rồi, cô chỉ có thể cứng đầu kéo chăn lên, che đi chiếc áo ngực.

Cũng không biết Chu Chi Việt có nhìn thấy hay không, Hứa Ý quay đầu lại, khẽ ho một tiếng: "Vậy bây giờ em mang quần áo sang đó nhé..."

Chu Chi Việt đã đi đến cửa, quay đầu nhìn cô một cái:  "Được, em cứ vào thẳng đi, máy giặt cũng ở ban công."

Hứa Ý quan sát anh một chút.

Vẻ mặt anh không có gì khác thường, vậy chắc là không nhìn thấy.

...

Lúc Hứa Ý ôm giỏ đựng quần áo bẩn ra ngoài, Chu Chi Việt đã ngồi trở lại sofa xem máy tính, cửa phòng ngủ vẫn mở.

Cô bước vào, nhìn thấy cách bài trí trong phòng anh cũng giống như phòng của cô, diện tích cũng tương đương, chỉ là bộ chăn ga gối màu xám nhạt, đồ đạc cũng ít hơn rất nhiều, trông rất sạch sẽ gọn gàng.

Trên ban công phơi mấy bộ quần áo, đều là áo thun mà anh thường mặc ở nhà, toàn là màu đen, trắng, xám.

Hứa Ý không định nán lại lâu, sau khi khởi động máy giặt, cô nhanh chóng bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Phòng khách vẫn như tối hôm qua.

Chu Chi Việt ngồi ở vị trí trong cùng, Caesar nằm bên cạnh anh, tò mò nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của anh.

Hứa Ý đi tới, ngồi vào chỗ của hôm qua, bế Caesar đặt lên đùi.

"Bắt đầu đi."

Chu Chi Việt gập máy tính lại đặt sang một bên, sau đó nhấn nút play.

Hứa Ý cũng nhớ sơ sơ nội dung của tập này, xem được một nửa, cô quay sang nhìn Chu Chi Việt.

Anh dựa vào sofa, tư thế rất lười biếng.

Hứa Ý đột nhiên cảm thấy, cuộc sống hiện tại thật tốt, tối tan làm về nhà xem phim, còn có Caesar và Chu Chi Việt bầu bạn.

Chỉ là cô không biết cuộc sống như vậy có thể kéo dài bao lâu.  Dù là bao lâu, chắc chắn cũng sẽ có ngày kết thúc.

Có lẽ là khi anh có bạn gái, hoặc là khi nào đó anh chuyển chỗ ở.

Nghĩ đến đây, Hứa Ý bỗng cảm thấy hụt hẫng.

Cô quay đầu lại, một lúc sau, như vô tình hỏi: "Chu Chi Việt."

"Hửm?"

Hứa Ý do dự hỏi: "Anh định ở đây bao lâu?"

Chu Chi Việt: "Xem tình hình đã, sao vậy?"

Hứa Ý nhỏ giọng: "Không có gì, chỉ hỏi bâng quơ thôi."

Không lâu sau khi tập phim tiếp theo bắt đầu, máy giặt trong phòng ngủ liền vang lên tiếng "bíp bíp bíp".

Hứa Ý đứng dậy: "Quần áo giặt xong rồi, em đi phơi."

Bước vào phòng Chu Chi Việt, đi đến ban công, cô ngồi xổm xuống, mở cửa máy giặt, ngẩn ngơ lấy quần áo ra, bỏ vào giỏ.

Đứng dậy, vừa quay người lại, trước mắt là một bóng đen, mùi hương gỗ thông trên người anh phả vào mặt cô.

Không biết Chu Chi Việt đã vào từ lúc nào, cứ như vậy im lặng đứng sau lưng cô.

Hứa Ý ôm giỏ lùi lại một bước, tim đập nhanh hơn lúc nãy: "Sao anh cũng vào đây?"

Chu Chi Việt cúi đầu nhìn cô, lông mày khẽ động, thản nhiên nói: "Cần anh giúp không?"

Hứa Ý: "... Không cần không cần."

Lúc này trời đã tối, ban công có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, bên ngoài cửa sổ là một vầng trăng tròn.

Ban công không bật đèn, chỉ có ánh trăng chiếu vào, như tấm voan mỏng phủ lên hai người.

Trong bóng tối, bốn mắt nhìn nhau, tạo nên một bầu không khí mờ ám.

Hứa Ý đang định quay đầu đi ra ngoài, Chu Chi Việt giơ tay lên, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ cô, sau đó, nhẹ nhàng kéo nhẹ cổ áo của cô.

"A...?"

Chu Chi Việt dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp: "Cổ áo bị lệch rồi."

"Ồ ồ, cảm ơn."

Hứa Ý cảm thấy tim mình đập rất mạnh, "thình thịch thình thịch", như tiếng trống.

Cô không dám ngẩng đầu nhìn Chu Chi Việt nữa, ôm giỏ quần áo, vội vàng chạy về phòng.

Phơi quần áo xong, cô vẫn cảm thấy chưa bình tĩnh lại, chỗ vừa nãy bị anh chạm vào cổ, bây giờ vẫn còn hơi ngứa.

Hứa Ý hít thở sâu mấy lần, cảm thấy tối nay không xem phim được nữa rồi.

Thật là kỳ lạ.

Nhất định là do khuôn mặt của Chu Chi Việt, ai mà ở chung với anh, còn bị anh chạm vào cổ ở cự ly gần như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy không bình thường!

Hứa Ý phân vân mấy giây, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Chu Chi Việt: [Hôm nay thôi đừng xem nữa, em hơi buồn ngủ rồi.]

Rất nhanh nhận được hồi âm.

Chu Chi Việt: [Ừ]

Hai ngày sau, dự án hợp tác kem của Hứa Ý cuối cùng cũng kết thúc.

Buổi chiều, nhóm của cô họp video với công ty bên kia, xác nhận lại một số nội dung sửa đổi từ lần thuyết trình trước.

Mọi người trong nhóm đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu hẹn nhau buổi tối cùng nhau ăn cơm, sau đó tìm một chỗ uống vài ly, coi như là tiệc mừng công.

Khương Lăng đề nghị: "Tôi biết một quán bar, không xa, cách đây hình như ba, năm cây số. Quán khá rộng, môi trường cũng tốt, có thể đặt chỗ trước."

Đồng nghiệp bên cạnh trêu chọc: "Nói đến chuyện uống rượu là cậu hăng hái ngay."

Khương Lăng cười: "Đương nhiên rồi, tôi là khách quen của quán bar đấy, gần hai tuần rồi chưa đi."

Nói xong, cô ấy nhìn Hứa Ý: "Hôm nay cậu có thể đi cùng bọn tôi chứ?"

Đối với tiệc ăn mừng, Hứa Ý cảm thấy rất cần thiết phải tham gia, dù sao cũng đã vất vả mãi mới hoàn thành dự án, phải có một buổi lễ kết thúc chứ.

Cô cười: "Tất nhiên là có thể."

Trần Nghệ Văn lập tức nói: "Khương Lăng rủ em thì em liền đồng ý! Nếu hôm nay là tôi mở lời trước, chắc chắn em sẽ lại từ chối!"

Khương Lăng giơ tay khoác vai Hứa Ý: "Đúng vậy, cậu là ai chứ?"

"…" Trần Nghệ Văn uất ức nói: "Thôi được rồi, dù sao cũng là đi chung mà."

Đến giờ ăn tối, cả nhóm đi ăn thịt nướng, sau khi trò chuyện ở quán một lúc, bọn họ chuyển sang quán bar.

Hứa Ý đoán hôm nay có thể sẽ chơi đến khuya, bèn gửi tin nhắn cho Chu Chi Việt.

[Hôm nay em đi liên hoan cùng đồng nghiệp, chắc sẽ về muộn.]

Sau khi đến quán bar, nhận được hồi âm của Chu Chi Việt.

[Đồng nghiệp?]

Hai chữ ngắn gọn khiến Hứa Ý khó hiểu, cô liền giải thích: [Vâng, mấy đồng nghiệp đi chung.]

Chu Chi Việt: [Cái người gì Alan đó, cũng đi à?]

Hứa Ý nghĩ mãi cũng không ra có đồng nghiệp nào có biệt danh là Alan, bèn hỏi: [Alan là ai?]

Chu Chi Việt: [Chính là cái người tóc tím đó.]

"…" Cái gì mà Alan, người ta tên tiếng Trung là Trần Nghệ Văn, tên tiếng Anh là Alan.

Hứa Ý cũng lười sửa lại, chỉ nói: [Có ạ.]

Chu Chi Việt: [Kết thúc anh đến đón em.]

Chu Chi Việt: [Vừa hay hôm nay không có việc gì, định lái xe đi dạo một vòng.]

Hứa Ý do dự một chút, cuối cùng vẫn gửi địa chỉ cho anh.

[Có thể đến tận rạng sáng, lúc nào xong em sẽ nhắn tin cho anh, nếu anh ngủ rồi thì thôi, em bắt taxi về cũng an toàn.]

Chu Chi Việt không trả lời tin nhắn nữa.

Ngồi xuống sofa trong khu vực VIP, nhìn thấy Hứa Ý cứ cúi đầu nhắn tin, Khương Lăng tò mò hỏi: "Bạn trai à?"

Hứa Ý tắt màn hình điện thoại, cười nói: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi."

Nhân viên phục vụ mang menu đến, Khương Lăng gọi rượu trước. Không lâu sau, trên bàn đã bày đầy đủ loại rượu, nước ngọt và thùng đá.

Lúc đầu, mọi người cùng nhau chơi xúc xắc.

Hứa Ý chơi trò này rất kém, năm ván thì thua ba ván, may mà tửu lượng của cô tốt, uống nhiều cũng chỉ hơi chếnh choáng.

Lúc mọi người đã ngà ngà say, có người đề xuất, bây giờ là lúc thích hợp nhất để chơi Truth or Dare, tiện thể để mọi người hiểu nhau hơn.

Luật chơi là rút bài, ai rút được bài lớn hơn thì thắng, người thua có thể chọn nói thật hoặc làm theo yêu cầu, người thắng ra đề, nếu không muốn trả lời hoặc không muốn làm theo yêu cầu, thì uống một ly rượu.

Mọi người đều là đồng nghiệp, không thân thiết đến mức đó, nên câu hỏi Truth cũng chỉ xoay quanh chuyện tình cảm, không có gì quá giới hạn.

Có lẽ là do lúc nãy chơi xúc xắc uống quá nhiều, vận may đến, ván đầu tiên Hứa Ý đã rút được lá bài lớn nhất. Trần Nghệ Văn rút được lá bài nhỏ nhất.

Trần Nghệ Văn lắc lá bài trong tay, cười: "Tôi chọn Truth."

Hứa Ý suy nghĩ một hồi lâu, thật sự không nghĩ ra câu hỏi gì, bèn nhường quyền ra đề cho Khương Lăng.

Khương Lăng: "Mới bắt đầu, hỏi một câu đơn giản. Từng yêu đương với mấy người, nam hay nữ?"

Trần Nghệ Văn theo bản năng liếc nhìn Hứa Ý, trả lời: "Năm người, tất nhiên là đều là nữ."

Mấy ván sau, Hứa Ý bắt đầu xui xẻo, rút được lá bài nhỏ nhất.

Một đồng nghiệp nam làm bên viết nội dung cũng bắt chước cách hỏi lúc nãy, hỏi cô: "Cậu từng yêu đương với mấy người rồi?"

Hứa Ý thành thật trả lời: "Một người."

Khương Lăng kinh ngạc trước tiên: "Wow, cậu đi làm cũng năm, sáu năm rồi, mà mới chỉ yêu đương với một người thôi á?"

Vừa nãy, Khương Lăng cũng bị hỏi câu hỏi này, cô đã từng yêu đương với 12 người, mà đó chỉ tính những người đã chính thức xác nhận quan hệ.

Lúc này, mọi người càng thêm tò mò về kiểu người chỉ yêu đương một lần như Hứa Ý.

Lại qua hai ván, Hứa Ý lại rút được lá bài nhỏ nhất, lần này đến lượt Trần Nghệ Văn hỏi.

Anh ta suy nghĩ một chút, hỏi: "Bạn trai cũ kia của em, hai người yêu đương bao lâu?"

Hứa Ý: "Ba năm."

Hơn một tiếng đồng hồ sau, một đám người cứ nhắm vào bạn trai cũ duy nhất của cô mà hỏi han đủ điều.

Thông tin mà Hứa Ý tiết lộ hiện tại bao gồm: Từng yêu đương với một bạn trai, yêu đương ba năm, yêu đương trước khi kết thúc năm nhất đại học, bằng tuổi cô, rất đẹp trai, rất giàu có, nghề nghiệp là ông chủ công ty, hiện tại vẫn còn liên lạc.

Ván tiếp theo, cô lại rút được lá bài nhỏ nhất.

Một đồng nghiệp nữ tên là Đổng Tinh hào hứng hỏi: "Vậy tại sao hai người lại chia tay?"

Hứa Ý cười nhạt: "Em uống rượu vậy."

Cô nâng ly rượu lên, uống cạn một hơi.

Mấy ván sau, lại thua.

Lại gặp Trần Nghệ Văn hỏi: "Lần gần nhất em gặp anh ta là khi nào?"

Hứa Ý suy nghĩ một chút, là sáng nay, cho nên cô vẫn cảm thấy không nên nói thì hơn.

Vì vậy, cô lại uống cạn một ly rượu.

Mọi người bắt đầu ồn ào.

"Câu hỏi kiểu này mà cũng uống rượu, chắc chắn là gần đây mới gặp mặt!"

"Biết đâu là tối qua thì sao?"

...

Lúc thua tiếp theo, Hứa Ý không dám chọn Truth nữa, sợ lại bị hỏi những câu hỏi hóc búa.

Lúc nãy cũng có người chọn Dare, ví dụ như Trần Nghệ Văn. Người khác ra đề cho anh ta là, đến khu vực VIP bên cạnh tùy ý tìm một người, hỏi anh ta/cô ta: "Kiểu tóc của tôi có đẹp trai không?"

Hứa Ý cảm thấy, Dare mức độ này vẫn có thể chấp nhận được, dù sao cô cũng không quen biết những vị khách khác trong quán bar.

Hứa Ý rất tự tin nói: "Lần này em chọn Dare!"

Người ra đề là Đổng Tinh, cô ấy suy nghĩ một chút, lớn tiếng nói: "Vậy thì, bây giờ cậu gọi điện thoại cho bạn trai cũ, nói rằng: "Hình như em hơi nhớ anh"."

Hứa Ý: "............."

Trần Nghệ Văn ở bên cạnh nghe xong mặt mày tối sầm, cũng vội vàng nói: "Cậu đừng làm khó Hứa Ý như vậy chứ, đã chia tay rồi, làm như vậy dễ khiến người yêu cũ hiểu lầm lắm, thật là không hiểu quy tắc gì cả!"

Đổng Tinh uống hơi nhiều, lớn giọng mắng: "Nói nhảm! Cậu có EQ không vậy, cậu không nhận ra Hứa Ý và bạn trai cũ của cô ấy rõ ràng là còn tình cảm, sắp sửa quay lại rồi sao, tôi đây là nhân cơ hội giúp cô ấy một tay!"

Trần Nghệ Văn: "Đây mà gọi là giúp? Nếu người ta muốn quay lại thì đã quay lại từ lâu rồi, cần gì phải dùng cách thả thính lỗi thời này?"

Hứa Ý lúng túng, giơ tay lên giải vây cho Đổng Tinh: "Không sao không sao, Dare mà, ra đề gì cũng bình thường. Nhưng mà gọi điện thoại thì thôi vậy, tôi nhát gan, tôi uống rượu."

Một tiếng đồng hồ sau, Hứa Ý cho dù chọn Truth hay Dare, đều là những câu hỏi mà cô không thể trả lời, những việc mà cô không thể làm.

Ví dụ như, "Sau khi chia tay với bạn trai cũ, em có nhớ anh ta không?", "Lần gần nhất gặp bạn trai cũ, em đã làm gì với anh ta?", "Lần cuối cùng tiếp xúc thân thể với bạn trai cũ là khi nào?", "Bây giờ gửi một tấm ảnh tự sướng cho người yêu cũ", "Cho mọi người xem ảnh của bạn trai cũ"...

Vì vậy, cô cứ uống hết ly này đến ly khác.

Tuy rằng tửu lượng của Hứa Ý tốt, nhưng cũng không chịu nổi kiểu uống như vậy.

Giữa chừng đi vệ sinh, cô gặp Trần Nghệ Văn ở chỗ rẽ.

Trần Nghệ Văn lấy hết can đảm gọi cô lại: "Hứa Ý, tôi có chuyện muốn hỏi em."

Hứa Ý dừng bước: "Chuyện gì?"

Trần Nghệ Văn: "Em có còn thích bạn trai cũ của em không?"

"…" Hứa Ý cười: "Truth à? Vậy anh phải rút bài đã."

Trần Nghệ Văn hít một hơi thật sâu: "Dù sao sau khi dự án này kết thúc, cũng sẽ không làm việc cùng nhau mỗi ngày nữa. Hứa Ý, không biết em có nhận ra hay không, tôi rất thích em, tôi muốn theo đuổi em."

Hứa Ý đầu óc choáng váng, nghe thấy câu này, cô sững sờ tại chỗ mất năm giây.

Cô có thể cảm nhận được Trần Nghệ Văn đối xử với cô rất nhiệt tình, nhưng anh ta đối với những đồng nghiệp nữ khác cũng đều như vậy, thỉnh thoảng cũng hay nói những câu đùa giỡn, cho nên, cô chưa từng nghĩ đến việc Trần Nghệ Văn thật sự thích cô.

Hứa Ý nhìn anh ta, cuối cùng cũng thốt ra một câu: "Anh là người tốt."

Trần Nghệ Văn: "........"

Câu này khiến anh ta bật cười: "Em gái, cho dù em phát thẻ người tốt, cũng phát một cáu tinh tế hơn một chút được không, dù sao cũng là người làm quảng cáo, thẻ người tốt cũng không thèm đóng gói cẩn thận."

Hứa Ý xoa xoa thái dương, nhưng thật sự không còn sức để suy nghĩ, chỉ có thể nói mấy câu khách sáo: "Dù sao thì cũng là ý đó, bây giờ em hơi choáng váng... Chính là, anh thật sự rất ưu tú, ừm, nhưng mà không phải gu của em. Chúc anh sớm tìm được tình yêu đích thực."

Nói xong, cô thật sự không còn tâm trạng để xem phản ứng của Trần Nghệ Văn, choáng váng cầm điện thoại đi vào phòng vệ sinh.

Lúc này phòng vệ sinh có khá nhiều người, lúc xếp hàng, Hứa Ý liếc nhìn thời gian.

Đã hơn một giờ sáng, trên điện thoại có tin nhắn của Chu Chi Việt gửi đến cách đây năm phút.

Chu Chi Việt: [Sắp xong chưa?]

Chu Chi Việt: [Anh đang ở trước cửa quán bar.]

Chu Chi Việt: [Kết thúc thì ra ngoài đi.]

Hứa Ý nheo mắt gõ chữ: [Vâng ạ.]

[Sắp xong rồi.]

...

Trần Nghệ Văn không ngờ "thất tình" đến đột ngột như vậy, sau khi quay lại khu vực VIP, anh ta ngồi im tại chỗ uống rượu giải sầu, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Khói thuốc bay đến chỗ Đổng Tinh bên cạnh.

Đổng Tinh cau mày ho khan: "Ra ngoài hút đi. Cậu hút thuốc nhiều quá, mặt tôi sắp bị cậu hun đen rồi."

Trần Nghệ Văn càng thêm phiền muộn, cầm bao thuốc, ủ rũ đi ra cửa quán bar.

Anh ta đứng bên cạnh cửa, lại châm một điếu thuốc, trong gió lạnh, nhìn dòng người và xe cộ qua lại trên đường.

Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

- - Trong bãi đậu xe có một chiếc Aston Martin màu xám khói rất ngầu, bên cạnh xe là người bạn cùng phòng họ Chu của Hứa Ý. Anh mặc một chiếc áo khoác gió dài màu đen, dựa vào bên hông xe thể thao, trông rất phong độ.

Trần Nghệ Văn vừa bị từ chối, hơn nữa anh ta luôn cảm thấy cuộc nhậu nhẹt tối nay chứa quá nhiều thông tin, nỗi buồn của anh ta không thể tự mình gánh chịu, anh ta cần tìm một người cùng cảnh ngộ để chia sẻ.

Anh ta kẹp điếu thuốc, đi tới, rất tự nhiên chào hỏi: "Anh bạn, lại đến đón người à?"

Chu Chi Việt liếc nhìn anh ta: "Có việc gì?"

Trần Nghệ Văn lấy một điếu thuốc từ trong bao thuốc đưa cho anh.

Chu Chi Việt không nhận, lạnh nhạt nói: "Tôi không hút."

Trần Nghệ Văn nhét điếu thuốc trở lại bao thuốc, đi thẳng vào vấn đề: "Tối nay tôi đã biết được rất nhiều thông tin quan trọng về Hứa Ý, cũng nhìn thấu một chuyện lớn, anh có muốn biết không?"

Chu Chi Việt giọng điệu rất khinh thường: "Tôi cần phải biết từ cậu sao?"

Trần Nghệ Văn: "Thôi đi, đừng giả vờ nữa. Lần trước tôi đã nhìn ra rồi, anh có phải cũng thích Hứa Ý không?"

Anh ta tiếp tục nói: "Tình hình hiện tại chính là, tôi không có cơ hội, anh cũng không có cơ hội, đừng tưởng ở gần thì sẽ có tác dụng, anh vẫn nên chuẩn bị tinh thần, chờ nhận thẻ người tốt đi."

Chu Chi Việt:?

Trần Nghệ Văn cười chua chát: "Thôi thì nói cho anh biết luôn, Hứa Ý cô ấy có người yêu cũ, hai người bắt đầu yêu nhau từ hồi đại học, yêu nhau ba năm, chia tay trước khi tốt nghiệp."

"Cô ấy và bạn trai cũ hiện tại vẫn còn liên lạc, rất có thể gần đây đã gặp mặt."

Ánh mắt Chu Chi Việt nhìn anh ta từ khinh thường chuyển sang thương hại.

Trần Nghệ Văn uống say liền nói nhiều, cũng mặc kệ Chu Chi Việt có để ý đến anh ta hay không, tự mình tiếp tục nói: "Bạn trai cũ của cô ấy, mẹ kiếp, giàu có, đẹp trai, tự mình làm ông chủ, cũng tốt nghiệp trường danh tiếng..."

"Bây giờ tôi đã hiểu rồi. Rõ ràng là Hứa Ý vẫn còn thích người yêu cũ, nên mới từ chối tôi!"

Editor: Mắm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK