Nhưng không chỉ riêng Hứa Ý, mà ngay cả Chu Chi Việt lúc này cũng không có tâm trạng mặc quần áo ra ngoài, nên đành đặt hàng qua ứng dụng giao đồ tận nơi.
Sau khi đặt hàng, hai người nằm cạnh nhau, gối đầu lên gối tựa đầu giường, cách nhau khoảng nửa người.
Trước đây cũng từng có tình huống như thế này, khoảng thời gian chờ đồ được giao khiến cô có một cảm giác mong chờ phức tạp.
Cảm giác như đang đếm ngược, cả hai đều biết rõ chuyện gì sắp diễn ra. Mặc dù chưa ai làm gì nhưng cả hai đều ngầm hiểu ý nhau.
Hứa Ý ước tính, người giao hàng nhanh nhất cũng phải mười mấy phút, cứ chờ đợi thế này cũng không phải cách, mỗi người tự chơi điện thoại thì lại có vẻ kỳ quặc, nói chuyện phiếm thì lại phá hỏng bầu không khí, nên cô đề nghị: "Hay là, mình xem video nhé?"
Chu Chi Việt vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, chậm rãi nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Một lát sau, anh hơi nhíu mày, khàn giọng hỏi: "Video? Bây giờ, anh không còn hấp dẫn em nữa sao?"
Hứa Ý ngẩn người ra một lúc, mới hiểu được anh đang nói gì, liền đánh anh một cái: "Anh đang nghĩ cái gì vậy! Em nói là phim hoạt hình, thời gian này vừa đủ xem một tập!"
"Ồ." Chu Chi Việt dịu nét mặt, chậm rãi nói: "Anh còn tưởng, lúc này, em lại muốn xem mấy gã đàn ông xa lạ khác."
Hứa Ý: "....."
Cô cũng chẳng buồn hỏi ý kiến anh nữa, tự cầm điện thoại lên, tìm kiếm bộ phim hoạt hình tình cảm lãng mạn mà đồng nghiệp đã giới thiệu trên mạng xã hội hôm trước.
Tìm một vòng mới phát hiện, bộ anime này không có nguồn nào cả, chỉ có thể xem được trên mấy trang web phim xxx kỳ quái.
Cô tiện tay click vào một đường link, đợi 10 giây tải phim, phim hoạt hình chưa kịp chiếu thì đã hiện lên một cửa sổ quảng cáo.
m lượng điện thoại của Hứa Ý thường ngày để rất lớn, hình ảnh hỗn độn vừa hiện ra, kèm theo âm thanh "ưm ưm a a" chói tai.
Làm cô giật cả mình!
Chu Chi Việt nhìn sang, rồi lại nhìn cô, ánh mắt như đang nói: Hừ, quả nhiên.
Hứa Ý luống cuống tay chân, nhanh chóng tắt trình duyệt, tắt màn hình điện thoại, ném nó sang một bên như củ khoai nóng bỏng tay, mặt đỏ bừng.
Cô ho nhẹ một tiếng, cố gắng bình tĩnh nói: "Cái đó, quảng cáo rác... Môi trường mạng bây giờ thật sự tệ quá..."
Một lát sau, Chu Chi Việt quay đầu lại, "Ừ" một tiếng với vẻ mặt khó hiểu.
"Vậy sau này đừng click vào mấy trang web lung tung."
Cả hai đều không nói gì nữa, giữa hai người tràn ngập một bầu không khí vô cùng vi diệu.
Hứa Ý không chịu nổi sự im lặng này, liền mở lời trước: "Đúng rồi."
Cô ngừng một chút rồi nói: "Sao còn cả bao cao su dùng dở lần trước, cái đó, cũng vẫn còn..."
Chu Chi Việt cụp mắt xuống, khẽ nói: "Anh không động vào, cũng dặn dì giúp việc đừng vứt đồ lung tung. Cho nên, cái gì cũng không vứt."
Hứa Ý cắn môi, không nhịn được quay đầu nhìn anh chằm chằm.
Như nhận ra ánh mắt của cô, Chu Chi Việt cũng nghiêng đầu, nhìn cô một lúc, rồi kéo cô vào lòng.
"Đừng nhìn anh như vậy."
Hứa Ý nhỏ giọng nói ra ba chữ: "Em xin lỗi..."
Giọng Chu Chi Việt trầm xuống, "Cũng đừng nói xin lỗi nữa."
Tin nhắn chia tay lúc đó, ba chữ này chính là mở đầu, anh vĩnh viễn không muốn nhìn thấy nữa, thậm chí không muốn nhớ lại.
Sự tiếp xúc cơ thể khiến chút lý trí vừa gom góp được tan biến.
Ước chừng thời gian đã chín muồi, anh cúi đầu, một lần nữa hôn lên môi cô, nụ hôn chất chứa nỗi lưu luyến, như mất rồi lại tìm thấy.
......
Khi đồ được giao đến, Chu Chi Việt đi lấy, vì còn phải xác nhận mã nhận hàng.
Hứa Ý khoác cho anh một chiếc áo choàng tắm dài, chất liệu dày dặn, có thể che đi một số thay đổi khó xử.
Vừa rồi, đã là trạng thái “súng đã lên đạn”.
Chu Chi Việt trở lại phòng ngủ, đi đến mép giường, tắt đèn ngủ trên đầu giường, chỉ để lại ánh sáng yếu ớt của nến thơm.
Hứa Ý ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh gần trong gang tấc, và chiếc áo choàng tắm trượt xuống giường.
Nụ hôn ẩm ướt lan dọc theo cổ cô xuống dưới, trong tay cô cũng bị nhét vào một túi đồ, một lúc sau, anh thì thầm bên tai cô, xé ra, giúp anh.
Trong chuyện này, Chu Chi Việt luôn có tính kiểm soát rất mạnh, Hứa Ý cũng rất thích cảm giác được anh nắm bắt nhịp điệu.
Nếu để cô lại phải chỉ đạo, có khi mất cả hứng.
Đôi khi, Chu Chi Việt lại cố tình hướng cô nói ra những lời khiến cô ngượng ngùng, không nói thì anh không bỏ qua.
Nhưng hôm nay thì không.
Mọi thứ đều diễn ra trong im lặng và mãnh liệt, sau đó, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng nức nở của cô.
Thỉnh thoảng ngước lên, bắt gặp ánh mắt Chu Chi Việt đang nhìn mình đầy mê đắm, cô càng thêm say sưa, cảm giác vừa lâng lâng như trên mây, vừa chìm đắm như dưới đáy biển, khiến toàn thân run lên bần bật.
Không khí xung quanh dường như cũng trở nên đặc quánh, mùi sữa tắm trên người anh, mùi mồ hôi, mùi nến thơm, còn lẫn cả một mùi khác không thể diễn tả bằng lời.
Ban đầu, Hứa Ý còn chìm đắm trong khoái cảm đã lâu không được trải nghiệm, thậm chí còn muốn kéo dài nó đến vô tận.
Nhưng chẳng biết đã qua bao nhiêu thời gian, cô bắt đầu ư a đẩy Chu Chi Việt, thúc giục anh đủ mọi cách.
Nhưng anh không nói gì, chỉ dùng hành động từ chối yêu cầu của cô.
Cửa sổ căn hộ là kính một chiều, rèm cửa không kéo, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi.
Năm nay Bắc Dương có tuyết rơi nhiều một cách lạ thường, như thể đặc biệt rơi xuống cho cô xem vậy.
Hứa Ý nghiêng người nhìn ra ngoài, nhưng tâm trí cô không đặt vào cảnh tuyết rơi, mà dồn cả vào nụ hôn dịu dàng bên tai cùng cảm giác mạnh mẽ phía sau.
Đêm khuya, khi Hứa Ý được Chu Chi Việt bế ra khỏi phòng tắm, cô mệt mỏi như chiếc bánh mì mềm oặt không xương.
Cô nằm gọn trên giường, nheo mắt, chờ Chu Chi Việt lau tóc.
Ngọn nến trên đầu giường đã bị dập tắt, nhưng dư vị ái muội vẫn còn phảng phất trong không khí, khiến cô mặt nóng bừng.
Hứa Ý trở mình, nhìn Chu Chi Việt trong phòng tắm.
Anh mặc đồ ngủ, chậm rãi sấy tóc, thần sắc điềm nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, khác hẳn lúc nãy.
Chờ anh sấy khô tóc đi ra khỏi phòng tắm, tắt đèn, vén chăn lên giường, ôm Hứa Ý vào lòng.
Anh khàn giọng hỏi: "Còn mệt không?"
Hứa Ý gật đầu: "Mệt chết đi được."
Chu Chi Việt hơi nhướng mày, nhìn cô nói: "Rõ ràng hôm nay anh có bắt em làm gì đâu."
Hứa Ý đặt tay lên eo anh, quay mặt đi hỏi: "Vậy vừa nãy là đang làm gì, nằm mơ à?"
"..."
Chu Chi Việt chậm rãi giải thích: "Ý anh là, đều là anh vận động."
Hứa Ý: "Vậy cũng mệt, với cả đau họng."
Nghe vậy, Chu Chi Việt im lặng đứng dậy, đi vào bếp rót nước cho cô.
Khi quay lại, anh đưa cốc nước cho cô. Hứa Ý chống tay ngồi dậy, uống gần hết cốc nước trên tay anh rồi liếm nhẹ những giọt nước còn đọng trên khóe môi.
Chu Chi Việt nhìn thấy, cổ họng anh chuyển động lên xuống, nhưng cuối cùng anh vẫn quay mặt đi, mang cốc nước ra ngoài để lại chỗ cũ.
Ngày mai là thứ hai, phải kiềm chế.
Nằm lại trên giường, cũng gần đến giờ đi ngủ.
Hứa Ý trở mình, vùi đầu vào lòng anh, ồm ồm nói: "Thật ra em có một câu, không biết có nên hỏi hay không."
Chu Chi Việt cười: "Em đã nói vậy rồi, anh sao có thể nói "đừng hỏi"."
Hứa Ý ngẩng đầu nhìn anh, khẽ hỏi: "Ngoài em ra, anh có từng... làm chuyện ấy... với ai khác không."
Cô bổ sung: "Có cũng không sao, em chỉ muốn biết thôi, nghe xong là được."
Gần như ngay khi cô vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng Chu Chi Việt: "Không có."
Hứa Ý chớp mắt: "Thật không?"
Lần này Chu Chi Việt lại rất thẳng thắn, bàn tay thon dài vuốt ve mái tóc cô, "Chỉ muốn làm với em thôi."
Hứa Ý mím môi cười, hài lòng xoay người lại: "Em cũng vậy."
Chu Chi Việt cũng cong khóe môi, hôn nhẹ lên gáy cô.
Hứa Ý khẽ nói: "Ngủ thôi."
Sợ gây hiểu lầm, cô lại nói thêm một câu: "Đi ngủ thôi."
"Ừ." Chu Chi Việt ôm eo cô từ phía sau, siết chặt, khẽ nói: "Ngủ ngon."
Mãi đến rạng sáng cô mới chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo lúc sáu giờ khiến Hứa Ý giật mình tỉnh giấc.
Cô mệt mỏi mở mắt, cảm thấy chán nản vô cùng.
Vui vẻ lúc đó thì sướng thật đấy, nhưng sáng hôm sau đi làm thì mệt rã rời.
Tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực, cộng thêm chỉ ngủ được mấy tiếng, bây giờ thật sự là kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Hôm nay lại đúng ngày thứ Hai, đường từ trung tâm ra khu vực đang phát triển giờ cao điểm sáng chắc chắn kẹt cứng, buộc phải dậy sớm.
Hôm qua đã không tham gia tăng ca với mọi người, hôm nay mà lại đi muộn hoặc xin nghỉ thì thật áy náy với đồng nghiệp.
Chu Chi Việt nhìn cô mặt mày ủ rũ, ngáp ngắn ngáp dài, như con rối gỗ ngồi dậy khỏi giường, đề nghị: "Hay là hôm nay cũng đừng đi làm nữa."
Hứa Ý lại ngáp một cái, giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Vậy anh trả lương cho em à."
Chu Chi Việt nghiêm túc trả lời: "Được, em muốn bao nhiêu cũng được."
Hứa Ý: "... Thôi vậy, em vẫn phải phấn đấu cho sự nghiệp và tình yêu song hành!"
Nói xong, đóng cửa vào phòng tắm rửa mặt.
Chu Chi Việt cũng rất buồn ngủ, nhưng tối qua cũng quên gọi tài xế đến trước, nên chỉ có thể tự lái xe về tòa nhà Hoàn Kim.
Có Hứa Ý ngồi bên cạnh, anh vẫn phải tập trung lái xe.
Đường xá tắc nghẽn, cuối cùng cũng đến được công ty.
Cô đến sớm hơn giờ làm việc rất nhiều, trong thang máy cũng chỉ có hai người.
Tuy Hứa Ý không có tinh thần lắm, nhưng cũng cảm kích anh đã vất vả lái xe hai tiếng đồng hồ, trước khi đến tầng 19, cô nhanh chóng hôn lên khóe môi anh, nhỏ giọng nói: "Em đi đây, tối gặp."
"Ừ."
Sau khi cô ra ngoài, Chu Chi Việt đưa tay sờ lên khóe môi vừa được hôn, tâm trạng khá tốt tiếp tục đi thang máy lên lầu.
Đến cửa Kha Việt, anh lại thấy Vương Chí Cường và bạn gái anh ta đang tay trong tay tình tứ, bàn bạc xem tối nay tan làm lúc mấy giờ, ăn tối và ăn khuya ở đâu.
Đang nói dở, Vương Chí Cường nhìn thấy sếp của mình, lập tức buông tay, giống như học sinh yêu sớm bị phụ huynh phát hiện, vẻ mặt cũng căng thẳng: "Chào... chào Chu tổng!"
Chu Chi Việt liếc anh ta một cái: "Ừ, chào."
Sau đó, bước thẳng vào cửa công ty.
Ngồi trong văn phòng chưa được bao lâu, đang uống cà phê đen đậm đặc, Vương Chí Cường gõ cửa bước vào: "Chu tổng, báo cáo với anh về tiến độ dự án tuần trước."
Chu Chi Việt thản nhiên nói: "Lát nữa lúc họp nói cũng được."
"Vâng." Vương Chí Cường đứng thẳng người trước bàn làm việc, tay mân mê ống quần, lí nhí giải thích: "Chu tổng, lúc nãy em không phải cố tình đứng trước cửa công ty mà thân mật đâu ạ... Tình cờ bạn gái em mang đồ ăn sáng mua một tặng một lên cho em, nên tiện thể nói chuyện một chút..."
Chu Chi Việt nhìn anh ta, giọng điệu lười biếng: "Các cậu cứ tự nhiên. Chưa đến giờ làm việc, không cần phải báo cáo mọi chuyện với tôi. Ngoài giờ làm việc, muốn làm gì là quyền tự do của các cậu."
Vương Chí Cường: "...?"
Chẳng phải trước đây anh đã nói rõ với cậu ta rồi sao? Cấm yêu đương trước cửa công ty, sẽ ảnh hưởng đến các đồng nghiệp khác.
Nhưng anh ta không đến nỗi ngu ngốc mà hỏi câu đó, trong lòng biết ơn, anh ta gật đầu lia lịa: "Cảm ơn Chu tổng! Vậy em đi làm việc đây ạ!"
Hôm nay, công việc của Hứa Ý cũng khá nhiều, buổi sáng ra ngoài gặp hai khách hàng, buổi chiều lại đi bàn về kế hoạch tổ chức sự kiện.
Trở lại công ty, đã qua giờ ăn tối.
Nghĩ đến việc lát nữa còn phải tăng ca làm phân tích số liệu, cô gọi đồ ăn ngoài.
Đang ăn, chuông điện thoại reo, là bố cô gọi đến.
"Tiểu Ý đang bận à?"
Hứa Ý: "Không bận ạ, bố thì sao ạ, dạo này con bận quá, cũng chưa gọi điện cho bố được."
Bố cô thường ngày bận chạy xe kiếm tiền, không thường chủ động gọi điện, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình của cô trên WeChat.
Bố cô nói qua điện thoại: "Bố vẫn khỏe. Có một chuyện bố muốn nói với con để con khỏi lo."
"Lần trước thắng kiện xong, bác cả con không có tiền để thi hành án, nên tòa án đã tạm dừng thi hành án, con còn nhớ chuyện này không?"
Hứa Ý đáp: "Nhớ ạ. Bây giờ là có tình hình mới sao?"
Bố cô nói: "Đúng rồi. Bác gái con dạo trước bị tai biến mạch máu não qua đời, họ không có con, tài sản đều để lại cho bác cả con, chính là căn biệt thự nhỏ nhà họ. Trước đây tòa án nói, đó là tài sản trước hôn nhân của bác gái con, không thể cưỡng chế thi hành án được."
Hứa Ý đại khái đã hiểu: "Vậy bây giờ bác ấy thừa kế rồi, quyền sở hữu căn nhà là của bác ấy, có thể khôi phục thi hành án?"
Bố cô nói: "Bố đã hỏi người ta rồi, đúng là vậy. Dạo này bố cũng đang bận chuyện này. Căn biệt thự đó đáng giá không ít tiền, cộng thêm lãi suất mấy năm nay, bố có thể trả hết nợ cho bạn bè trước đây, rồi mua lại căn nhà cũ của chúng ta."
Hứa Ý vỗ bàn: "Tuyệt vời! Vậy bố có cần con giúp gì không, hay con xem ở Tô Thành có bạn học cũ nào có thể giúp bố không nhé."
Bố cô: "Không cần con giúp đâu. Bố gọi điện chỉ là muốn nói với con một tiếng, để con yên tâm, sau này đừng bạc đãi bản thân nữa, cũng đừng chuyển tiền vào thẻ cho bố nữa. Số tiền trước đây con chuyển, lát nữa bố sẽ chuyển lại hết cho con."
Nói chuyện thêm vài câu nữa, Hứa Ý cúp điện thoại.
Mấy năm nay, mỗi tháng sau khi nhận lương cô đều chuyển một phần cho bố cô, mặc dù ông nói không cần.
Mấy lần đầu bố cô đều chuyển tiền lại cho cô, nhưng cô lại chuyển lại cho bố. Sau đó bố cô cũng thôi không chuyển đi chuyển lại nữa, coi như giữ hộ cô, không hề đụng đến số tiền đó.
Hứa Ý đứng dậy, vươn vai, hồi lâu mới hoàn hồn, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Không ngờ, khó khăn của gia đình lại được giải quyết nhanh chóng như vậy.
Mấy năm gần đây, tuy tình hình đã khá hơn so với năm năm trước, nhưng dù sao vẫn còn nợ một khoản, bố cô đã gần sáu mươi tuổi, vẫn phải ở nhà thuê, vất vả mưu sinh.
Trong lòng Hứa Ý cũng luôn canh cánh, nghĩ đến chuyện này là thấy buồn phiền.
Cô cầm điện thoại lên, trước tiên nhắn tin cho Hứa Tư Nguyệt chia sẻ tình hình, rồi mở khung chat của Chu Chi Việt.
【Cuối tuần mời anh ăn cơm nhé!]
Mười mấy phút sau, cô nhận được hồi âm của Chu Chi Việt:[Có món nào muốn ăn không?]
【Không cần em mời, cuối tuần chúng ta cùng qua đó là được rồi.]
Hứa Ý cười nói:[Em chỉ muốn mời thôi.]
Chu Chi Việt:[Được.]
Chu Chi Việt:[Có chuyện gì vui à?]
Nói đến chuyện vui, thì phải kể từ chuyện buồn trước đó. Hứa Ý lúc này đang vui vẻ, càng không muốn nhắc đến những chuyện phiền lòng đó.
【Có!]
Cô suy nghĩ một chút, tóm tắt ngắn gọn:[Em có tiền rồi!]
hu Chi Việt tưởng cô được thưởng cuối năm, tuy với anh thì thưởng bao nhiêu cũng chẳng đáng là bao, nhưng vẫn chiều chuộng đáp: "Vậy thì phải ăn mừng một bữa ra trò."
Hứa Ý quá vui mừng, lại hào hứng nói: [Hi hi~ Vậy em tiện thể chuyển tiền thuê nhà tháng sau cho anh luôn!]
「2800, bạn đã gửi một khoản tiền」
Hứa Ý: [À đúng rồi, tiền nước điện ga tháng trước là bao nhiêu, em chuyển cho anh luôn!]
Nhìn thấy dòng chữ "Đối phương đang nhập..." nhấp nháy trên đầu khung chat đã lâu.
Sau đó, nhận được tin nhắn.
Chu Chi Việt:[......]
「2800, đối phương đã trả lại khoản tiền」
Chu Chi Việt:[Còn tính toán với anh rõ ràng như vậy à?]
Chu Chi Việt:[Tối về nhà rồi tính sổ với em.]
Hôm đó tan làm, đã là hơn mười giờ tối.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng câu nói cứng rắn của Chu Chi Việt thực sự khiến cô mong chờ suốt mấy tiếng đồng hồ.
Hứa Ý tan làm liền nhắn tin cho anh, hai người vẫn hẹn gặp nhau ở hầm để xe như thường lệ.
Lên xe, cô len lén liếc nhìn vẻ mặt Chu Chi Việt.
Mọi thứ vẫn bình thường, anh thản nhiên khởi động xe, lái về nhà.
Trên đường đi cứ nói chuyện đông chuyện tây, Chu Chi Việt cứ như quên mất chuyện này, hoàn toàn không nhắc đến.
Mãi đến khi vào nhà, Hứa Ý cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Cô nắm tay Chu Chi Việt, ngẩng đầu nhìn anh, cười lúm đồng tiền, giọng nói ngọt ngào hỏi: "Về nhà rồi, anh muốn tính sổ với em thế nào đây?"
"..."
Editor: Mắm