Hai người đi xe khoảng mười mấy cây số, đến một khu vực gần trung tâm hơn mới tìm được khách sạn này.
Phòng “tổng thống” nằm trên tầng cao nhất. Vừa bước vào cửa, khung cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn đã hiện ra trước mắt. Cửa sổ hướng Nam, nhìn ra quang cảnh thành phố với những con đường đan xen, khu thương mại và khu dân cư xung quanh.
Hứa Ý hiếm khi ở khách sạn tại Tô Thành. Trước đây, cả nhà riêng lẫn công ty đều ở tầng thấp, hình như cô chưa từng nhìn ngắm cảnh đêm Tô Thành từ góc độ này.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, một con đường thẳng tắp kéo dài về phía Bắc. Dù khoảng cách khá xa, nhưng cô vẫn nhận ra ngay con đường dẫn đến ga tàu Bắc Tô Thành. Bên đường là Bệnh viện Nhân dân số 2, nơi mẹ cô, Cố Thanh, đã qua đời.
Hứa Ý không nhìn thêm, ấn nút bên cạnh, rèm cửa tự động đóng lại.
Chu Chi Việt đi đến phía sau cô, nhìn ra ngoài cửa sổ qua khe hở chưa khép kín hoàn toàn.
"Ánh sáng bên ngoài làm em chói mắt à?"
Hứa Ý quay người, vùi đầu vào lòng anh. Chu Chi Việt vòng tay ôm chặt lấy cô, vỗ về vuốt ve lưng cô.
Trên người anh vẫn là mùi hương tuyết tùng sạch sẽ, ngửi thấy liền cảm thấy yên tâm.
Một lúc lâu sau, Hứa Ý ngẩng đầu lên: "Em nhắn tin cho bố em trước đã."
Chu Chi Việt: "Ừ, được."
Sau khi báo bình an, Hứa Ý cởi áo khoác lông vũ, treo bên cửa, đi đến ghế sofa ngồi xuống, sau đó đưa tay ra hiệu cho Chu Chi Việt lại gần.
Hai chân họ chạm vào nhau, cô dựa vào lưng ghế sofa, hít một hơi thật sâu, giọng nói rất nhẹ: "Cuối năm tư, khi anh đang ở nước ngoài thi đấu, em nhận được điện thoại của bố, nói mẹ và em gái em gặp tai nạn xe hơi, tình trạng cả hai đều rất nguy kịch, bảo em nhanh chóng về nhà."
"Lúc đó về nhà em mới biết bố và bác cả hợp tác làm ăn thất bại, thua lỗ rất nhiều tiền."
Bố Hứa Ý vốn là người hiền lành chất phác, đồng ý đầu tư làm ăn cùng bác cả cũng là vì Hứa Ý.
Vào đầu năm ba đại học, các bạn học hầu như đều đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai sau khi ra trường, thường là một trong ba con đường: du học, học cao học trong nước hoặc đi làm.
Hứa Ý không muốn đi làm sớm như vậy, nên chỉ cân nhắc giữa việc học cao học trong nước và đi du học.
Trong kỳ nghỉ về nhà, cô có nhắc chuyện này với bố mẹ một lần.
Bố mẹ cô, một người là nhân viên quốc doanh, một người là giáo viên mầm non, thuộc tầng lớp lao động, lại phải nuôi hai con gái ăn học nên tiền để dành chẳng được bao nhiêu.
Nghe Hứa Ý nói vậy, bố cô đã đi hỏi han khắp nơi, được biết du học rất tốn kém, đặc biệt là ở Mỹ và châu Âu. Dù có học bổng thì chi phí sinh hoạt vẫn là một khoản tiền lớn.
Mấy năm trước, ông đã nghỉ hưu sớm theo chính sách, nên đang cân nhắc tìm một công việc khác hoặc kinh doanh nhỏ.
Đúng lúc này, bác cả đến tìm.
Hồi trẻ, bác cả bị mất việc do công ty cắt giảm biên chế, sau đó dùng tiền của bác gái mở một siêu thị mini để kiếm sống.
Ông ta tìm đến bố Hứa Ý, nói muốn cùng ông góp vốn thầu một công trình cải tạo khu phố cổ, chắc chắn sẽ có lãi. Ông ta có một người bạn cũ có chút quan hệ với chính quyền, có thể giúp ông ta lo liệu các thủ tục phê duyệt.
Lúc đầu, bố Hứa Ý còn do dự nhưng bác cả cứ nài nỉ mãi, nói là có thể vay ngân hàng, thế chấp bằng nhà của hai bên. Tuy là đầu tư nhưng không mất tiền mặt, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hiện tại.
Đợi công trình hoàn thành, nghiệm thu xong, có thể thu hồi ít nhất gấp đôi vốn.
Hứa Tư Nguyệt khi đó mới học cấp hai, sau này còn nhiều khoản phải chi tiêu.
Vì vậy, sau khi bàn bạc với Cố Thanh, bố Hứa Ý đã đồng ý.
Mọi thứ được sắp xếp đâu vào đấy, đến khâu thế chấp vay vốn, bác cả lại nói, nhà của ông ta không thể thế chấp được, căn nhà đó là nhà vợ ông ta mua trước khi kết hôn, bây giờ không muốn đem ra thế chấp.
Nhưng bác cả lại nói, thực ra cũng không ảnh hưởng nhiều, ông ta đã hỏi bạn làm ở ngân hàng rồi, chỉ cần thế chấp căn nhà của bố Hứa Ý là đủ cho khoản đầu tư ban đầu của công trình này.
Coi như ông ta bỏ quan hệ, bố Hứa Ý bỏ vốn, đến lúc kiếm được tiền thì chia nhau theo tỷ lệ hai - tám.
Mọi chuyện đều thuận lợi cho đến tháng Sáu, khi công trình đã xây dựng được một nửa, bác cả bất ngờ thông báo với bố Hứa Ý rằng người quen của ông ta trong chính quyền gặp rắc rối, khiến một số thủ tục không thể hoàn tất.
Bố Hứa Ý chạy vạy khắp nơi, nhờ vả nhiều người bạn, cuối cùng vẫn không giải quyết được, còn bị yêu cầu dừng thi công, khắc phục trong thời hạn quy định.
Công trình coi như đổ bể, ngoài chi phí vật liệu xây dựng, còn nợ công nhân rất nhiều tiền.
Hứa Ý co hai chân lên ghế sofa, tiếp tục nói: "Trước đó họ cũng đã ký hợp đồng, thỏa thuận cùng nhau gánh vác nợ nần. Nhưng khi bố em đi tìm bác cả thì không thấy ông ta đâu nữa."
Bố Hứa Ý đến tận nhà tìm thì bị bác gái mắng té tát, nói bà ta cũng không biết bác cả đang ở đâu, còn mắng nhà họ Hứa không biết thân biết phận, học đòi người ta làm ăn. Nhà họ Hứa không có số giàu sang, cứ mơ mộng hão huyền.
Hứa Ý nói: "Mẹ em cũng rất lo lắng, cùng bố em đi khắp nơi tìm người. Sau đó, vào một ngày thứ Sáu, mẹ em lái xe đón Hứa Tư Nguyệt tan học, qua cửa sổ xe taxi, nhìn thấy bác cả, hình như đang đi về phía nhà ga, mẹ em liền đuổi theo."
"Bác cả cũng nhận ra biển số xe nhà em, sau khi phát hiện ra thì bảo tài xế taxi tăng tốc."
"Mẹ em đuổi theo gấp gáp, đâm vào một chiếc xe tải đang rẽ."
"Sau khi em về Tô Thành, mẹ em vẫn hôn mê bất tỉnh, nằm viện hồi sức tích cực mấy ngày liền. Em gái em cũng bị thương khá nặng, mắt bị tổn thương, lúc đó bác sĩ nói, có thể hồi phục hay không còn phải xem tình hình điều trị cụ thể, cũng không loại trừ khả năng bị mù hoặc rối loạn thị giác."
Mẹ và em gái đều nằm viện, tiền thuốc thang cứ thế ào ào chảy ra.
Ngoài ra, còn có công nhân thi công kéo băng rôn đến dưới nhà em đòi bố em trả tiền.
Nói đến đây, Hứa Ý thấy mũi cay cay, mắt cũng đỏ hoe.
Chu Chi Việt ôm cô vào lòng, giọng nói rất trầm: "Đừng nói nữa, mọi chuyện đã qua rồi."
Hứa Ý nghẹn ngào: "Để em nói hết đã. Em chưa từng nói với ai, ở trước mặt bố em cũng không dám nói gì, sợ ông ấy quá tự trách bản thân, cũng sợ ông ấy nghĩ em oán trách ông ấy."
"Nói hết với anh rồi, chuyện này coi như thực sự đã qua."
Chu Chi Việt siết chặt tay, ôm cô càng chặt hơn.
Hứa Ý: "Sau đó vài ngày, mẹ em qua đời, mắt em gái em cũng chưa khỏi, con bé rất sợ sau này sẽ không nhìn thấy gì nữa, em và bố em cũng không dám nói cho con bé biết."
"Bố bán nhà rồi mà vẫn không đủ. Chữa mắt cho em gái vẫn còn tốn kém lắm, bố lại phải đi vay tiền bạn bè."
"Em gái em còn nhỏ, dù có chữa khỏi cũng cần người chăm sóc, bố em một mình không xoay sở nổi, lại còn bận kiếm tiền trả nợ cho bạn bè."
Hứa Ý không kìm được nước mắt, cúi đầu nhìn bàn tay Chu Chi Việt: "Em chắc chắn phải về nhà, cũng không thể học lên cao học theo kế hoạch ban đầu, cần nhanh chóng tìm việc kiếm tiền, còn phải chăm sóc em gái em. Em cũng không biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu, cũng có thể sẽ không bao giờ khá hơn."
"Khoảng thời gian đó tâm trạng em rất tệ... Em không muốn liên lụy đến anh, cũng không muốn nói những chuyện này cho anh biết... Trước khi anh về nước, em đã về Bắc Dương dọn đồ... rồi..."
Hứa Ý rút một tờ giấy, thực sự không đủ can đảm để nói hết những suy nghĩ lúc đó cho anh nghe.
Lúc đó, Chu Chi Việt giành giải thưởng trong cuộc thi ở nước ngoài. Trước đó, cô đã nghe giáo sư của anh nói rằng trình độ chuyên ngành vi điện tử trong nước không theo kịp nước ngoài, khuyên anh nên ra nước ngoài học cao học, với thành tích và giải thưởng hiện tại của anh, có thể xin vào được những trường rất tốt.
Ngoài ra, cô còn nghe Chu Chi Việt gọi điện về nhà, hình như bố anh đang khuyên anh về tiếp quản công ty gia đình.
Trước kia, Hứa Ý nghĩ rằng, kể cả không đi du học, yêu xa vài năm cô cũng chịu được.
Nhưng sau biến cố gia đình, cô không còn tâm trí nào để duy trì một mối tình yêu xa nữa. Dù có cố gắng không chia tay thì cô cũng chỉ là gánh nặng cho anh.
Lựa chọn của Chu Chi Việt là đi du học, học lên cao học ở nước ngoài, hoặc kế thừa công ty gia đình.
Còn cô, lúc đó đang cân nhắc xem nên về Tô Thành tìm một công việc như nhân viên giao hàng nhanh, giao đồ ăn, những công việc tương đối kiếm tiền nhanh, hay là tìm một công việc bình thường ở công ty, vừa giúp gia đình trả nợ, vừa có thời gian chăm sóc em gái.
Hồi yêu nhau thời đại học, cô biết mình và Chu Chi Việt chênh lệch về điều kiện, nhưng cô vẫn nghĩ, sau này là cuộc sống của hai người, chỉ cần cô cố gắng, dù không thể bằng anh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hai người sống chung.
Nhưng biến cố bất ngờ ập đến đã khiến mọi thứ thay đổi.
Tình yêu thời đại học của họ quá đẹp, nếu nhất định phải kết thúc, cô hy vọng đó là một cái kết êm đẹp, chứ không phải kéo dài lê thê đến khi tình cảm của cả hai đều cạn kiệt.
Sắc mặt Chu Chi Việt cũng rất tệ, ánh mắt tràn ngập đau lòng và hối hận.
Anh giơ tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô, giọng nói dịu dàng hết mức có thể: "Em nên nói với anh."
"Anh là bạn trai của em, có một số việc không thể làm gì được, nhưng có rất nhiều việc, anh có thể giúp em giải quyết."
Hứa Ý không phải là không từng nghĩ đến việc nhờ Chu Chi Việt giúp đỡ. Số tiền mà bố cô cuối cùng phải vay mượn bạn bè, cộng dồn lại cũng lên tới vài trăm triệu, nhưng đối với Chu Chi Việt, số tiền đó có lẽ chẳng đáng là bao.
Cô quay đầu, vùi mặt vào ngực anh, nói khẽ: "Nhưng em không muốn nợ anh... Như vậy, tình cảm của chúng ta sẽ không còn thuần khiết nữa."
Ở độ tuổi hai mươi, chưa từng bước chân vào xã hội, cô luôn cảm thấy, tình yêu nên thuần khiết. Nếu xen lẫn những chuyện rắc rối trong gia đình, hay những thứ trần tục như tiền bạc, nợ nần, thì tình cảm cũng sẽ biến chất.
Nhưng sau vài năm đi làm, Hứa Ý mới hiểu ra, tình yêu không chỉ đơn giản là hai người phải lòng nhau, đó mới chỉ là sự bắt đầu. Nếu muốn đi cùng nhau đến cuối cuộc đời thì phải cùng nhau chia sẻ gánh nặng tương lai, cùng nhau chịu trách nhiệm cho cuộc sống của nhau.
Chỉ là, khi cô hiểu ra thì tất cả đã muộn, cô và Chu Chi Việt đã mỗi người một ngả.
Chu Chi Việt ôm cô, chậm rãi nói: "Giữa anh và em, không có chuyện nợ nần gì cả. Cho dù em thực sự cảm thấy nhờ anh giúp đỡ sẽ nợ anh điều gì đó, thì anh cũng chỉ muốn em nợ anh, chứ không phải người khác."
Anh lặng lẽ nhìn cô, hỏi: "Hiểu không?"
"Ừ." Hứa Ý gật đầu lia lịa, vừa khóc vừa nói: "Trước đây đã hiểu rồi. Cho nên em mới nói với anh... sau này sẽ không như vậy nữa."
"Sau này dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không chia tay với anh nữa."
Chu Chi Việt cúi đầu, hôn lên trán cô.
"Và phải nói cho anh biết ngay lập tức."
Hứa Ý: "Ừ."
Chu Chi Việt: "Nếu không, dù không lo lắng sẽ chia tay, anh cũng sẽ rất lo lắng cho em."
Hứa Ý: "Ừ... Em biết, giống như em lo lắng cho bố em vậy."
Chu Chi Việt lặng lẽ nhìn cô.
Hứa Ý lập tức ngẩng đầu lên, dụi mắt nói: "À, ý em không phải là nói, em là bố của anh..."
"......?"
Chu Chi Việt hơi bất lực, nói với cô: "Anh không nghĩ như vậy."
"... Ồ."
Hứa Ý cảm thấy mạch não của mình đúng là hơi kỳ quặc, hơn nữa đột nhiên nói như vậy, hình như phá hỏng bầu không khí cảm động vừa rồi.
Cô suýt bật cười, nhưng rồi lại nhịn xuống.
Nếu không vừa khóc vừa cười, trông giống như bị mất trí vậy.
Cô buông tay Chu Chi Việt, đứng dậy: "Chạy nhảy cả ngày rồi... Em đi tắm trước."
Chu Chi Việt ngẩng đầu nhìn cô: "Cần anh tắm cùng không?"
Hứa Ý: "... Không cần không cần."
Một lát sau, Hứa Ý bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Căn phòng khách sạn rộng lớn chỉ còn lại một mình Chu Chi Việt.
Anh cũng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra một chút.
Trước kia, nhất là khi mới chia tay, anh luôn nghĩ rằng Hứa Ý chỉ là không muốn ở bên anh nữa.
Giống như bao cặp đôi thời đại học khác, đến lúc tốt nghiệp thì đường ai nấy đi, lý do thì muôn hình vạn trạng, chung quy lại cũng chỉ là hết yêu.
Anh không ngờ gia đình cô lại đột ngột gặp biến cố như vậy, bởi vì trước khi tốt nghiệp, mọi chuyện vẫn bình thường, thậm chí trước khi anh ra nước ngoài, còn nghe cô nói chuyện điện thoại vui vẻ với mẹ về chuyện em gái thi cuối kỳ bị điểm kém.
Anh nhìn dòng người tấp nập bên dưới, nghĩ đến năm năm trước, khi cô trở về Tô Thành, bước đi trên những con phố này, không biết tâm trạng cô lúc đó ra sao.
Mẹ mất, em gái bị bệnh, bố nợ nần chồng chất... Hứa Ý vốn là cô gái yếu đuối, thời đại học đến cả việc dậy sớm giữ chỗ cũng không chịu được phải nhờ anh giúp, vậy mà lại phải một mình gánh vác những chuyện nặng nề như thế.
Nếu như sau khi về nước, anh không dễ dàng chấp nhận chia tay, ít ra cũng nên đến Tô Thành tìm cô một lần, thì có lẽ cô đã không phải cô đơn đối mặt với mọi chuyện như vậy.
Những ngày tháng đau buồn khó khăn đó, Hứa Ý đã vượt qua như thế nào, anh thậm chí không dám nghĩ kỹ.
Anh nên ở bên cạnh cô, nên chủ động đến tìm cô.
Chu Chi Việt xoa mạnh mi tâm, quay người kéo rèm cửa lại.
Anh đi một vòng trong phòng, ngồi xuống chỗ gần phòng tắm nhất.
Mùa đông ở Tô Thành, trong nhà không có hệ thống sưởi. Gió ấm từ điều hòa luôn có cảm giác thiếu thiếu điều gì đó, dù bề ngoài có toát mồ hôi, nhưng bên trong vẫn có hơi lạnh.
Hứa Ý tắm nước nóng rất lâu trong phòng tắm, người ấm áp dễ chịu. Thêm vào đó vừa rồi, cô đã kể hết mọi chuyện trong quá khứ cho Chu Chi Việt nghe như trút bầu tâm sự, tâm trạng quả thực thoải mái hơn rất nhiều.
Cứ thế, mối quan hệ của hai người dường như tiến thêm một bước.
Cô không vội sấy tóc, khoác áo choàng tắm của khách sạn, dùng khăn lau đuôi tóc, đi ra khỏi phòng tắm.
Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Chu Chi Việt đang ngồi bên giường, dáng người thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào cô.
Hứa Ý giật mình thon thót!
Cô dừng động tác, nhìn qua: "Anh ngồi đây làm gì?"
Chu Chi Việt khẽ mở môi mỏng, ánh mắt có một loại cảm xúc khó tả: "Đợi em tắm xong."
Đồng thời, anh đứng dậy, đi đến trước mặt Hứa Ý trong vài bước, ôm chặt lấy cô, cằm đặt trên vai cô.
Hứa Ý nắm chặt khăn trong tay, cũng giơ tay ôm lấy anh.
"Chỉ tắm lâu hơn một chút thôi mà..."
Một lúc lâu sau, nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên tai: "Sau này dù em có nói chia tay nữa, anh cũng sẽ không đồng ý."
Hứa Ý sững sờ, chưa kịp định hình thì đã buột miệng nói một câu làm cụt hứng: "Thế anh muốn thế nào? Cưỡng ép yêu đương, chơi trò giam cầm hả?"
"......"
Chu Chi Việt nhíu mày, đổi cách nói khác: "Anh sẽ đến tìm em, sẽ không để em một mình nữa."
Lần này Hứa Ý đã hiểu, cắn môi, nói khẽ: "Đều đã qua lâu rồi... Hơn nữa, lúc đó dù anh thực sự đến tìm em, em cũng chưa chắc có tâm trạng nói chuyện với anh..."
Chu Chi Việt còn muốn nói gì đó, lại bị Hứa Ý cắt ngang, nói như đọc khẩu hiệu quảng cáo: "Thôi nào, dù sao cũng đã quay lại với nhau rồi. Chúng ta phải tập trung vào hiện tại, hướng đến tương lai!"
Hứa Ý nghĩ ngợi, lại nói: "Khi nào rảnh, em dẫn anh đi thăm mẹ em. Hồi đại học em có cho mẹ xem ảnh của anh, mẹ còn khen anh đẹp trai nữa."
"Được." Chu Chi Việt cọ cằm lên đỉnh đầu cô: "Anh sẽ nói với mẹ, sau này đã có anh chăm sóc em, để bà yên tâm."
Hứa Ý thoát khỏi vòng tay anh, vỗ anh một cái: "Vẫn chưa được gọi là "mẹ" đâu, bây giờ anh phải gọi là dì!"
Chu Chi Việt cúi đầu nhìn cô, giọng điệu rất nghiêm túc: "Đổi cách xưng hô trước, thể hiện anh rất có thành ý."
Hứa Ý ném khăn vào tay anh, ra hiệu cho anh lau tóc giúp mình, hừ một tiếng: "Mới là không có thành ý đấy. Nếu mẹ em còn sống, nghe thấy anh gọi bà như vậy trước, chắc chắn sẽ lén nói với bố em, "Bạn trai của Tiểu Ý này, hình như khéo ăn nói quá, phải quan sát thêm đã"."
Chu Chi Việt nghẹn họng: "Vậy vẫn gọi là "dì" trước vậy."
......
Có lẽ là không muốn rời xa cô dù chỉ một khắc, lại không thể gọi cô vào phòng tắm xem mình tắm, Chu Chi Việt tắm rất nhanh, chưa đến mười phút đã ra khỏi phòng tắm.
Sau khi sấy khô tóc, hai người ôm ấp một hồi, nằm lên giường, bắt đầu chế độ trò chuyện dưới chăn.
Hứa Ý gối lên cánh tay anh, nói: "Công ty anh còn việc gì không? Em xin nghỉ phép ba ngày, nếu anh có việc thì cứ về Bắc Dương trước. Ngày mai em muốn đến xem tình hình bố em thế nào, không biết ông ấy có cần giúp gì không."
Chu Chi Việt: "Anh đi cùng em."
Hứa Ý: "Vậy cũng được."
Bao nhiêu năm qua, Hứa Ý không có ai để tâm sự những chuyện này, cô kể lại chuyện bác cả nhảy lầu uy hiếp bố cô, kết quả tự mình ngã chết cho Chu Chi Việt nghe, còn cho anh xem video.
Hứa Ý suy nghĩ rồi hỏi: "Anh xem những bình luận bên dưới này, họ đều nói bố em nhẫn tâm. Đúng là anh hùng bàn phím, rõ ràng là bác cả em nợ tiền không trả làm lão lai, hơn nữa bố em đã tính toán kỹ rồi, nhà ông ta bán đi, vẫn còn lại một khoản tiền mà."
"Anh nói xem, liệu vì video này mà người Tô Thành có cái nhìn không tốt về bố em không?"
Chu Chi Việt đáp: "Em cũng nói rồi là anh hùng bàn phím, đều là những người không hiểu chuyện. Qua một thời gian nữa, họ cũng sẽ quên thôi, hơn nữa video này cũng không hề quay được mặt chú."
Tuy nói vậy, nhưng anh đang cân nhắc, ngày mai phải tìm người liên lạc với người điều hành tài khoản công chúng này.
Hứa Ý xoay người ôm eo anh: "Cũng đúng, hơn nữa bố em chắc cũng sẽ không xem những bình luận trên mạng. Những người quen biết ông ấy, cũng đều biết rõ sự tình."
Chu Chi Việt: "Ừ."
"À đúng rồi, bác cả em, trước đó không phải đã bỏ trốn đến ga tàu sao?"
Hứa Ý: "Ông ta chỉ biến mất vài ngày, rồi lại tự quay về. Có lẽ là bác gái em đã nói gì đó với ông ta. Ông ta tự mình mở một siêu thị nhỏ, mặt bằng cũng là đi thuê, hàng hóa bên trong cũng không đáng giá bao nhiêu. Nhà ông ta không bị thế chấp, là tài sản riêng của bác gái em trước khi kết hôn, số tiền nợ cũng không được tính là nợ chung của vợ chồng, hai người họ cứ an tâm sống trong đó."
Nghĩ đến bác gái, Hứa Ý vẫn tức đến nghiến răng, buông vài câu oán trách: "Trước đây em chỉ thấy những người như vậy trong phim gia đình cẩu huyết, không ngờ loại người này lại ở ngay bên cạnh em! Lúc đó em đến nhà bác gái khuyên bà ta, còn bị bà ta mắng đuổi ra ngoài, nói em không lễ phép với bề trên, không có giáo dưỡng, em tức muốn chết!"
Tối hôm đó, hai người không làm gì khác, Hứa Ý như mở khóa miệng, nghĩ gì nói nấy.
Chu Chi Việt khi thì im lặng lắng nghe, khi thì đứng về phía cô, đưa ra vài lời bình luận, an ủi cô.
Sau đó, khi nói đến chuyện mắt Hứa Tư Nguyệt đã hoàn toàn bình phục, quay lại trường học, nhưng thành tích bị giảm sút, Hứa Ý che miệng ngáp một cái.
Một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh, Chu Chi Việt nghiêng đầu, thấy cô đã nhắm mắt, thở đều đều, ngủ thiếp đi.
Anh giơ tay, mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó, siết chặt cánh tay đang ôm cô hơn một chút.
Bận rộn cả ngày, lúc này anh lại hơi khó ngủ, sợ đánh thức cô, cũng không dám cử động, chỉ có thể giữ nguyên tư thế này, nhìn trần nhà.
Qua rất lâu, cuối cùng cũng thấy hơi buồn ngủ.
Trước khi ngủ, Chu Chi Việt lại cầm điện thoại lên, định tắt hết báo thức.
Vừa bật sáng màn hình, liền thấy có một thông báo tin nhắn WeChat.
Nửa tiếng trước.
Hứa Trạch Chính 138xxxx2594:[Tiểu Chu có đó không?]
Lúc ăn tối, Hứa Ý đi vệ sinh, bố cô đã xin số điện thoại của anh, còn thêm WeChat.
Chu Chi Việt trả lời:[Dạ có, xin lỗi chú, cháu vừa nãy không xem điện thoại.]
Anh cố tình đợi một lúc, chờ hồi âm của bố Hứa Ý: [Ngày mai hai đứa về Bắc Dương à?]
Chu Chi Việt: [Dự định là ba ngày nữa ạ. Nếu chú có việc cần giúp đỡ, cháu lúc nào về cũng được.]
Nhân tiện đổi luôn ghi chú.
Bố của Hứa Ý: [Không có gì cần giúp đỡ cả. Nhưng mà, nếu tối mai rảnh, chú muốn mời cháu đi ăn cơm, không gọi Tiểu Ý.]
Chu Chi Việt căng thẳng trong giây lát, trả lời: [Cháu rảnh ạ. Vậy để cháu đặt nhà hàng, mấy giờ thì chú tiện?]
Bố của Hứa Ý: [6 giờ đi.]
Bố của Hứa Ý: [Cũng khuya rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Tiểu Ý ngủ chưa?]
Chu Chi Việt theo bản năng nghiêng đầu, nhìn Hứa Ý, định trả lời "Con bé ngủ rồi", may mà trước khi gửi đã nhìn lại một lần, xóa ba chữ này đi.
[Hình như ngủ rồi ạ, em ấy đang ở phòng riêng.]
Chu Chi Việt nhìn chằm chằm vào tin nhắn này, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi khi lừa dối người lớn.
May mà tối nay không làm gì cả, chỉ nói chuyện thôi, nếu không anh chắc chắn sẽ càng thấy tội lỗi hơn.
Bố của Hứa Ý: [Trăng non:/]
Chu Chi Việt: [Chú cũng nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon.]
Gửi tin nhắn xong, anh thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại sang một bên.
Lúc này, người trong lòng cựa quậy, rồi từ từ mở mắt.
Chu Chi Việt trầm giọng: "Đánh thức em rồi à?"
Hứa Ý dụi mắt, giọng nói uể oải: "Ừ... nhưng không sao."
Chu Chi Việt xoa đầu cô: "Ngủ tiếp đi."
Hứa Ý lắc đầu: "Ngủ dậy một giấc rồi, bây giờ không muốn ngủ nữa."
Chu Chi Việt nhỏ giọng: "Vậy muốn làm gì, đói bụng à, anh gọi đồ ăn khuya nhé?"
"Không cần."
Hứa Ý vẫn lắc đầu, nhìn vào mắt anh, tay trượt xuống eo anh, giọng nói đầy ẩn ý: "Muốn ‘cái kia’..."
"......"
Editor: Mắm